Vân Mộng và Cô Tô tính ra cách nhau không quá xa, nhưng cũng không phải là quá gần, sau khi nhận được tin tức, tuy Giang Phong Miên ngự kiếm không nghỉ một khắc nào, nhưng cũng phải mấy canh giờ mới tới nơi.
Lúc này, đã là hoàng hôn của ngày hôm sau.
Bởi vì tình trạng đột xuất của Lam Trạm và Nguỵ Anh, hôm nay cũng không có đi học, Lam Khải Nhân vùi mình trong Tàng Thư Các, hy vọng có thể tìm ra được gợi ý từ mấy cuốn kỳ văn dị lục.
Đám học trò vẫn luôn vì chuyện này mà bàn luận sôi nổi, có người đoán hai người bị trúng lời nguyền, có người đoán hai người bị yêu tinh mê hoặc tâm trí, chẳng ngạc nhiên khi người đó bị chế nhạo là xem quá nhiều truyện phong hoa tuyết nguyệt, không nói đến Nguỵ công tử, Lam nhị công tử kia không phải là người dễ dàng bị mê hoặc.
Có người cười nhạo nói: “Lam nhị công tử này nếu thật có thể bị chuyện phong hoa tuyết nguyệt mê hoặc ánh mắt, thì tên của ta, hừm, liền sẽ viết ngược“.
“Diêu huynh thật khí phách!”
Bên kia, Lam Hi Thần đang ở sơn môn chờ Giang Phong Miên đến.
Thấy Giang Phong Miên, ánh mắt Lam Hi Thần sáng lên, gật đầu thi lễ nói, “Giang tông chủ“.
“Lam công tử” Giang Phong Miên cũng đáp lễ.
“Vong Cơ và Nguỵ công tử ở nơi khác, mời Giang tông chủ đi theo ta“.
Mới vừa đi vào phòng của hai người, Giang Phong Miên liền nhìn thấy Giang Trừng đang canh giữ ở mép giường.
Thấy phụ thân, Giang Trừng lập tức đứng lên, “Cha...”
“A Trừng, vất vả cho ngươi“. Thấy dáng vẻ tiều tuỵ của con trai, Giang Phong Miên nhìn hắn khen ngợi, “Ngươi làm rất tốt“.
“Chuyện này không có gì”, được phụ thân khích lệ, ánh mắt Giang Trừng bay bổng, ngại ngùng nói, “Tên gia hoả Nguỵ Vô Tiện này hại ta lo lắng lâu như vậy, canh sườn hầm củ sen của a tỷ hắn không thể lại tranh giành với ta được“.
Lam Hi Thần nói: “Từ khi Nguỵ công tử hôn mê tới nay, Giang công tử vẫn luôn canh chừng hắn“. Hắn cảm thán, “Tình cảm giữa Giang công tử và Nguỵ công tử thật là tốt“.
Được Lam Hi Thần nói như vậy, Giang Trừng càng thêm ngượng ngùng.
Giang Phong Miên bật cười, “A Trừng và A Anh vẫn luôn có tình cảm sâu nặng, ở đây có ta, A Trừng, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi“.
“Đúng vậy“.
Nghe Giang Phong Miên đến rồi, Lam Khải Nhân cũng tự đào mình ra khỏi Tàng Thư Các để tới đây.
“Giang tông chủ“.
“Lam tiên sinh“.
Sau khi hai người thi lễ với nhau, Lam Hi Thần thấy thúc phụ đã đến cũng cáo lui, lúc này trong phòng chỉ còn lại bốn người.
Giang Phong Miên nói: “Vậy chứ tiên sinh đã có lý giải gì đối với chuyện này chưa?“. Ông mới vừa kiểm tra linh mạch của hai ngươi, không phát hiện ra bất kỳ điều gì khác thường.
Lam Khải Nhân vuốt râu, thở dài: “Giống như đang mắc kẹt trong một cơn ác mộng“. Ông nhìn hai người trên giường, “Thật ra ta ở Tàng Thư Các đọc thấy một thứ kỳ dị, rất là giống với tình huống này“.
“Ồ, là thứ gì?” Giang Phong Miên không thể không hỏi.
“Tu Di ảo cảnh” Lam Khải Nhân đáp, “Nhưng điều này quá mức tưởng tượng“. Ông nhìn xuống hai người ở trên giường, “Tu Di ảo cảnh khiến người ta nhìn thấy kiếp trước kiếp này, hơn nữa một khi ảo cảnh mở ra, nếu như hai người không có sự ràng buộc lớn thế kia, thì sẽ không thể cùng tiến vào ảo cảnh“.
“Ràng buộc lớn thế kia? Nói như vậy, thì quan hệ của A Anh và Lam nhị công tử trong tương lai không phải là đơn giản“. Giang Phong Miên như suy tư điều gì.
“Chỉ không biết quan hệ này là tốt hay xấu“. Lam Khải Nhân cũng không biết đây là may hay là không may.
“Vậy trong sách có ghi Tu Di ảo cảnh này hình dạng như thế nào không?”
Lam Khải Nhân lắc đầu, “Tu Di ảo cảnh này thay đổi thất thường, có người nói là một mặt gương đồng, cũng có người nói là một chiếc nhẫn cổ, càng nhiều người nói là một khối hổ phách, nói cách khác, chính là không có hình thái cố định.”
Giang Phong Miên thở dài, “Vậy thì khó tìm“.
“Nhưng có thể xác định được một chút, hai người Vong Tiện sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng, Tu Di ảo cảnh bảo đảm cho dù hai người đi vào mộng cảnh bao lâu, thân thể đều cũng sẽ giữ dáng vẻ lúc ban đầu“. Lam Khải Nhân nhẹ nhàng thở ra, “Đợi bọn chúng xem xong sẽ tự thức tỉnh, chỉ là ta lo lắng khoảng thời gian này sẽ kéo dài bao lâu, một hai ngày còn được, nếu một tuần, một tháng, lâu hơn nữa là một năm, vậy thì khó rồi“.
Giang Phong Miên cũng lâm vào trầm tư, nói, “Bất kể như thế nào, không nguy hiểm đến tính mạng là được, chuyện này đối với hai người mà nói, cũng là một cơ duyên“.
Suy nghĩ một lát, Giang Phong Miên nói: “Lam tiên sinh, tình huống A Anh thế này, cũng không đi học được, không bằng để ta mang về Liên Hoa Ổ, tĩnh dưỡng cho tốt“.
Thấy vẻ mặt Lam Khải Nhân khó xử, Giang Phong Miên không khỏi hỏi: “Có chuyện gì không ổn à?”
Lam Khải Nhân cười khổ, “Hai người này hiện giờ không tách nhau ra được“. Nói rồi đem sự việc xảy ra ở Lan Thất kể lại rành mạch cho Giang Phong Miên nghe.
Giang Phong Miên cũng là người trải qua không ít sóng to gió lớn, nhưng tình huống như vậy thật sự cũng là lần đầu tiên gặp được, ông dở khóc dở cười nhìn hai người trên giường, Nguỵ Anh như vậy thật sự là, cột chặt cùng với Lam nhị công tử ha.
Ông hít sâu một hơi, lại thi lễ, nói: “Nếu đã như vậy, làm phiền Lam tiên sinh chiếu cố A Anh thêm“.
Lam Khải Nhân cũng vội vàng đáp lễ, “Đây là việc thuộc bổn phận, Giang tông chủ không cần lo lắng“.
Trước khi rời đi, Giang Phong Miên vẫn là không khỏi dặn dò Giang Trừng phải chăm sóc Nguỵ Anh nhiều hơn, nhưng cũng kêu y không cần quá mức lo lắng, qua một thời gian nữa Nguỵ Anh sẽ tự tỉnh lại.
Giang Trừng nhất nhất vâng dạ, nhìn thân ảnh phụ thân càng lúc càng xa, thật lâu vẫn không nhích người đi.
Nhiếp Hoài Tang nhìn bộ dạng Giang Trừng, không thể không lấy quạt gõ gõ lên đầu vai y, kêu: “Giang huynh, hoàn hồn lại!”
“Hả? Ừ, đi thôi” Giang Trừng phục hồi tinh thần lại, vừa đi vừa lẩm bẩm nói, “Những ngày không có Nguỵ Vô Tiện náo loạn, ta thật đúng là không quen á!”