- Núi này là núi của ta, đường đi ra do ta mở! Nếu muốn từ nay về sau đi qua nơi này, lưu lại tiền lộ phí rồi mới được qua!
Năm người cao to vạm vỡ, dáng người đại hán khôi ngô, tay cầm cường đao
đứng ở trên đường, thần khí như thật không ngừng lớn tiếng quát.
Phan Ngọc nhìn quanh bốn phía, không có người khác, chỉ có chính mình thì không khỏi thở dài.
Mấy ngày nay thời tiết mưa liên tục, đi trên đường gặp không ít khó khăn,
xem ra ông trời không thể cho hắn quá nổi hai điềm lành.
Đã thế lại còn gặp vài tên cướp đường, tay lăm lăm cầm đại đao, cũng không để Phan đại thiếu gia như hắn ở trong lòng.
Bả vai cảm thấy có điểm run rẩy, quay đầu sang thấy Hồ Tứ đang trừng mắt to, toàn thân căng thẳng. Phan Ngọc tức giận nói:
- Sợ cái gì, có ta đây!
Hồ Tứ lại càng run rẩy hơn, ánh mắt như bốc hỏa.
Cường đạo, rõ ràng là cường đạo nha!
Cũng không phải là cường đạo trong sách, Hồ Tứ lần đầu tiên được nhìn thấy
cường đạo, trong lòng thực cảm thấy hưng phấn, không có ngôn ngữ nào còn có thể hình dung.
- Cường đạo, là cường đạo thật! Lão thiên gia, ta quả nhiên cũng có thể nhìn thấy được cường đạo nha!
Hồ Tứ nói năng lộn xộn, hưng phấn gần như không còn nhận thức được tình hình xung quanh.
Phan Ngọc ở bên cạnh thì lại méo mặt, hắn cứ tưởng rằng Hồ Tứ rất sợ, không nghĩ tới thần kinh tiểu hồ ly này có vấn đề như vậy.
Nhìn thấy cường đạo chẳng những không sợ hãi, ngược lại hưng phấn tới cực điểm.
Một tay tóm lấy cổ Hồ Tứ, phủi tay một cái, Hồ Tứ bay thành đường vòng cung hướng bãi cỏ mà đi.
Hắn làm như vậy lập tức khiến cho đám cường đạo hoảng sợ.
Bất quá về dọa người, Phan Ngọc lẻ loi một mình, tay không tấc sắt. Người
lại rất tuấn mĩ, tâm lí cướp tiền còn chưa dứt thì ý định cướp sắc đã
trỗi dậy.
Trong đó có một nam nhân mặt nhọn để tay ở cằm, một đôi mắt bé như quả đậu nhìn Phan Ngọc từ trên xuống dưới, miệng nói lớn:
- Đại ca, ta nhìn tám phần là tiểu nương tử cải nam trang, không bằng để ta tới nhìn xem.
- Ối! Má ơi!
Một tiếng “Ba” vang lên, không thấy có gì khác thường, nam nhân thân mình hoảng sợ kêu lên một tiếng.
Bùm!
Hắn té ngã trên mặt đất, đồng bọn của hắn kêu lên kinh hãi, tiến tới để tay trên mũi hắn thử xem còn thở không, nhảy dựng lên hét lớn:
- Lão đại, lão ngũ đã chết!
Phan Ngọc đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, hắn bình sinh hận nhất là bị người nhận lầm là nữ tử.
Người này trước mặt hắn phạm vào đại kỵ, làm cho hắn chết nhanh như vậy là quá dễ dàng rồi.
Kế tiếp chính là cảnh giao chiến hỗn loạn, vài người này công phu so với
Phan Ngọc thì là kém hơn, quả thật là kém hơn không nhiều lắm.
Trong khi Phan Ngọc đang suy nghĩ làm thế nào tốt nhất để xử lí tặc nhân, vì
một người đánh lâu chưa chắc đã có thể thắng, bỗng mấy tên cướp lấy
trong người ra một vật, hướng về phía Phan Ngọc ném.
Một mảnh bột phấn tuyết trắng rơi vào tròng mắt của Phan Ngọc, hai mắt nhất thời đau đớn như bị hỏa thiêu, trước mắt lập tức một mảnh mơ hồ, căn bản là
không mở được mắt ra.
Phan Ngọc kinh hãi, biết chính mình bị
trúng bột vôi, đành dựa vào phong nhĩ thuật, vừa đánh vừa lui, miễn
cưỡng tránh được vài chiêu trí mạng.
Lòng bàn chân dẫm trên đất gập ghềnh, cũng không biết phương hướng, chỉ biết đi đến nơi không có thanh âm của đao mà lui.
Hắn vất vả tránh thoát mấy đao, nhưng một đao cuối cùng lại tránh không kịp.
Y phục trên người nhanh chóng loang lổ vệt máu, miệng vết thương do đao gây ra không ngừng tuôn máu.
Trên người chợt lạnh, cơ hồ không thể cảm nhận được gì nữa, hắn dựa vào bản năng dần dần lui lại phía sau.
Dưới chân nhất thời nhẹ bẫng, Phan Ngọc thầm kêu không ổn, thân mình giống như tảng đá hướng phía dưới vực rơi xuống.
Phan Ngọc vội vàng niệm phi thiên chú, lại do thương thế quá nặng, đọc khẩu quyết cũng trở nên vô dụng.
Tâm trở nên hoảng hốt, tựa hồ có cảm giác có cái gì đó đang giữ vạt áo của mình, rơi chậm lại..
Trong sinh tử mong manh, ý nghĩ bỗng trở nên mơ hồ, Phan Ngọc liền bất tỉnh nhân sự không biết gì hết.
**
Đầu óc hỗn loạn, Phan Ngọc chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng.
Thật gượng gạo, cảm giác giống như bị cái gì đó kéo đi một đoạn đường dài, toàn thân đau nhức.
Cuối cùng ý thức cũng trở nên thanh tỉnh đôi chút, hình như có cái gì đó cọ cọ trên người.
Chiêm chiếp, tiếng chim chóc thanh thúy kêu vang.
Một luồng ánh sáng chiếu xuống sơn động trong núi, hiện lên trên thân mình Phan Ngọc.
Khuôn mặt Phan Ngọc bất giác giật giật, chỉ cảm thấy trên người dị thường trầm trọng, hình như có vật gì đó áp ở trên người.
Còn có, trên mặt hơi ngứa, tựa như có con kiến nhỏ nhẹ nhàng di chuyển.
Rốt cuộc khi chú kiến nhỏ đi tới lỗ mũi hẳn, Phan Ngọc không thể nhịn được
nữa, nhấc tay chụp trên mặt, khi vừa chụp xong, Phan Ngọc lập tức tỉnh
lại.
Không có giường gỗ, cũng không có phù dung trướng, cũng
không có mùi đàn hương quen thuộc, mọi thứ xung quanh chỉ toàn màu xám
nham thạch ánh vào mi mắt, thô ráp, không có trái qua nhân công tạo
hình, hoàn toàn thuần thiên nhiên.
Một hồi lâu, Phan Ngọc mới
miễn cưỡng tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn xem rốt cuộc là vật gì áp ở trên
người, khiến cho hắn gần như không thở nổi.
Liếc mắt một cái, Phan Ngọc thiếu chút nữa sợ hãi kêu ra tiếng.
Ghé vào trên người hắn quả nhiên là một người, là một nữ nhân!
Một thân lõa thể, một mái tóc đen nhánh trải dài xuống, gió thổi nhẹ bay
sợi tóc, có mấy sợi thậm chí còn bay đến trên mặt hắn, khó trách hắn cảm thấy như có tiểu côn trùng bò trên mặt.
Phan Ngọc giật giật, đem tiểu nữ nhân nhẹ nhàng đưa qua một bên. Chỉ nhìn lượt qua, Phan Ngọc
nháy mắt đỏ bừng mặt, chạy thẳng một mạch ra ngoài sơn động.
Đi thẳng đến bờ sông, vùi đầu xuống nước, nếu không phải thiếu không khí để thở, chỉ sợ hắn còn muốn cúi xuống mãi.
Thở hổn hển, Phan Ngọc mới phát hiện ra, tuy rằng quần áo có rách mấy chỗ, nhưng hoạt động gân cốt đều không có gì bất thường.
Nhớ tới hôm qua phải chịu đao thương, nhìn trong vạt áo, da thịt vẫn nhẵn
nhụi như thường. Phan Ngọc làm thiên sư, gặp mấy việc cơ hồ vô kì bất
hữu, nhưng bây giờ chuyện xảy ra trên người hắn không thể giải thích
này, còn có nữ nhân trong động kia, Phan Ngọc lại không có chút đầu mối
nào.
Hắn ngây người một lúc, sau đó mới xoay người quay lại sơn động.
Vừa tiến vào, Phan Ngọc mặt lại đỏ, lập tức xoay người, cởi ngoại bào, vung lên về phía sau.
Y phục như một mảnh mây đen nhẹ nhàng dừng lại trên người nữ tử.
- Chạy nhanh đi mặc vào! – Phan Ngọc nói nhanh.
Đợi trong chốc lát, Phan Ngọc xoay người, máu mũi thiếu chút nữa phun ra, so với lần trước còn hấp dẫn tầm mắt hơn, hét lớn:
- Ta cho ngươi quần áo, ngươi cầm nó làm gì?
- Vì cái gì lại phải mặc quần áo?
Thanh âm thanh thúy, ở trong tai Phan Ngọc nghe rất quen thuộc, như đã từng nghe qua.
Đang nghi hoặc gian nan, trên đùi bỗng ấm áp, bị cái gì đó nhẹ nhàng cọ.
- Người ta vừa mới tỉnh lại, Phan Ngọc, ngươi như thế nào lại kì quái vậy?
( xin thề là edit đoạn này buồn cười quá :v)
Phan Ngọc nháy mắt cứng ngắc, chẳng những mặt mà toàn thân đều cứng lại.
Bởi vì hắn cố nhớ ra thanh âm này của ai, nhìn nữ tử ở trong lòng, ngón tay ngọc di chuyển trên khuôn mặt tươi cười như hoa kia, không tự giác run
run, nói năng lộn xộn:
- Ngươi, ngươi là Hồ Tứ?
- Đúng
vậy! Ha ha, ngày hôm qua ngươi làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng ngươi đã muốn mất mạng. Ai ngờ tự nhiên ngươi lại sống lại, ha ha, xem ra
biện pháp của ta quả nhiên là sử dụng được.
Nói xong lại ở trên người Phan Ngọc cọ cọ.
Cách nói này, động tác này, hoàn toàn giống với Hồ Tứ!
Nhưng nếu là hồ ly Hồ tứ, động tác này chỉ làm Phan Ngọc cảm thấy đáng yêu, nhưng từ nữ tử làm ra, là quyến rũ, là dụ hoặc.
Một cước đá văng Hồ Tứ ra, Phan Ngọc dịch người về phía sau:
- Nhìn xem chính ngươi. Ngươi không phải là không thể hóa thành hình người sao?
Người?
Hồ Tứ có phần không hiểu được, hai mắt to ngây ngốc nhìn Phan Ngọc.
Một trận gió thổi qua, nàng mới cảm thấy trên người lạnh lẽo, tựa hồ thiếu
cái gì vậy, cúi đầu nhìn thoáng qua, lập tức ngây người.
- Di!Di!Di! Đây là cái gì? Lông của ta đâu? Ông trời như thế nào biến ta thành cái dạng này?
Hồ Tứ kêu to. Thanh âm thiếu chút nữa phá tan màng tai Phan Ngọc, hắn nhịn không được phải che hai lỗ tai lại.
Hồ Tứ ghé vào bờ sông, nhìn hình ảnh của chính mình ngây ngô cười.
Hình ảnh phản chiếu dưới nước sông tuy rằng không được rõ ràng, nhưng cũng có thể miến cưỡng nhìn ra.
Hàng mi như nguyệt, chóp mũi nhỏ nhắn, tú mục nhược thủy, cánh môi anh đào kiều diễm.
Bàn tay không ngừng sờ nắn khuôn mặt nhỏ nhắn, tuy không phải quốc sắc thiên hương, nhưng cũng là xinh đẹp động lòng người.
Yết hầu Phan Ngọc ở phía sau nuốt khan.
Nàng mặc bộ ngoại bào của hắn, trên eo dùng một mảnh dây lưng trụ lại, bị
Phan Ngọc lôi đến sau bờ sông, nàng liền có bộ dạng này, thỉnh thoảng sờ sờ tóc, sờ sờ tay chân.
Hắc hắc không ngừng cười, không ngừng xem.
Phan Ngọc ở cách đó không xa, miệng ngậm cỏ nằm ở trên bờ sông, nhìn trời nhìn mây trắng, bên tai nghe Hồ Tứ ngây ngô cười.
Nghĩ đến sau này có thể cùng tiểu hồ ly này luyên thuyên một chỗ, trong lòng bỗng nổi lên bực tức.
Lúc Phan Ngọc rơi xuống, Hồ Tứ nhìn thấy giữ lại, theo sau nhảy xuống, giữ
lại vạt áo Phan Ngọc. Trong lòng liền đọc chú ngữ, nhưng là do ít tu
luyện, nên chỉ có thể bảo toàn khi rơi xuống, cũng không hẳn là hoàn
toàn ngăn cản được.
Ở dưới may mắn không phải là đá, mà là một đầm nước sâu.
Hồ Tứ phải dùng hết sức lực mới đưa được Phan Ngọc vào bờ, nếu là người không tập võ, sẽ thấy hắn nặng cách dị thường.
Cũng may Hồ Tứ khí lực không hề nhỏ, mất nửa ngày, rốt cuộc cũng đưa được Phan Ngọc vào động.
Ngay lúc đó trước ngực Phan Ngọc có một vết thương do đao gây ra, lại bị dính nước, máu dây ra rất nhiều.
Mắt thấy không ổn, Hồ Tứ nhớ tới cổ lão trong tộc tương truyền một pháp thuật, vội vàng dùng đầu lưỡi liếm máu của Phan Ngọc.
Lưỡi để ở miệng vết thương, trong lòng mặc niệm chú, quả nhiên vết thương liền lại một cách kì diệu.
Mắt thấy vết thương đã lành, Hồ Tứ tình trạng mệt mỏi nhắm mắt tựa lên ngực Phan Ngọc, mà đến khi tỉnh lại, mới biết mình đã biến hóa thành hình
người.
Hồ Tứ ở một bên soi hình bóng của mình, Phan Ngọc nhìn qua cảm thấy nhàm chán.
Đột nhiên nhớ tới một chuyện, hắn vội vàng lấy tay sờ loạn khắp thân mình,
từ trên xuống dưới. Phan Ngọc cơ hồ tìm loạn lên, cũng không thấy cái
túi da đâu, liền bước liền một lúc ba bước, tới bên Hồ Tứ lạnh giọng
hỏi:
- Này, Ngân phiếu của ta đâu?
- Ngân phiếu? À, ta nhớ ra rồi!
Hồ Tứ chợt thấy mê hoặc, rồi sau đó nhớ tới, hướng trong động lấy ra một cái túi da.
Phan Ngọc chộp đoạt lấy, mở ra vừa thấy, nhất thời ánh mắt đăm đăm.
Ngày đã sắp hết, màu đỏ của thái dương hướng chân trời nhuộm màu cả không gian, trông rất đẹp mắt.
Hồ Tứ khua tay, nhàm chán nhìn mọi nơi, lại nhàm chán thu tay về, bàn tay hướng về phía trước mặt Phan Ngọc quơ quơ:
- Này, còn chưa có khóc đủ sao?
Đát, đát, đát.
Nước mắt Phan Ngọc rơi như mưa nhìn chỗ ngân phiếu rách nát trước mặt.
Phan Ngọc đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn vô cảm, chính là trừng mắt nhìn ngân phiếu mà rơi lệ nha.
Khi Hồ Tứ tha Phan Ngọc lên bờ, túi da trong lòng Phan Ngọc rơi xuống hồ,
Hồ Từ biết đó là thứ Phan Ngọc âu yếm nhất, lập tức nhảy xuống dưới nước vớt lên.
Bất quá, miệng túi da lại mở, nước chảy ngược vào
trong, thấm vào ngân phiếu, hơn nữa Hồ Tứ động tác thô lỗ, cho nên ngân
phiếu đứt thành từng đoạn, nhìn cũng không rõ.
Phan Ngọc hi vọng
khi nhìn thấy túi ngân phiếu đã hoàn toàn tan biến, lúc này Hồ Tứ gây ra họa lại còn ở đó nói, quả thật là tìm chết!
Ba!
Cổ tay Hồ Tứ bị Phan Ngọc chế trụ, Phan Ngọc ngẩng đầu, ánh mắt đỏ bừng, vẻ mặt dữ tợn.
- Chính là ngươi!
- Cái gì chính là ta? Này, họ Phan, nói cho rõ ràng nha! – Hồ Tứ vẻ mặt khó hiểu.
- Hừ, máu của Phan Ngọc ta dễ hút vậy sao! Nói cho ngươi biết, nếu không
phải máu của ta, ngươi cho là ngươi có thể biến thành hình người sao?
Đừng có nằm mơ! Quả nhiên, yêu tinh đều nghĩ cách hút màu của thiên sư
chúng ta. Ngươi cũng không ngoại lệ!
Hút máu?
Hồ Tứ đầu óc u mê, sau đó nhất thời tỉnh ngộ.
- Buông tay! Ta lúc đó là vì muốn cứu ngươi nên mới làm như vậy! Ngươi
nghĩ là, ta muốn hút sao, máu của ngươi thơm quá sao? Ta cũng không phải là muỗi!
- Hừ, Phan Ngọc ta từ khi suất sư tới nay, thường là
độc lai độc vãng, cho tới bây giờ cũng không biết cùng yêu vật lập khế
ước. Nay quả nhiên vì ngươi mà phá lệ, tiểu hồ ly, bản lĩnh của ngươi
cũng quá lớn!
Huyết khế!
Hồ Tứ trong đầu nhất thời “Oành” 1 tiếng, lớn tiếng nói:
- Ngươi đừng nói bậy.
Xem thần sắc Phan Ngọc không đúng, lập tức chuyển giận thành mỉm cười, cười nịnh nọt:
- Ngươi, bản lĩnh của ngươi lớn như vậy, chắc hẳn không cần giúp. Như vậy đi, cũng không có người nào biết, ngươi cứ coi như chưa có cái gì phát
sinh, ta cái gì cũng chưa làm, không phải là kết thúc sao? Từ nay về
sau, ngươi đi đường của ngươi, ta đi đường của ta!
- Ngươi cho
rằng ngươi đi được sao? Hừ, ngươi hút máu của ta, nay khế ước đã được kí ước, không phải cứ cho rằng không phát sinh là được.
Hồ Tứ im lặng không nói gì, nàng cũng có nghe qua việc thiên sư cùng yêu vật lập khế ước.
Lập khế ước, yêu vật phải cả đời hầu hạ thiên sư, mà phía thiên sư, yêu vật lập tức nhận được pháp lực của thiên sư.
Nhưng mà, nếu yêu vật đổi ý, thiên sư liền làm cho máu trong người yêu vật biến đổi, khiến cho nó chết oan chết uổng.
Không nghĩ tới, nàng Hồ Tứ mới xuống núi, liền dính phải loại chuyện không hay ho như thế này.
- Ngươi muốn như thế nào?
Phan Ngọc vỗ vỗ tay, đứng dậy:
- Ta cũng chưa biết muốn như thế nào, chính là ngươi phải nghe lời ta
nói, làm việc cho ta, không được không trung thực, tối thiểu phải biết
kiếm bạc mang về.
- Vậy không phải là làm nô lệ cho ngươi sao? Ta mặc kệ! – Hồ Tứ lớn tiếng kháng nghị.
- Ngươi nghĩ rằng ta muốn ngươi sao? Với loại tiểu hồ ly pháp lực thấp
kém như ngươi, đưa cho ta cũng không cần. Chỉ là bây giờ chúng ta đang ở trên cùng một chiếc thuyền. Ngươi muốn mặc kệ, không có cửa đâu!
Hồ Tứ ngang ngạnh nói:
- Ngươi giết ta đi!
Phan Ngọc ôm cánh tay, trên mặt khôi phục vẻ mặt tươi cười. Chỉ là trong lời nói của hắn khiến trong lòng Hồ Tứ run rẩy không thôi:
- Muốn
chết? Thực quá dễ dàng, bất quá, ngươi chết cũng phải đem tiền kiếm trở
về cho ta mới có thể chết. Nếu không, ta có rất nhiều biện pháp khiến
ngươi muốn chết cũng không thể chết được!
Hồ Tứ nghe xong òa khóc, nước mắt giống như là mưa, không ngừng rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Đáng tiếc, tâm địa Phan Ngọc so với sắt còn cứng hơn ba phần, kéo Hồ Tứ đang khóc lớn, cười nói:
- Đừng khóc. Nhớ kỹ, về sau, ngươi gọi ta là chủ nhân, ta gọi ngươi là Tứ Nhi. Chỉ cần ngươi nghe lời, ngoan ngoãn thay ta kiếm tiền, ta sẽ tha
cho ngươi.
Hồ Tứ nức nở đi theo phía sau Phan Ngọc, không tình nguyện đi ra sơn cốc.