3.
Là ban đêm, trong mộng.
Từ lâu trước khi đi ngủ, Nguỵ Anh và Lam Trạm giống như số mệnh đã định liền có một loại dự cảm, giấc mộng đêm nay sẽ không còn là những mảnh vỡ của quá khứ nữa, quả nhiên không sai.
Nguỵ Anh chỉ cảm thấy chính mình cầm hai vò rượu, vừa ngâm nga một bài hát nhỏ vừa nhanh nhẹn lẹ làng bước đi trên đường. Đi không bao lâu, thì trước mặt là một bức tường cao. Hắn vừa mới trèo qua tường, chân còn chưa bước vào, thì đột nhiên một giọng nói thanh lãnh vang lên.
“Ban đêm người trở về quá giờ mẹo không được phép đi vào, đi ra ngoài“. Lam Trạm biết rõ mình ở trong mộng, nhưng không thể khống chế mà nói ra những lời đó.
Nguỵ Anh vừa nghe thấy giọng nói này, tuy không nhìn rõ đường nét người trước mắt, nhưng biết ngay là người trong mộng kia, có cảm giác là người đó rất đẹp.
Hắn vừa định hỏi ngươi là ai, nhưng miệng lại không tự chủ được mà nói: “Thiên Tử Tiếu! Chia cho ngươi một vò, coi như không nhìn thấy ta được không?” Nở nụ cười thật tươi.
Kỳ diệu thay, tuy rằng không nhìn rõ mặt đối phương, Lam Trạm không hiểu sao lại cảm thấy đối phương cười, hơn nữa nụ cười này cực kỳ đẹp. Nghĩ vậy, trái tim y không khỏi đập mạnh một chút.
“Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, tội thêm một bậc“.
“################# cấm rượu, tội thêm một bậc“.
Thiệt tình, một câu nói như vậy còn không để cho ta nghe rõ ràng, cái mộng cảnh chết tiệt này. Nguỵ Anh trong lòng oán giận thầm nói.
Vẻ mặt khổ sở, hắn hỏi: “Không bằng ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc nhà các ngươi có thứ gì không cấm?”
Nguỵ Anh cũng rất tò mò, nơi này cuối cùng là nơi nào, tại sao có nhiều quy củ như vậy.
“Trên tảng đá gia quy liệt kê rõ ràng tường tận, tự đi mà xem“.
Lam Trạm đang suy nghĩ, người này chẳng lẽ là trong số đệ tử thế gia đến đây cầu học, tính tình nghịch ngợm như vậy.
“Được rồi, trong Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, vậy ta không đi vào, đứng trên tường uống, không tính là vi phạm chứ?”
“Được rồi, trong ################# cấm rượu, vậy ta không đi vào, đứng trên tường uống, không tính là vi phạm chứ?”
Nói xong, cắn niêm phong vò rượu phun ra, ngửa cổ, cả vò rượu cứ thế đi vào bụng. Uống đã, rượu ngon. Nguỵ Anh cẩn thận cảm nhận một phen, rượu nổi tiếng nha.
Từ góc nhìn của Lam Vong Cơ, ánh trăng trong đêm vừa đủ, gương mặt mờ mờ ảo ảo, chiếc cổ thon dài mềm mại, rượu trong veo chầm chậm chảy xuống theo chiếc cổ, chưa đi vào trong cổ áo, khiến người ta tưởng tượng xa xôi.
Lam Trạm nhìn đến mức không khỏi thất thần, lâu thật lâu mới nhận ra là đối phương làm cái gì. Ngay trong lúc y đang ngây người này, hai người đã giao đấu.
Thân thủ rất tốt!
Hai người đồng thời cảm khái, rất có cảm giác gặp được kỳ phùng địch thủ.
Trong lúc đánh nhau, mỗi chiêu mỗi thức không tránh khỏi tiếp xúc với đối phương gần hơn một chút, ít nhất đối với hai người hiện giờ mà nói, mùi hương trên người đối phương quá mức rõ ràng.
Đối với Lam Trạm mà nói, trên người đối phương có một mùi hương hoa sen thoang thoảng, ngửi rất dễ chịu; còn đối với Nguỵ Anh mà nói, mùi đàn hương thanh lãnh trên người đối phương khiến hắn có cảm giác rất an tâm.
Về phần kết quả đánh nhau như thế nào, cả hai chẳng ai biết, bởi vì bọn hắn đồng thời tỉnh dậy khỏi giấc mộng.
Ngày hôm sau.
Vân Mộng Liên Hoa Ổ.
Trời vừa hửng sáng, Nguỵ Anh mở mắt ra liền lộc cộc ngồi dậy, vội vàng tắm rửa chỉnh đốn bản thân xong xuôi là chạy ngay đến phòng của sư đệ tốt Giang Trừng.
“Giang Trừng Giang Trừng, ta hỏi ngươi chuyện này chút“.
Nguỵ Anh gõ đại mấy cái lên cánh cửa, rồi trực tiếp mở cửa đi vào, ra sức lắc lắc Giang Trừng vẫn đang chìm đắm trong mộng đẹp, cuối cùng cũng lắc cho y tỉnh.
“Á, cái gì!” Giang Trừng cố gắng mở mắt ra, rốt cuộc thấy rõ “tên đầu sỏ gây tội” đánh thức y, vừa nhìn thấy liền nổi giận muốn đánh người.
“Nguỵ Vô Tiện, sáng sớm ngươi không ngủ được lại làm cái gì?”
“He he, xin lỗi sư đệ, sư huynh ta có việc rất quan trọng, rất quan trọng muốn hỏi ngươi“. Nguỵ Anh nịnh nọt nói.
“Không biết, tạm biệt, ta muốn ngủ! Ngủ ngon!” Nói xong Giang Trừng trùm chăn kín mít, không định để ý đến hắn.
“Đừng mà, sư đệ tốt, Giang Trừng ~” Nguỵ Anh lại lấy chăn ra, đẩy đẩy y, “Nhanh thôi, một chút là xong“.
“Giang Trừng, Giang Trừng ~” Tiếp tục đẩy.
“Mau nói, nói xong nhanh chạy lấy người.” Thật sự là bị đeo bám chịu không nổi, Giang Trừng đành ngồi dậy, nghe thử xem hắn lại muốn làm cái quỷ gì.
“Giang Trừng à, ngươi biết 'Thiên Tử Tiếu' là rượu nổi tiếng ở nơi nào không?”
Nguỵ Anh nghĩ tới nghĩ lui, giấc mộng tối hôm qua chỉ có chi tiết đột phá này.
“Cái gì! Sáng sớm tinh mơ ngươi tới đánh thức ta chỉ để hỏi nơi mua rượu? Uống uống uống, sao ngươi không uống chết luôn đi. CÔ! TÔ! Được rồi, được rồi, đi mau đi mau, ta muốn ngủ! Ngủ ngon! Không tiễn!”
Nói xong phủ chăn trùm kín đầu, nói cái gì cũng không quan tâm đến hắn nữa.
Cô Tô, thế mà là ở Cô Tô sao, chẳng lẽ nói là, người ở Vân Thâm Bất Tri Xứ?
Nguỵ Anh vừa nghĩ vừa rời khỏi phòng Giang Trừng, còn “có lòng tốt” đóng cửa lại giùm y.
Hình như Giang thúc thúc có nói qua, sắp tới sẽ đưa chúng ta đi Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học. Được nha, ngược lại vừa đúng lúc, ta cũng muốn xem thử rốt cuộc ngươi là ai, người trong mộng kia.
Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Mùi hương hoa sen, mùi hương hoa sen, thế gia tu tiên nổi danh với hoa sen, chẳng lẽ là Vân Mộng Liên Hoa Ổ?
Không không không, chưa biết toàn diện, không được nhận xét, chỉ dựa vào hương hoa sen mà phán đoán lai lịch không tránh khỏi quá mức qua loa. Bất kỳ người nào yêu thích hoa sen, cũng đều có thể thắp hương hoặc lấy bột hoa sen giặt quần áo để có được mùi hương này.
Đúng rồi, huynh trưởng từng nói, mấy tuần nữa là ngày các đệ tử thế gia đến Cô Tô cầu học, huống hồ xem tính nết người này, ngỗ ngược như thế, chắc chắn là hạc trong bầy gà.
Hơn nữa giấc mộng này dường như dự báo rằng ta và hắn sẽ có mối quan hệ chặt chẽ, chẳng lẽ ta thật sự sẽ cùng với hắn kết thành đạo lữ hay sao?
Nghĩ vậy, ánh mắt Lam Trạm không khỏi lay động một chút, hình ảnh hương diễm đột nhiên loé lên trong đầu, dái tai không ngăn được đỏ hồng lên.
Người khác có nói y lãnh đạm, bất cận nhân tình (tính tình quái lạ, không phù hợp lẽ thường) thế nào đi nữa, lúc này cũng chỉ là một thiếu niên 15 – 16 tuổi, khó tránh khỏi có khao khát đối với người sau này sẽ chung sống cả đời, tuy rằng y cũng cảm thấy kinh ngạc đối với việc đạo lữ tương lai của mình là một nam nhân.
“Vân Mộng, Liên Hoa Ổ, cầu học ở Cô Tô, ngươi sẽ có trong số những người đó sao?”
Lam Trạm đứng lặng người trước cửa sổ, nhìn cây mộc lan bên ngoài cửa sổ, lâm vào trầm tư.
Hồi lâu, một tiếng thở dài rất nhỏ không thể nhận ra, dần dần tiêu tán trong gió lạnh buổi sáng sớm.