[Vong Tiện] Trở Về Thuở Ban Đầu

Chương 8: Chương 8






Mặt trăng mờ ảo, ánh trăng nhu hoà yên tĩnh chiếu rọi xuống, xuyên qua vòm cây thành từng vòng từng vòng sáng.

Trong mộng

Lam Trạm phát hiện chính mình đang ngồi ngay ngắn bên án thư, cẩn thận sắp xếp lại một chồng giấy, còn chưa làm xong đã nghe thấy bên ngoài song cửa sổ có tiếng kẽo kẹt nhỏ. Ngẩng đầu nhìn một cái, hoá ra là Nguỵ Anh ở bên ngoài cửa sổ leo vào.

Đối phương mặt mày hớn hở nói: "Lam Trạm, ta đã quay lại! Thế nào, mấy ngày không chép sách, có nhớ ta không?"

Chắc chắn là nhớ ta, tiểu cũ kỷ này, lúc nào cũng thích khẩu thị tâm phi, khẳng định là lại giả vờ không thèm để ý, ta sớm đã nhìn thấu được ngươi.

Quả nhiên như dự đoán, 'Lam Trạm' làm như lão tăng nhập định, coi vạn vật như không có, tiếp tục sắp xếp lại các trang giấy xếp chồng như một ngọn núi nhỏ. Trong lòng thầm nói, nhớ, nhớ ngươi, ngươi có nhớ ta không?

Rõ ràng vẫn là gương mặt vô biểu tình như mọi khi, nhưng Nguỵ Anh lại nhìn ra được y đang cô đơn.

Thấy y cứ trong bộ dạng ngây đơ sắp xếp như vậy, Nguỵ Anh chỉ cảm thấy tim mình bị chọc mạnh một cái, châm chích nhói đau, tựa như một người nghiêm trang nói một không nói hai như Lam Trạm, lẽ ra mình không nên tuỳ tâm sở dục (làm như sở thích), không màng đến hậu quả mà trêu chọc y như thế.

Nhìn chính mình tranh cãi với y, Nguỵ Anh loáng thoáng cảm nhận được tâm tình của Lam Trạm lúc này, thích cái người luôn lấy việc trêu chọc mình làm niềm vui, không hề biết tâm ý của mình một chút nào, thích mình trong tình trạng thế này, Lam Trạm phải mệt mỏi như thế nào chứ. Nghĩ vậy, Nguỵ Anh không khỏi càng cảm thấy đau lòng.

Thấy chính mình tặng hai con thỏ cho y, trong lòng hắn thầm an ủi nói: Nhị ca ca đừng buồn, hai con thỏ này, coi như tín vật đính ước của chúng ta nha, đợi ta tới Cô Tô rồi, nhất định sẽ tặng ngươi thứ tốt hơn!

Lam Trạm cũng không biết nội tâm của Nguỵ Anh vào lúc này là đau buồn khổ sở như thế nào, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: con thỏ, nhất định phải giữ lại.

Trong đầu không tự chủ được loé lên hình ảnh Giang Trừng và Nguỵ Anh kề vai sát cánh, chuyện trò vui vẻ, càng thêm kiên định ý nghĩ, con thỏ, tuyệt đối không thể đưa cho Giang Trừng!

Giang Trừng ở nơi xa xôi trong lúc ngủ mơ vô thức hắt xì một cái rõ to, không khỏi dụi dụi mũi, lại trở mình ngủ say sưa.

Hai con thỏ này vừa béo lại vừa tròn, giống như hai quả cầu tuyết múp míp. Một con mắt lờ đờ, nằm bẹp trên mặt đất chậm rì rì nửa ngày cũng không nhúc nhích được một chút, khi nhai lá cải, đôi môi chẻ màu hồng phớt thong thả ung dung. Một con khác giống như ăn hết một lọ thuốc, liên tục nhảy nhót lung tung, lăn lộn chui rúc lên người của con thỏ kia, vừa xoắn vừa nảy, không ngừng một giây nào.

Nhìn hai con thỏ này, suy nghĩ của Nguỵ Anh và Lam Trạm khó tránh khỏi nảy ra cùng lúc, hai con thỏ này, làm thế nào lại cảm thấy quen mắt như vậy ta. Bỗng bừng tỉnh đại ngộ, hai con thỏ này một động một tĩnh, không phải vừa đúng với tính cách của đối phương và của mình hay sao?

Đúng lúc này 'Nguỵ Anh' lại bỗng nhiên nói: "Lam Trạm, Lam Trạm!"

Trùng hợp vừa rồi có con thỏ dẫm một chân lên nghiên mực của 'Lam Trạm', để lại một loạt dấu chân in mực nước trên án thư, 'Lam Trạm' không biết nên làm cái gì bây giờ, đang cầm tờ giấy lên nghiêm túc tự hỏi nên làm thế nào để tẩy sạch, vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng nghe giọng điệu của hắn không phải là nhỏ, cho rằng có việc, nói: "Chuyện gì?"

'Nguỵ Anh': "Ngươi xem bọn chúng chồng lên nhau như vậy. Có phải là đang....?"

"Cạch" một tiếng, 'Lam Trạm' hơi thất thố đặt mạnh bút xuống, nói: "Hai con này đều là con đực!"

'Nguỵ Anh' nói: "Đực ư? Kỳ lạ vậy". Hắn nắm lỗ tai nhấc lên nhìn nhìn, xác nhận nói: "Quả nhiên là đực. Con đực thì con đực, lời vừa rồi ta cũng chưa nói xong, ngươi nghiêm khắc như vậy làm gì? Ngươi nghĩ đến cái gì? Lại nói hai con này là ta bắt, ta còn chưa chú ý đến bọn chúng là đực hay cái, thế mà ngươi..."

Nhìn thấy vậy, không hẹn mà cùng lúc, cả hai người đều cảm thấy có chút xấu hổ, trên mặt nóng lên, cả người toả hơi nóng, luôn cảm thấy có một loại cảm giác nhân duyên trời định bởi số mệnh.

Nhưng trở lại chuyện này, rốt cuộc làm sao Lam Trạm biết được, Nguỵ Anh rất là tò mò, lại nhìn thấy vẻ mặt Lam Trạm lúc này có chút tức giận muốn nổ phổi, đành đem thắc mắc nuốt trở về trong bụng, cảm thấy nếu hỏi sẽ xảy ra chuyện gì đó không tốt.

Lời qua tiếng lại, 'Lam Trạm' cuối cùng đuổi 'Nguỵ Anh' xuống khỏi Tàng Thư Các. Cửa sổ vừa đóng lại, đem chùm hoa mộc lan đung đưa cùng với tiếng cười của 'Nguỵ Anh' nhốt

bên ngoài cửa sổ.

Đúng lúc này hình ảnh thay đổi.

Bọn hắn phát hiện chính mình đang ở bên cạnh một bức tường có các ô cửa sổ chạm khắc trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, bức tường thật dài này cứ cách mỗi bảy bước, sẽ có một ô cửa sổ được chạm khắc rỗng tinh xảo. Hai mặt khắc khác nhau, có đánh đàn trên núi cao, có ngự kiếm trên không, có chém giết yêu thú.

*Ô cửa chạm rỗng là kiểu kiểu vầy:



Lại nghe Lam Khải Nhân giảng giải, mỗi một mặt của các ô cửa sổ trên bức tường này, đều khắc sự tích cuộc đời của một vị tổ tiên Cô Tô Lam thị. Mà ô cửa sổ bốn mặt cổ xưa nhất, cũng nổi tiếng nhất, kể lại bốn cảnh trong cuộc đời của tổ tiên lập gia Lam thị - Lam An.

Vị tổ tiên này xuất thân từ một ngôi miếu, nghe tiếng Phạn mà lớn lên, thông tuệ linh tính, thời niên thiếu là cao tăng nổi tiếng gần xa. Lúc tuổi nhược quán (20 tuổi), ông lấy chữ "Lam" trong "Già Lam" để làm họ khi hoàn tục, làm một nhạc sư. Cầu tiên vấn đạo trên đường, ở Cô Tô gặp được "Thiên định chi nhân" của ông và cùng kết thành đạo lữ, song song đó lập nên cơ nghiệp Lam gia. Sau khi đạo lữ mất, lại trở về chùa, kết liễu tấm thân này.

Ô cửa sổ bốn mặt đúng là phân ra "Già Lam", "Tập nhạc", "Đạo lữ", "Viên tịch".

Tuy rằng Lam Khải Nhân nói hơi khô khan một chút, nhưng Nguỵ Anh hiếm khi lại nghe được hết, đây là chuyện xưa của tổ tiên Lam gia ha.

Rồi lại nghe 'chính mình' nói: "Hoá ra tổ tiên Lam gia là hoà thượng, hèn chi. Vì gặp một người mà vào hồng trần, người đi ta cũng đi, thân này không lưu lại trần gian. Nhưng tổ tiên là một nhân vật như vậy, tại sao lại sinh ra đời sau không hiểu phong tình như thế?"

Nghe thấy chính mình nói như vậy, Nguỵ Anh lắc lắc đầu, phản bác nói: "Ta thấy không hiểu phong tình không phải Lam Trạm, mà chính là ngươi đấy chứ?" Một người tốt như vậy, phải quý trọng đàng hoàng nha.

Không hiểu phong tình sao? Nghe thấy đánh giá của Nguỵ Anh đối với mình, Lam Trạm yên lặng cúi đầu, Nguỵ Anh không thích người không hiểu phong tình sao?

Ngày hôm sau.

Vân Mộng Liên Hoa Ổ

"Giang Trừng, hỏi ngươi một việc, ta có phải là một tên đại móng heo (ý chỉ người ngu ngốc, cặn bã), vô tâm vô phế hay không vậy? Cảm giác thực sự có lỗi với một người". Biểu tình cô đơn kia của Lam Trạm vẫn cứ quanh quẩn trong lòng hắn, khiến hắn đứng ngồi không yên.

"Ngươi làm sao vậy? Bị đả kích hả?" Giang Trừng chỉ bắt được nửa câu đầu kỳ lạ nhìn hắn một cái, bộ dạng tỏ vẻ trời xanh có mắt, "Rốt cuộc ngươi đã biết chính mình là một 'tai hoạ' rồi?"

"Đi đi đi, ta nghiêm túc đó". Nguỵ Anh cho y một quyền, biểu y nghiêm túc một chút.

"Biết vô tâm vô phế thì đối với hắn tốt một chút đi! Khoan đã, ngươi đối với ai đặc biệt vô tâm vô phế vậy, lại còn đại móng heo nữa là sao? Ngươi lại gây hoạ cho ai?". Lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại nửa câu sau, vẻ mặt Giang Trừng cảnh giác.

Vội vàng truy vấn, "Mau nói cho ta biết, ngươi làm gì ai vậy? Không trêu chọc thành chuyện lớn gì chứ? Nguỵ Vô Tiện, ủa, ngươi có nghe ta nói chuyện không hả, Nguỵ Vô Tiện!"

Đối với y tốt một chút, ừ, phải đối với y tốt một chút, không đúng, phải càng tốt hơn mới được. Hoàn toàn bỏ qua lời nói của Giang Trừng, Nguỵ Anh cứ mãi suy nghĩ.

"Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện! Rốt cuộc ngươi có nghe ta nói chuyện hay không hả, Nguỵ Vô Tiện!"

Hôm nay Giang Trừng cũng vì đại sư huynh rất không đàng hoàng của mình mà cảm thấy mệt tim.

Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ

"Huynh trưởng, làm thế nào mới có thể không còn không biết phong tình?"

Nghe thấy câu hỏi của đệ đệ, nụ cười như tắm mình trong gió xuân kia của Lam Hi Thần dần trở nên cứng đờ trên mặt, qua một hồi lâu, hắn mới hít sâu một hơi, run run rẩy rẩy hỏi: "Vong Cơ, là ai nói ngươi không hiểu phong tình sao?"

Vong Cơ tốt như vậy, ai nói chứ. Hắn tức giận nói.

"....."

Ta chỉ mới hỏi như vậy, huynh trưởng rốt cuộc làm thế nào biết được có người nói ta.

"Cũng không".

Ừm, ta chỉ là nghe được, không sai, chỉ là nghe được mà thôi.

Lam Trạm chỉ cảm thấy huynh trưởng hoài nghi đánh giá mình một chút rồi lại một chút, cường điệu nhắc lại, "Cũng không". Từng câu, từng chữ, thật rõ ràng.

Vì thế Lam Hi Thần quyết định bỏ qua vấn đề này.

Suy nghĩ một hồi, Lam Hi Thần bất đắc dĩ nói: "Vong Cơ, chuyện này, ta cũng không biết đâu".

Nếu hỏi hắn tập luyện cầm kỳ thi hoạ gì đó, hắn còn có thể giải đáp một ít, nhưng chuyện phong tình này, hắn thật sự là bất lực.

Nhìn vẻ mặt của đệ đệ rõ ràng ảm đảm hẳn xuống, hắn không khỏi mở miệng nói: "Vong Cơ ngươi yên tâm, ca ca nhất định sẽ tìm được phương pháp".

Vì thế vài ngày sau, tin tức Trạch Vu Quân có người trong lòng, đang tìm phương thức tốt nhất để theo đuổi nhanh chóng lan truyền ra với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, làm vô số nữ tu đỏ mắt, xé khăn. ( hoá ra đây là lý do Lam Hi Thần ế, haha...!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.