Vọng Tình

Chương 19: Chương 19: Biệt hữu động thiên ( động thiên khác)




Phải quỳ xuống “bất động thanh sắc” đã lâu, Hồ Tứ trên tay vẫn phải cố gắng xoa bóp không dám dừng lại.

Đá cẩm thạch lạnh lẽo, mặc dù là qua lớp thảm dày, nhưng cái lạnh vẫn hướng tới lớp da của nàng.

Hơn nữa Hồ Tứ quỳ đã lâu, nay đau đớn từ đầu gối đã truyền thẳng tới đùi rồi.

Giang phu nhân tà mị mỹ nhân nằm trên tháp thượng, mái tóc đen nhánh xóa tung trên chiếc gối, bên cạnh là chiếc trâm cài có hình đóa Bạch Ngọc Lan, mùi lan hương quanh quẩn bên người.

Đồng đỉnh lư hương bỏ bạch hợp hương vào, khói trắng lượn lờ bay lên, trông càng thêm vẻ mờ ảo, mộng mị.

Nếm qua đồ điểm tâm, Giang phu nhân có thói quen là ngủ trưa, mà nhiệm vụ trầm luân gian khổ này liền như vậy vinh quanh rơi xuống trên đầu Hồ Tứ.

Giang phu nhân đã quen sống có kẻ hầu người hạ, có tật xấu là bắt nha hoàn phải xoa bóp cho mình dễ ngủ, cho dù họ có phải quỳ tới nửa ngày cũng chẳng sao.

Hồ Tứ là người mới, nguyên bản việc này sẽ không thể rơi xuống trên đầu nàng được, nhưng Hoa Xuân chẳng biết là thật hay giả lại nói là bị đau bụng, liền giao lại việc này cho Hồ Tứ.

Những nha hoàn đứng hầu đằng sau Giang phu nhân đều nhìn Hồ Tứ với ánh mắt đồng tình, thương hại.

Hồ Tứ đã xoa bóp được nửa canh giờ, xương sống, thắt lưng đều giống như là sắp bị rút gân, nhưng nàng không dám dừng lại.

Vì Hoa Xuân kia có nói qua, từng có một nha hoàn đã dừng tay lại trong lúc phu nhân đang ngủ, phu nhân liền lập tức tỉnh dậy, hạ lệnh chặt đứt hai tay của nha hoàn đó không chút lưu tình.

Thiết nghĩ so với không có tay, hồ ly ta đây nguyện ý chân tay đầy đủ hoàn thành nhiệm vụ Phan Ngọc giao cho.

Chẳng qua người luôn luôn có giới hạn về sức lực, cho dù là Hồ Tứ cũng không ngoại lệ.

Tuy rằng nàng có thể dùng pháp thuật, nhưng dù sao cũng sợ bị người khác nhìn thấy, như vậy thân phận sẽ bị bại lộ mất.

Lại nói tiếp, Phan Ngọc lúc này đang vòng vo tính toán, chẳng những không hề đối xử không tốt với Hồ Tứ, hơn nữa lại còn nhiệt tình dạy thêm cho nàng những pháp thuật hay sử dụng nha.

Nguyên bản Hồ Tứ tính tình là lười học, nhưng nghe lời hắn hứa hẹn rất mê người, nào là học pháp thuật sẽ có thể dễ dàng tránh qua thiên kiếp, nào là học pháp thuật có thể đứng ngang các vị tiên nhân trên thiên giới,…

Chỉ cần mới nghĩ tới thôi, Hồ Tứ tinh thần hăng hái lên gấp trăm lần, cũng cố gắng nhiệt tình học tập.

Trong khi học, nàng mới cảm giác mình ít nhiều cũng được trời trao cho chút ít năng khiếu về pháp thuật, chỉ là ngày thường rất lười biếng mà thôi.

Xem ra, chỉ cần nàng quyết tâm muốn khổ luyện, vượt qua thiên kiếp cũng không phải chuyện quá khó gì đâu.

Nghĩ thì nghĩ, nhưng tay Hồ Tứ vẫn không dám dừng lại, trộm nhìn xem Giang phu nhân, tựa hồ như đang ngủ rất say.

Nàng xê dịch người về phía sau, đang muốn đứng lên thư giãn gân cốt rồi lại quỳ xuống, nhưng ý định còn chưa kịp thực hiện thì đã bị đánh nát.

- Tứ nhi.

Âm thanh tuyệt vời đó rót vào trong tai Hồ Tứ giống như một tia sét đánh vậy.

Nữ chủ nhân xinh đẹp của nàng mở to đôi mắt như nước hồ thu, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng. Hồ Tứ cười gượng hai tiếng:

- Phu nhân, ngài đã tỉnh.

- Đã sớm tỉnh.

Giang phu nhân thấy thân mình Hồ Tứ đang run run, buồn cười nhìn gương mặt hoảng loạn của nàng.

Chẳng biết từ bao giờ, nàng thích xem vẻ mặt của bọn hạ nhân khi đứng trước mặt nàng không biết phải làm sao.

Bộ dạng kinh sợ đó, làm cho nàng có cảm giác mình chính là nữ vương của tòa nhà này.

Thưởng thức đủ bộ dạng quẫn bách của Hồ Tứ, mới chẫm rãi nói:

- Được rồi. Ngươi quỳ hầu ta cũng đã đủ lâu, đứng lên đi.

Hồ Tứ phụng mệnh đứng lên, nhanh nhanh chóng chóng đứng dậy, nàng chỉ sợ Giang phu nhân phút chốc đổi ý thì xong đời.

Một nha hoàn khác đem tới một chén canh táo đỏ hạt sen, hạ đầu gối quỳ xuống, giơ chén canh qua đỉnh đầu, thật cung kính đưa đến trước mặt Giang phu nhân, tới thở mạnh cũng không dám.

Giang phu nhân nhìn chén canh trước mặt, khẽ nhíu mày:

- Hai ngày nay ngực vẫn có cảm giác khó chịu, không muốn ăn.

Đem bát ném tới trên bàn, nàng đột nhiên hỏi:

- Lão gia hồi phủ sao?

Hồ Tứ biết lão gia mà nàng đang nói là ai, chính là chủ nhân của tòa nhà này, Giang Hạo Nhiên – bản huyện thái gia.

Nha hoàn kia cung kính trả lời:

- Lão gia vừa mới hồi phủ thưa phu nhân. Từ lúc trở về lão gia luôn luôn ở tại thư phòng phê duyệt công văn.

- Ừ.

Giang phu nhân gật gật đầu.

- Bảo phòng bếp chuẩn bị làm mấy thứ điểm tâm chàng thích, ta tự mình đưa qua thư phòng.

- Phu nhân, lão gia phân phó, bất luận kẻ nào cũng không gặp.

Tiểu hoàn kia thanh âm rất thấp, đầu cơ hồ đã muốn cúi sát mặt đất.

Hồ Tứ nghĩ Giang phu nhân nhất định sẽ rất giận dữ, nhưng không nghĩ tới Giang phu nhân vẫn chưa phát hỏa, chỉ xuất thần nhìn chằm chằm vào đôi giầy thêu long phượng của mình.

Phòng trong im lặng, chỉ nghe thấy tiếng mưa phùn ngoài kia gõ trên mái hiên nhà, đập vào khung cửa gỗ.

- Hừ, không gặp, bất luận kẻ nào cũng không gặp. Tốt lắm! Đứng lên đi, đừng đứng đây thêm chướng mắt ta nữa, đều đi ra ngoài cả đi.

Vẫy lui mọi người, Giang phu nhân lại lần nữa nằm trên tháp thượng, móng tay sắc nhọn bấm thật sâu vào lòng bàn tay, khuôn mặt tinh xảo cọ cọ trên mặt gối.

Tách!

Từ trong miệng Giang phu nhân khẽ kéo ra một tiếng thở dài, trong lòng càng nẩy sinh oán hận, nhắm mắt lại, khóe mắt đầy sự ghen tuông, một giọt lệ khẽ rơi xuống.

Hồ Tứ sau khi rời khỏi phòng cũng không trở về phòng dành cho hạ nhân.

Miệng niệm chú ẩn tự khẩu quyết, ẩn thân hướng thư phòng mà đi.

Xuyên qua một mảnh rừng trúc, tiếng lá trúc hòa trong gió mưa, xào xạc, xào xạc.

Rừng trúc này chính là ở mặt sau của thư phòng Giang Hạo Nhiên.

Yên lặng tuyệt đối, tường trắng như tuyết, cửa sổ khắc mục nửa khép, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang. Hồ Tứ thấy phòng ngoài không có ai, nhẹ nhàng trốn dưới khung cửa sổ.

Nhìn vào trong phòng, đồ vật trong đó không nhiễm một hạt bụi nào, giá sách để rất nhiều sách ở đó, một loạt bút lông Hồ Châu được đặt ở trên bàn.

Trên giấy trắng Tuyên Thành, có một tấm giấy mặc ngọc, hình như mặt trên có một bức họa đang vẽ dở.

Hồ Tứ không nhìn rõ lắm, lại đang gặp trong phòng không có người, nàng nhanh chóng nhảy qua cửa sổ, rón ra rón rén bắt đầu tra tìm.

Tủ sách không có, dưới bàn không có, phía sau bình phong lại càng không có!

Nhìn căn phòng rộng lớn này tìm mãi nhưng không thấy, Hồ Tứ đem tất cả hi vọng nhìn tới chỗ bức tranh treo trên tường, nhưng vẫn là không có a.

Đang muốn tìm tiếp, một âm thanh rất nhỏ rơi vào tai nàng.

Hồ Tứ nhanh chóng phi thân nhảy ra ngoài cửa sổ, núp bên dưới, cố gắng nhìn lại vào bên trong.

Chỉ thấy tủ sách lúc nãy nàng tìm kiếm đứng yên bất động thì lúc này lại mở ra, mặt sau là một cái cửa ngầm, theo bên trong đi ra là một người.

Khuôn mặt tuấn mĩ, dáng vẻ tao nhã, thanh cao, không phải Giang Hạo Nhiên thì là ai.

Nhìn dáng vẻ của hắn lúc đi ra khỏi mật đạo, tựa hồ tâm tình đang rất vui vẻ, trong ánh mắt thoáng qua nét cười thâm tình, ôn nhu.

Ở trên thư án, có một hình họa khắc hình chim hạc có cái mỏ được tạc tách rời ra, khẽ xoay tròn cái mỏ, tủ sách không tiếng động khép kín lại.

Giang Hạo Nhiên đi tới trên bàn, cầm bút lông Hồ Châu tiếp tục phác họa.

Hồ Tứ cố gắng nhìn lướt qua từ ngoài cửa sổ, hắn đang vẽ bức họa một nữ nhân, chỉ vẽ có nửa người trên mà thôi.

Tuy nhiên, không phải là Giang phu nhân, mà là một nữ nhân khác hoàn toàn xa lạ.

Nụ cười diễm lệ như tuyết liên, ánh mắt long lanh phản chiếu như hồ thu, chỉ là một bức họa, cũng đủ thấy vẻ phong hoa tuyệt đại của nàng ta – dáng vẻ trăm người chỉ có một, so với Giang phu nhân thì chỉ có hơn chứ không kém.

Hồ Tứ đã nhận định được nơi mà Phan Ngọc muốn tìm kiếm, nàng đang mong ngóng Giang Hạo Nhiên nhanh nhanh chóng chóng rời đi khỏi thư phòng.

Nhưng lại không nghĩ tới, hắn vẽ không nhanh không chậm, không có chút ý tứ nào muốn rời đi cả.

Trong lòng Hồ Tứ không khỏi vạn phần lo lắng, phải biết rằng Phan Ngọc cho nàng thời gian có giới hạn, như mấy ngày nay ở đây không thể tìm ra được, hắn cơ hồ đã muốn nổi điên dùng lửa thiêu rụi nơi này rồi.

Hồ Tứ ngồi xổm ngoài cửa sổ, trên người bị gió lạnh tạt qua khẽ rùng mình, cơ thể nhỏ bé ôm gối ngồi im ở đó.

Cũng không biết trải qua bao lâu, mới thấy Giang Hạo Nhiên vừa lòng thổi thổi bức họa cho mau khô mực, hắn vươn người duỗi thắt lưng, vươn tay lắc chuông bạc gọi người tới.

Hồ Tứ ngồi ngoài, biết Giang Hạo Nhiên đang gọi người hầu tới, quả nhiên không bao lâu, Giang Hạo nhiên phân phó người nam nhân che mặt chuẩn bị xe ngựa rời đi.

Hồ Tứ nhìn theo hai người không thấy bóng dáng quay lại lần nữa mới dám trở vào trong phòng.

Nhớ lại động tác của Giang Hạo Nhiên, hướng bên phải của mỏ chim là đóng cửa, vậy hẳn bên trái là phía mở mật thất ra.

Phan Ngọc nếu nhìn thấy cái đầu mơ hồ của Hồ Tứ rốt cuộc cũng có chút thông minh vào lúc mấu chốt như thế này chắc hẳn vui mừng không thôi nha.

Nhìn tủ sách mở ra một chút, Hồ Tứ âm thầm đắc ý.

Cửa ngầm bên trong tối om, Hồ Tứ cũng không hề do dự, lập tức đi vào.

Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con!

Lời này hình như là Phan Ngọc nói, tuy rằng Hồ Tứ không hiểu hết ý nghĩa của nó, nhưng nàng cũng có thể đoán ra mục đích của câu nói là gì.

Bên trong mật thất thắp một số cây đuốc treo hai bên tường, xuất hiện trước mắt là một đoạn cầu thang dẫn thắng xuống phía dưới, Hồ Tứ vừa bước xuống mấy bậc thang, bên tai bỗng truyền đến tiếng nước chảy, nhưng chỉ tiếc là nghe không rõ cho lắm.

Đi xuống không biết bao nhiêu bậc, bên tai tiếng nước càng lớn hơn nữa. Xuống tới nơi, Hồ Tứ bị cảnh sắc trước mặt dọa cho sợ ngây người.

Một thác nước màu bạc từ trên đang đổ xuống, bên dưới tạo thành một bích thủy hàn đàm, dù Hồ Tứ đã đứng cách xa nơi đó nhưng vẫn có thể cảm nhận được hàn khí toát ra.

Một cây Bạch Ngân Quế ở ngay giữa hàn đàm, trên cây nở rất nhiều hoa quế, phủ dày đặc cả tán cây, tỏa ra không gian xung quanh toàn hương quế cùng hàn khí dày đặc.

Ở dưới này, trừ bỏ âm thanh của dòng nước, thì tuyệt đối không hề có chút tạp âm nào khác.

Hồ Tứ đáy lòng cơ hồ đã muốn chạy trốn, nhưng còn nhiệm vụ của tên Phan Ngọc kia nha.

Nàng thật cẩn thận di chuyển về phía trước, nơi này làm cho nàng có một cảm giác âm trầm quỷ dị, phi thường quỷ dị.

Rầm!

Cái cây kia bỗng chuyển mình, đột nhiên phóng ra bao nhiêu đóa hoa hướng tới trên người Hồ Tứ, tựa như băng châu, làm cho nàng cảm thấy rất đau đớn.

Từ dưới hàn đàm, một nữ nhân lõa xích từ đó đi lên.

Lụa mỏng trong suốt dính sát vào trên thân thể của nàng, không hề có một chút tác dụng nào là che lấp, nhưng ngược lại đem cho nàng tăng thêm vài phần mị hoặc khôn cùng.

Tóc dài ướt sũng được xõa tung, có chút hải tảo ở trên đó, được trải dài trước ngực và phía sau lưng của nàng.

Theo hơi thở mềm nhẹ kia, khẽ thấy bộ ngực tròn trịa no đủ khẽ phập phồng, xương quai xanh tinh xảo, vòng eo thon nhỏ, độ cong hoàn hảo yêu mị, nhẹ nhàng nhảy lên trên mặt nước.

Trong cuộc đời Hồ Tứ đã từng gặp mĩ nhân đẹp nhất, nhưng nữ nhân đang đứng trước mặt của nàng, từ hơi thở cho đến da thịt, đều khiến cho hô hấp của Hồ Tứ muốn ngừng lại.

Thầm nghĩ, nàng là nữ nhân còn như thế, huống chi là nam nhân.

Nhưng ánh mắt của Hồ Tứ không chỉ tập trung ở nữ nhân kia, chính là ánh mắt của nàng, từ đầu đến cuối đều đặt ở chỗ cây quế và hàn đàm kia.

Bàn tay ngọc khẽ vuốt tán cây quê, động tác tao nhã của nàng kia rất tùy ý.

Hồ Tứ chợt phát hiện, tuy rằng nàng chưa nhìn rõ gương mặt nữ nhân kia, nhưng cũng bị một cái nhấc tay bình thường của nàng ta làm cho hấp dẫn thật sâu mất rồi.

Ở trong cây quế, một cái tinh mỹ san hô ánh vào mi mắt, ở giữa xuất hiện một viên đại minh châu ánh lên màu đỏ ma quái, tản mát ra châu quang khắp bốn phía.

San hô này cùng viên dạ minh châu quả thật là vô giá, nhưng thứ chân chính hấp dẫn ánh mắt của Hồ Tứ không phải dạ minh châu, cũng chẳng phải san hô, mà là thứ ở trong hàn đàm kia.

Hồ Tứ trừng thiếu chút nữa tròng mắt muốn rớt xuống.

Bát quái Hàn Thiết!

Tản ra hàn khí thấu tới tận xương, xung quanh là đạo quang gì đó bao tỏa phía trên mặt hàn đàm.

Hồ Tứ cao hứng tới mức thiếu chút nữa hò hét nhảy múa, thật sự là không uổng công chịu khổ mà, liền thuận lợi như vậy tìm được thứ mà Phan Ngọc yêu cầu.

Hồ Tứ mặc kệ nữ nhân kia, nhấc váy chạy tới hướng bát quái kia.

Vừa chạy tới gần, bất chấp hàn thiết hàn khí, thân thủ đã muốn bắt lấy bát quái, nhưng ngón tay vừa mới tới gần, còn chưa chạm vào, toàn thân giống như bị sét đánh, một cỗ đại lực đem Hồ Tứ trực tiếp bắn ra bên ngoài.

Phía sau lưng đụng vào cây quế, đánh rơi rất nhiều đóa hoa, đều rơi xuống trên đầu của nàng.

Phía dưới hoa rơi đầy mặt hồ, thì cái đầu nhỏ của nàng cũng đã đau muốn chết, hai mắt của nàng trở nên tối xầm, mắt tỏa toàn kim tinh.

Hồ Tứ muốn đứng lên, nhưng vừa mới động tay, đột nhên trong đầu xuất hiện một loạt cảnh tượng hỗn độn, rất nhiều người, rất nhiều việc, lập tức thoáng xuất hiện trong đầu của nàng, tựa như hồng thủy, thao thao bất tuyệt đánh xuống đầu óc của nàng.

Hồ Tứ lắc lắc đầu, đợi cho đầu óc thanh tỉnh lại. Vừa định đứng lên lần nữa, một đôi chân tuyết trắng bỗng xuất hiện ở trước mặt.

Da trắng như tuyết, cơ hồ có thể thấy được mạch máu nhỏ màu xanh ở bên dưới da thịt. Móng chân màu hồng nhạt, tựa như mười đoá hoa nhỏ nhỏ đang khoe sắc, lẳng lặng nở rộ.

Hồ Tứ cố gắng ngẩng đầu lên, một đôi mắt có con ngươi đen yêu dị, lóe sáng, bình tĩnh nhìn nàng.

Oành!

Trong đầu Hồ Tứ bỗng trở nên trống rỗng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.