Sau ba ngày làm việc và nghỉ ngơi đảo lộn, Nguỵ Anh, Lam Trạm rốt cuộc đã đi vào giấc ngủ như mọi khi.
Đặc biệt là Lam Trạm, làm cho huynh trưởng và thúc phụ mấy ngày nay trông chừng y chằm chằm vô cùng nhẹ nhõm thở phào một hơi, tuy rằng thúc phục đến nay vẫn không tìm ra được nguyên nhân của cơn hôn mê không rõ ràng của y.
Lại một đêm nữa, bóng đêm mịt mùng.
Hai người Vong Tiện đối với việc mình lại đi vào trong giấc mộng này cũng không hề bất ngờ chút nào, là phúc thì không phải hoạ, là hoạ thì không tránh khỏi, tới đâu tính tới đó, huống hồ mộng cảnh này vẫn chưa có ảnh hưởng gì bất lợi đối với bọn hắn.
Lúc này bọn hắn phát hiện hai người đang đứng trong một căn phòng, khói đàn hương lượn lờ, trước mặt là án thư, để một cuốn sách, giấy và bút mực, mọi thứ đều đã bày biện ngay ngắn.
Không chỉ có một mình mình ngồi, chung quanh cũng có người ngồi, nhìn dáng vẻ là học sinh, nhưng tất cả đều là những gương mặt mơ hồ, trang phục mơ hồ, không có ngoại lệ.
Đây là, Lan Thất.
Trong lòng Lam Trạm hiểu rõ, quả nhiên là tới Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học, vậy thì khả năng là người của Liên Hoa Ổ càng cao hơn nữa.
Đúng lúc này, một người cao và gầy đi đến, nhìn không rõ mặt, nhưng trông dáng vẻ là tiên sinh, trong tay còn cầm một quyển trục (sách cuộn tròn lại).
Là thúc phụ. Vong Cơ thầm nói.
Vừa thấy người này đi vào, Nguỵ Anh liền có một loại dự cảm không tốt, quả nhiên, tiên sinh này đến một cái là mở quyền trục ra, lăn phủ kín mặt đất, mở miệng chính là gia quy.
“Trong Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể dâm loạn, trong Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể sát sinh, trong Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể ra ngoài ban đêm...”
“Trong ########### không thể dâm loạn, trong ########### không thể sát sinh, trong ########### không thể ra ngoài ban đêm...”
Nguỵ Anh nghe thấy mà xanh cả mặt, trong lòng nói thẳng, đây là cái gia tộc gì, làm thế nào mà gia quy phiền phức dài dòng như vậy, sau này ta thật sự phải đi đến một chỗ thế này để cầu học hay sao?
Từ từ, chẳng lẽ là Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ, ta sắp sửa đi cầu học ở đó? Trời, nhiều gia quy như vậy, đây là muốn giết chết ta ha.
Còn chưa nghĩ xong, ngay giây tiếp theo, Nguỵ Anh nghe được rõ ràng, “Trong Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể dùng mạt ngạch một cách bừa bãi“.
Quả nhiên là Vân Thâm Bất Tri Xứ, thế mà hắn đã nghe được, nói cách khác, hắn đã đoán đúng rồi, người nọ thật sự là người Cô Tô.
Trong nháy mắt, cả thế giới làm như trở nên có màu sắc, trang phục các thế gia đều có thể nhìn thấy được rõ ràng, ví dụ như ngồi bên trái hắn chính là Giang Trừng, nhưng nhìn thoáng qua, gương mặt của những người khác vẫn là một mảnh mơ hồ.
Hắn nghĩ thầm, sư đệ tốt, sư huynh ta rốt cuộc đã nhìn thấy ngươi rồi, rốt cuộc ngươi không còn là gương mặt như đống hồ nhão nữa.
Lại quay đầu một cái, là ai đây? Chỉ là vừa nhìn thấy, Nguỵ Vô Tiện giống như bị hút mất hồn, không rời mắt đi được.
Người này một thân màu trắng, mặc trang phục con cháu Lam gia tiêu chuẩn, nhìn giống như áo tang vậy, trên đầu còn buộc mạt ngạch, Nguỵ Anh nhìn kỹ, thế mà là vân văn cuộn tròn, xem ra là con cháu thân thích Lam gia.
Dáng ngồi thẳng tắp như tùng, mắt nhìn phía trước, chỉ cần ngồi ở đó thôi mà giống như cách trần tục cả một thế giới, tuy rằng nhìn không rõ mặt, nhưng Nguỵ Anh vô thức biết ngay đó là một mỹ nam tử (trai đẹp), quỷ mới biết hắn làm thế nào nhìn ra được như vậy từ một mớ hồ nhão (ý là gương mặt trong mộng cảnh nhoè nhoẹt như mớ hồ nhão), không khỏi cảm khái, không hổ là con cháu thân thích, chính là khí độ bất phàm.
Lam Trạm trông như là nhìn thẳng phía trước, không bị quấy nhiễu bởi thứ gì bên ngoài, nhưng thật ra vẫn rất là nhạy cảm đối với ánh mắt của Nguỵ Vô Tiện. Có lẽ là dính trên thân thể của người này, nên y thật sự không thể nào bỏ qua ánh mắt từ phía bên trái nhìn tới. Chỉ bằng trực giác, y liền biết đó chính là người trong giấc mộng.
Bỗng nhiên, tiên sinh ở phía trước ném quyển trục một cái, cười lạnh nói: “Khắc trên tảng đá, không ai chịu xem. Ta mới phải nhắc lại lần lượt từng điều một, xem xem còn có ai lấy cớ không biết mà vi phạm lệnh cấm không. Nếu đã như vậy mà cũng còn có người để tâm trí ở đâu đâu. Vậy được, ta sẽ giảng một vài thứ khác.”
Nguỵ Anh bị cú ném này gọi hồn phách quay trở lại, lúc này vẫn còn chưa hoàn hồn khỏi việc nhìn chằm chằm một cách ngây ngẩn vào một nam nhân, trong lòng chỉ cảm thấy cực kỳ không ổn. Quả nhiên, giây tiếp theo.
“Nguỵ Anh“.
“#######”
Lam Trạm rũ mắt, vẫn không có cách nào biết được tên hay sao.
Nguỵ Anh vội nói: “Dạ đây“.
“Ta hỏi ngươi, yêu ma quỷ quái, có phải cùng một loại hay không?”
“Không phải“.
“Vì sao không phải? Làm thế nào phân biệt?”
“Yêu là do những vật sống không phải con người biến thành; Ma là do người sống biến thành; Quỷ là do người chết biến thành; Quái là do vật chết không phải con người biến thành“.
“Tổ tiên Thanh Hà Nhiếp Thị làm nghề gì?”
“Đồ tể“.
“Gia huy của Lan Lăng Kim thị là mẫu đơn trắng, là mẫu đơn trắng nhất phẩm nào?”
“Kim Tinh Tuyết Lãng“.
“Người đầu tiên trong tu chân giới chấn hưng gia tộc nhưng lại suy tàn môn phái là ai?”
“Tổ tiên Kỳ Sơn Ôn thị, Ôn Mão“. . ngôn tình hay
Chẳng phải rất đơn giản sao, Nguỵ Anh nghĩ, vị tiên sinh không biết tên này hẳn là hài lòng rồi đúng không? Hay là muốn kiểm tra ta thêm nữa?
Không ngoài dự đoán, tiên sinh nói: “Thân là con cháu Vân Mộng Giang thị, những điều này sớm đã nghe nhiều đến thuộc làu làu, đáp đúng cũng không có gì phải tự hào. Ta lại hỏi ngươi, nay có một đao phủ, cha mẹ vợ con đủ cả, lúc còn sống chém đầu chết 100 người. Đột tử trên đường phố, phơi thây bảy ngày, oán khí tích tụ, thành hung thi quấy phá. Làm thế nào?”
Vân Mộng Giang thị, Lam Trạm quả quyết nắm bắt ngay được từ này. Chỉ trong nháy mắt, quần áo mơ hồ của các thế gia đều như hình ảnh phản chiếu trên mặt nước tiêu tán đi, hiện ra bản gốc. Người đứng lên trả lời câu hỏi này, quả nhiên mặc đồng phục màu tím của đệ tử Vân Mộng.
Nguỵ Anh giật mình, trực giác cảm thấy câu hỏi này đối với hắn rất quan trọng, không thể không thận trọng xử lý.
Nhưng ngoài dự đoán, lần này “mình” lại không trả lời ngay, như thể tâm trạng giống như hắn vào giờ phút này, cảm thấy bất an.
Nhưng người khác chỉ xem như hắn gặp khó khăn, bắt đầu đứng ngồi không yên, tiên sinh lại quát lớn: “Nhìn hắn làm cái gì, các ngươi cũng suy nghĩ cho ta!”
Thấy Nguỵ Anh sau một lúc lâu không trả lời, giống như là đang suy nghĩ cái gì, tiên sinh ngược lại nói: “Vong Cơ, ngươi nói cho hắn, làm thế nào“.
“##”
Quả nhiên không cho ta nghe được tên. Nguỵ Anh bĩu môi, còn có, chẳng lẽ tiên sinh này muốn giết gà doạ khỉ sao?
Lam Trạm cũng không nhìn Nguỵ Anh, gật đầu chào, bình đạm nói: “Có ba phương pháp: thứ nhất độ hoá, thứ hai trấn áp, thứ ba diệt sạch. Trước hết lấy tình cảm nhớ nhung của cha mẹ vợ con để cảm hoá nhắc nhở, hoàn thành mọi mong muốn lúc còn sống, hoá đi chấp niệm; Không hiệu quả, thì trấn áp; Tội ác tày trời, oán khí không tiêu tan, thì nhổ cỏ tận gốc, không cho phép tồn tại. Huyền môn hành sự, cẩn thận tuân theo trình tự này, không được có sai sót“.
Giọng nói của người trong mộng này thanh lãnh nhưng lại cực kỳ có âm điệu, còn trầm thấp dễ nghe, Nguỵ Anh thầm nói, chỉ là hơi có chút cứng nhắc.
Tiên sinh hài lòng gật đầu, nói: “Chính xác từng chữ“. Dừng một chút, ông lại nói một cách châm chọc: “Nếu chỉ vì ở nhà mình bắt được mấy con sơn tinh quỷ quái không tên tuổi, có chút hư danh mà tự mãn kiêu ngạo, nghịch ngợm nhảy nhót, sớm muộn gì cũng sẽ tự rước lấy nhục nhã“.
Nguỵ Anh vẻ mặt quả nhiên như dự đoán, ta quả nhiên là bị giết gà doạ khỉ mà.
Nhưng cái người “Mình” này lại nói: “Ta có thắc mắc“.
Lam Trạm chỉ cảm thấy không ổn, không thể để cho hắn nói tiếp nữa, nhưng không có cách nào.
Tiên sinh nói: “Nói“.
“Tuỳ nói là lấy 'độ hoá' làm đầu, nhưng 'độ hoá' thường là không có khả năng. 'hoàn thành mọi mong muốn lúc còn sống, hoá đi chấp niệm', nói đến thì dễ dàng, nếu chấp niệm chỉ là có một bộ quần áo mới thì ngược lại cũng dễ nói, nhưng nếu là muốn giết người diệt môn để báo thù rửa hận, nên làm gì đây?”
Lam Trạm không nhịn được đáp: “Vốn lấy độ hoá làm chủ, trấn áp là phụ, cần thiết thì diệt sạch“.
Vẻ ngoài vân đạm phong khinh, nhưng nội tâm gấp gáp đến mức không chịu nổi, nhưng mà chính y cũng không biết mình sốt ruột cái gì.
Nguỵ Anh lại không cho là đúng: “Phí phạm của trời“. Dừng một chút, mới nói: “Lúc nãy không phải là ta không biết đáp án này, chỉ là đang suy xét đến cách làm thứ tư“.
Không, đừng nói thêm gì nữa, mặt hồ nội tâm của Lam Trạm đột nhiên nổi sóng.
Nhưng tiên sinh cũng tò mò: “Chưa bao giờ từng nghe nói có cách làm thứ tư nào. Ngươi cứ nói xem“.
“Tên đao phủ này đột tử, hoá thành hung thi là điều tất nhiên. Nếu lúc còn sống hắn chém đầu chết 100 người, không bằng khai quật mộ của 100 người này, kích thích oán khí, kết hợp 100 cái đầu lâu, đánh nhau với hung thi...”
Lam Trạm đối với lời nói kinh thiên động địa này cũng chấn động, chẳng lẽ tương lai người này tu tà môn ma đạo hay sao? Ngược lại cũng đúng với dự cảm ban đầu của y, nhưng người này nhất định tính tình không xấu, bằng không sau này mình chắc chắc sẽ không khuynh tâm (yêu) với hắn.
Cả hàm râu tiên sinh rung lên, quát: “Không biết trời cao đất dày!”
Đứng bật dậy: “Phục ma hàng yêu, diệt quỷ tiêu tà, chính là vì độ hoá! Ngươi chẳng những không nghĩ đến con đường độ hoá, ngược lại còn muốn kích lên oán khí? Đảo ngược đầu đuôi, tổn hại nhân luân!”
Nguỵ Anh trả lời: “Dù sao có mấy thứ độ hóa cũng vô dụng, sao không lợi dụng? Đại Vũ trị thuỷ cũng biết, ngăn chặn là hạ sách, khơi thông là thượng sách. Trấn áp tức là ngăn chặn, chẳng lẽ không phải là hạ sách...”
Tiên sinh ném một quyển sách về phía này, Nguỵ Anh trong chớp mắt nghiêng người né được, mặt không đổi sắc, miệng tiếp tục nói hươi nói vượn: “Linh khí cũng là khí, oán khí cũng là khí. Linh khí giữ trong đan điền, có thể phá núi lấp biển, để cho người sử dụng. Oán khí cũng có thể, tại sao không thể để cho người sử dụng?”
Thật ra “mình” nói cũng đúng mà, vì sao oán khí lại không thể giống linh khí để tận dụng chứ, nếu có thể tận dụng được thì tốt biết bao nhiêu. Nhưng, cho dù nghĩ như vậy, làm thế nào mà mình cứ thế thoải mái nói ra? Nguỵ Anh rất là hoài nghi.
Tiên sinh lại phi một quyển sách tới, nghiêm khắc nói: “Vậy ta lại hỏi ngươi! Ngươi làm thế nào đảm bảo những oán khí này sẽ do ngươi sử dụng mà không phải là đi sát hại người khác?”
Nguỵ Anh vừa trốn vừa nói: “Chưa nghĩ đến!”
Tiên sinh giận dữ: “Nếu như ngươi nghĩ đến, tu chân giới sẽ không để ngươi sống nữa. Cút!”
Nguỵ Anh cầu còn không được, vội vàng cút đi.
Ồ, nhìn đến đây, Nguỵ Anh bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra là muốn rời đi nha, đã hiểu đã hiểu. Không ngờ cú lăn này, Nguỵ Anh liền trực tiếp lăn ra khỏi mộng cảnh.
Bên kia, Lam Trạm vẫn là lần đầu tiên thấy bộ dạng ngây người như phỗng của thúc phụ, người này đã rởi khỏi Lan Thất một hồi lâu, mà vẻ mặt thúc phụ còn mờ mịt, lâu thật lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
Không khỏi thầm nghĩ, thúc phụ nhất định cũng là lần đầu tiên gặp được, ừm, một học sinh tuỳ hứng phóng túng như vậy nhỉ, nên lúc này mới kinh ngạc như thế.
Người này, ngược lại thực ra cũng làm rất tốt, bất quá có thể nhìn thấy chỉ là nói vậy thôi, cũng không có tâm tư thực hành tà môn ma đạo này, y có thể thấy được, thúc phụ chắc cũng nhìn ra, chỉ là giận không chịu nổi mà thôi.
Ngày hôm sau.
Vân Mộng Liên Hoa Ổ
Nhân dịp lúc rảnh đi bắt gà rừng, Nguỵ Anh lại tìm đến Giang Trừng để thăm dò tin tức. Giang Trừng cái khác không nói, nhưng là tông chủ tương lai của Liên Hoa Ổ, mấy tình huống thế gia này nọ, có thể biết nhiều hơn hắn.
“Giang Trừng, hỏi ngươi chuyện này“.
“Chuyện gì, mau nói“. Giang Trừng nằm ở lùm cây, đôi mắt chớp cũng không chớp một cái, nhìn chằm chằm vào con gà rừng béo mập ở phía trước.
“Không phải chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ đi cầu học ở Cô Tô sao, ta muốn hỏi một chút, vậy tiên sinh dạy học chúng ta, là loại người thế nào“. Nguỵ Anh hỏi, nếu thật giống như trong mộng vậy, hắn có thể sẽ rất thảm.
Chuẩn xác bắn ra viên đá, gà rừng kêu thảm thiết một tiếng, ngã lăn ra.
Giang Trừng lúc này mới trả lời, “Là Lam Khải Nhân”
Trời, hắn biết ngay, nếu đã là Cô Tô Lam thị, người có thể dạy dỗ bọn hắn như thế, ngoại trừ lão tiền bối đức cao vọng trọng này của Cô Tô Lam thị thì còn chọn ai, ông chính là người được cả thế gia công nhận là cứng nhắc, cố chấp, nghiêm sư xuất cao đồ.
Mạng ta tiêu rồi. Nguỵ Anh than thở.
“Tới Cô Tô rồi, ngươi đừng có lười biếng như vậy, Lam lão tiền bối rất là nghiêm khắc, đừng có gây chuyện xấu gì cho ta, làm mất mặt Vân Mộng Giang thị chúng ta“. Giang Trừng cảnh giác nhìn hắn.
“Biết rồi, biết rồi” Nguỵ Anh yếu ớt xua xua tay, chỉ cảm thấy bắt gà rừng cũng không khơi dậy nổi lòng nhiệt tình của hắn.
Nếu dạy dỗ bọn hắn là Lam Khải Nhân, vậy người lần đầu tiên gặp mặt liền đánh nhau một trận trong mộng kia, phải chăng chính là một trong Lam thị Song Bích, Lam Trạm ư!
Lam thị Song Bích này lại không xa lạ gì với bọn hắn, chẳng qua là lúc nào hắn cũng nghe Ngu phu nhân nhắc tới, coi như là một nhân vật mẫu mực để khích lệ (đả kích) bọn hắn, nghe đến mức bọn hắn muốn mọc kén luôn rồi.
Hơn nữa đệ đệ Lam Vong Cơ này khác với ca ca Lam Hi Thần của y - người luôn khiến người ta như tắm trong gió xuân, là một người có tính tình lãnh đạm, ít khi nói cười, có quy củ, xem dáng vẻ này, người đó đúng là Lam Vong Cơ nha.
Tưởng tượng đến tương lai mình và người này kết thành đạo lữ, Nguỵ Anh hiện tại ước gì có thể bay đến Cô Tô, xem gương mặt thật của người này, nhìn một cái xem người này rốt cuộc làm thế nào mà câu được hồn hắn, làm cho hắn khuynh tâm mãi không thôi.
Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ.
“Huynh trưởng, Vong Cơ có một chuyện muốn hỏi“.
“Ừ, Vong Cơ muốn hỏi cái gì thế?”
Ngập ngừng một hồi, Lam Trạm mở miệng nói: “Trong số các đệ tử thế gia đến Cô Tô cầu học lần này, Vân Mộng Liên Hoa Ổ có người tới không, người đến là ai, có đặc trưng gì“.
Suy nghĩ một hồi, Lam Hi Thần đáp: “Có, là đệ tử đầu tiên của Giang tông chủ - Nguỵ Anh và con trai duy nhất của ông ấy - Giang Trừng“.
Cân nhắc một chút, nói thêm, “Nguỵ công tử và Giang công tử đều là người có tu vi ngoại hình cực kỳ xuất sắc, nhưng Nguỵ công tử này càng nổi danh hơn, không chỉ vì tu vi ngoại hình xuất chúng của hắn, mà vì những hành vi lời nói phóng túng của hắn càng nhiều hơn“.
Vừa nghe huynh trưởng nói lời này, Lam Trạm liền biết người này là ai, nhất định là Nguỵ Anh đó không còn nghi ngờ gì nữa.
“Có chuyện gì không ổn sao?” Lam Hi Thần hỏi, nghĩ thầm tại sao Vong Cơ đột nhiên lại có hứng thú với Liên Hoa Ổ.
“Không có việc gì, chỉ là hỏi vậy thôi“. Lam Trạm khẽ lắc đầu, trả lời.
Lam Trạm trong lòng tâm tư rối bời, nhưng trên mặt không lộ ra một vẻ gì.
Đệ tử đầu tiên của Vân Mộng Giang thị, đại đệ tử Nguỵ Anh, ngươi, đến tột cùng là người như thế nào, sao có thể đủ khả năng, ảnh hưởng đến tâm trí của ta.