Nếu hỏi Hồ Tứ cao hứng nhất là lúc nào, nếu là trước đây, nàng nhất định sẽ nói:
- Chính là ăn! Ăn no tới không thể ăn no được nữa nha. Loại cảm giác này thực sự là rất tốt.
Vừa nói những lời này, nàng đồng thời còn có thể vỗ vỗ bụng, thích ý thở
phào, híp mắt, ở dưới thái dương phơi lông như con mèo nhỏ.
Tối
nay, phải chịu một đêm kinh sợ, nàng lúc này nghe được thanh âm của Phan Ngọc, trong lòng cảm thấy vô cùng cao hứng, tay vội vàng đem cửa mở ra.
Mà cũng kỳ quái, vừa rồi nàng vô luận như thế nào cũng không thể kéo ra, vậy mà giờ đẩy một cái liền mở ra.
Hồ Tứ cũng không nghĩ nhiều, thấy Phan Ngọc đang đứng ngoài cửa, trong tay cầm ngọn nến, Hồ Tứ từng bước nhảy đến trước cửa, trốn sau lưng Phan
Ngọc, chỉ vào trong phòng, run giọng nói:
- Kia, kia, có quỷ a!
Quỷ?
Phan Ngọc nhẹ giọng cười một tiếng, đột nhiên đưa tay cầm lấy tay Hồ Tứ.
Hồ Tứ cả người khẽ run rẩy.
Vì sao đôi tay bình thường vốn ấm áp, nay so với tay nàng còn lạnh hơn, giống như bị đóng băng vậy.
Đang nghi ngờ, Phan Ngọc từ từ quay đầu lại:
- Tứ nhi, quỷ là dạng gì?
Tiếng kêu sợ hãi nghẹn ở trong cổ họng nàng. Người đứng trước mặt nào phải Phan Ngọc, khuôn mặt tái nhợt, không có ngũ quan.
- Ha ha, có phải giống ta hay không?
Vừa nói, quỷ vô diện tóc dài ra, cuộn chặt lấy cánh tay Hồ Tứ, đem tiểu hồ ly đang liều mạng giãy dụa tiến lại gần.
- Sợ cái gì? Như vậy chúng ta có thể ở cùng một chỗ, ngươi không cao hứng sao?
Cũng không biết khí lực ở đâu ra, ngay lúc cỗ tử khí tới gần, Hồ Tứ trong
lòng sợ hãi giống như là một mũi tên đã được lên dây cung vậy.
Bang.
Dây cung gãy, Hồ Tứ dồn hết sức, tay tụ lực, một chưởng đánh xuống sợi tóc còn cứng hơn thép đang trói buộc trên người nàng.
Năm ngón tay như ngũ trảo, liều mạng đâm về phía cổ họng quỷ vô diện, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hét lớn:
- Ngươi! Tên khốn kiếp này, lại giả dạng hắn lừa gạt ta! Ngươi so với hắn còn ghê tởm hơn!
Phịch!
Một tiếng vang nhỏ, chất lỏng đặc sệt chậm rãi chảy xuống nền đất.
Quỷ vô diệm thân thể run rẩy, trong cổ họng vỡ nát dường như vang lên tiếng cười:
- Ngươi, ngươi lại vì hắn….
Lời còn chưa dứt, mặt đã tái nhợt màu xanh đồng, thân thể vặn vẹo vài cái, giây lát liền hóa thành một đám hắc bụi.
Gió thổi qua, phiêu tàn trong không trung.
Hồ Tứ ngẩn người, nhìn hai tay của mình.
Vừa rồi, tất cả đều quá đột ngột.
Đột nhiên nàng bỗng có suy tư đưa tay lên chế phục quái vật kia, động tác
thông thuận, giống như đó là bản năng của thân thể nàng.
Lắc lắc đầu, một đêm phát sinh nhiều chuyện tình như vậy, không biết Phan Ngọc nay như thế nào?
Có thể xảy ra chuyện gì hay không?
Ý nghĩ này khiến tâm nàng như hỏa đốt, hận không thể lập tức nhìn thấy hắn.
Cố gắng phân biệt phương hướng, nàng hướng tới phòng Phan Ngọc chạy tới.
Chỗ ở của Phan Ngọc và Hồ Tứ cũng không có gần, chỉ là hơi yên tĩnh so với những chỗ khác.
Bên trong phòng là khoảng không đen như mực, trong lòng Hồ Tứ dâng lên dự cảm chẳng lành.
Đúng ra, nàng vừa rồi phát ra âm thanh đủ khiến cho Phan Ngọc đang ngủ có
thể tỉnh lại, nhưng hiện tại, trong phòng lại không có bất cứ thanh âm
gì của hắn.
Nhớ tới vừa rồi, quái vật kia cải trang thành Phan
Ngọc, Hồ Tứ càng sợ hãi, một cước đá mở cửa phòng, nhào tới trước
giường, ôm chặt cổ Phan Ngọc.
Phan Ngọc đang mộng đẹp, trong mộng, hắn lấy được một ngàn lượng vàng Vạn Đào Hoa thiếu hắn.
Đang định vươn tay tới lấy, bỗng năm ngàn lượng bỗng rơi xuống dưới nước, chỉ còn lại chồng ngân phiếu đang ở trong tay hắn.
Phan Ngọc tiếc nuối nhìn theo năm ngàn lượng kia, miệng vẫn không ngừng đếm
ngân phiếu, hai mắt nhìn tới hai con ngựa tốt hắn lấy của Vạn Đào hoa.
Trong mắt đang tỏa kim quang, thì bỗng con ngựa kia nổi điên lên, đá hắn một cước.
Phan Ngọc trên ngực cảm thấy đau đớn, kêu lên một tiếng, bỗng bên tai truyền tới thanh âm nỉ non:
- Phan Ngọc, ô ô ô, ngươi đừng có chết. Ô ô ô, Phan Ngọc, không được chết, mau ngồi dậy đi! Phan Ngọc! Phan Ngọc! Phan Ngọc!
Chất lỏng nóng hầm hập từ trên gương mặt chảy xuống, có vài giọt chảy tới bên miệng hắn.
Phan Ngọc lấy lưỡi liếm liếm, mặn mặn, ngay sau đó, trên mặt bị níu lấy, bên tai tiếng khóc không dứt.
Trong mộng vàng đã sớm không cánh mà bay, Phan Ngọc không thể kiềm chế được, mở mắt ra chợt quát lên :
- Hồ Tứ, ngươi có thôi đi không! Hơn nửa đêm, ngươi không ngủ tới giường của ta nháo loạn, ngươi chán sống rồi!
Vốn là Hồ Tứ vào phòng, thấy Phan Ngọc nằm thẳng tắp ở trên giường (đó là
người ta tướng ngủ tốt, không giống nàng), sắc mặt tái nhợt, thân thể
khẽ run (trong mộng tìm được vàng, Phan Ngọc dĩ nhiên kích động vạn
phần), hô hấp rất nhỏ.
Cho rằng hắn đã chết, không khỏi bi thương mà rơi lệ.
Ở nơi này, nàng chưa quen chốn phàm trần, cũng chỉ có Phan Ngọc ở bên
cạnh, nay hắn xảy ra chuyện, Hồ Tứ thật không biết mình phải làm gì bây
giờ.
Đang khổ sở hết sức, chợt nghe tiếng hô của Phan Ngọc, Hồ Tứ mừng rỡ, nước mắt không nhìn được lại rơi xuống.
Tại lúc này, thanh âm hắn tức giận mắng nàng, đối với nàng lại là thanh âm dễ nghe nhất thiên hạ.
Ôm cổ Phan Ngọc đang mơ mơ màng màng ngủ, Hồ Tứ đem khuôn mặt nhỏ nhắn dán chắc ở trên mặt hắn.
- Phan Ngọc, ngươi không có chuyện gì là tốt rồi, ta thật sợ hãi! Ô ô ô! Ngươi không có chết là tốt rồi!
Vàng không có, Phan Ngọc trong lòng đã là khó chịu, nay lại nghe thấy câu
này, liền nộ khí xung thiên, đem bạch tuộc Hồ Tứ đang bám chắc trên
người lôi xuống.
- Sống chết cái gì chứ? Ngươi không ở trong phòng của mình mà ngủ, nửa đêm đến chỗ ta khóc, còn trách ta không đủ phiền sao!
Hồ Tứ bị Phan Ngọc quát lớn, nhất thời không cất nổi lên tiếng, cái miệng nhỏ nhắn ai oán chu lên, òa khóc:
- Ngươi làm ta sợ, ta lo lắng gần chết, ngươi còn muốn mắng ta! Ta, ta
vừa rồi thiếu chút nữa là mất mạng, thật vất vả mới nhìn thấy ngươi, sợ
ngươi gặp chuyện không may, không ngờ ngươi lại mắng ta như vậy!
Phan Ngọc ngẩn ra, cao thấp xem xét Hồ Tứ.
Trừ bỏ khuôn mặt tái nhợt ra, trên người thật sự không có chỗ nào bị tổn
thương. Trong bụng cảm thấy an tâm lại, vỗ vỗ bả vai của nàng, ngáp một
cái:
- Tốt lắm, ngươi không có việc gì, mau đi ngủ đi.
Hồ Tứ thân thể co rút lại:
- Không, ta không trở về
Phan Ngọc tung mình nằm xuống, đắp chăn lên, thanh âm buồn bực, nói:
- Nghe lời, trở về đi ngủ. Ta buồn ngủ muốn chết, không rảnh cùng ngươi nháo loạn.
Đợi trong chốc lát, không nghe thấy thanh âm gì. Xốc lên chăn, tay trái
đụng tới một thân mình ôn nhuyễn, Phan Ngọc hoảng sợ, có chút tức giận,
thanh âm đề cao chút:
- Ngươi như thế nào còn không đi?
Hồ Tứ lau lau cái mũi, thân thể cuộn thành một vòng, hai tay ôm chân, tội nghiệp nhìn Phan Ngọc:
- Cho ta ngủ lại đây một đêm đi.
- Không được! – Phan Ngọc nghĩ cũng không thèm nghĩ, lập tức từ chối.
Khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp, mắt to chớp chớp, nước mắt vòng quanh:
- Người ta rất sợ a. Trong phòng kia có quỷ, thật sự có quỷ, lại còn biến thành hình dáng của ngươi, dọa ta sợ! Nên ta không dám ở đó…
Càng nói càng sợ, nước mắt như cơn mưa rào đổ xuống.
- Ta chưa từng hoảng sợ như vậy.
Nàng một tay níu lấy tay áo Phan Ngọc:
- Van cầu ngươi, để cho ta ngủ ở chỗ này.
Mặc kệ Hồ Tứ cầu khẩn như thế nào, Phan Ngọc quyết tâm không lưu nàng lại, đem Hồ Tứ đá tới cửa.
Đang muốn dùng sức đẩy nàng rời đi, tai nghe giữa không trung vang lên một
tiếng nổ, ngay sau đó, không có bất kỳ sự báo trước nào, trời đổ cơn mưa tầm tã xuống thế gian.
Phan Ngọc ngẩn người, chỉ ngây ra một
lúc, tới khi nghe thấy tiếng Hồ Tứ hét lên một tiếng mới hồi tỉnh lại.
Đầu nàng chui vào trên giường, dùng chân đem mình bọc kín.
- Đi ra ngoài! – Phan Ngọc giật một góc chăn.
- Không ra! – Hồ Tứ quận tròn mình thành một quả cầu.
- Đi ra ngay! – Phan Ngọc dùng hết sức.
- Không ra, không ra! Chết cũng không ra!
Vừa dứt lời, một đạo thiên lôi xé ngang bầu trời đen vô tận, tựa như một
thanh đao nhọn hoắt, đâm thật mạnh vào trái tim lão thiên gia.
Hạt mưa không ngừng rơi trên mái hiên, phát ra tiếng lộp bộp, Phan Ngọc
đứng ở trước giường, sắc mặt biến ảo không ngừng. Cuối cùng cũng đành
thở dài, xoa trán.
- Ngươi thật không đi sao?
Một cái đầu nhỏ từ trong chăn chui ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch:
- Đúng, không đi.
Hồ Tứ trừng mắt há miệng nhìn bổn đại gia Phan Ngọc đang dùng chân ném gối xuống cho nàng, giận đến nỗi muốn khóc:
- Ngươi cũng nên cho ta một bộ chăn đệm chứ, này coi là gì!
- Coi là gì?
Phan Ngọc hai tay tựa sau đầu, nhếch miệng cười:
- Là ai ở trong phòng của ta nhất quyết không chịu đi? Ta có thể để cho
ngươi ngủ trên mặt đây, đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, những thứ khác,
không bàn nữa!
- Ngươi, ngươi, là đại phối đản! Làm sao có thể ăn hiếp người khác như vậy!
Phan Ngọc từ từ nhắm hai mắt, đối với Hồ Tứ đang tức giận từ chối cho ý kiến:
- Mắng thêm một chữ nữa, lập tức đi ra ngoài!
Trên mặt sàn là sàn nhà được làm bằng gỗ mun, có cảm giác có sắc hồng trong
đó, giống như là đọng lại máu tươi. Bên ngoài cửa sổ, tia chớp chiếu
sáng cả một vùng, càng khiến Hồ Tứ thêm hoảng sợ.
Hồ Tứ không
thích loại màu sắc này, mặc dù trên mặt sàn rất sạch sẽ, nhưng xương cốt nàng đau mỏi, lại do thời tiết đang mưa, cảm giác lạnh như băng này ngủ thật không dễ chịu.
Lăn qua lộn lại, như thế nào cũng không ngủ được.
Không thể nhịn được nữa, nàng lặng lẽ đứng lên, nghiêng tai lắng nghe.
Phan Ngọc hô hấp đều đều, hơi thở nặng nề, hẳn là đã ngủ.
Nàng ôm lấy gối đầu, một chân leo lên trên giường, thấy Phan Ngọc không có
phản ứng, trong lòng mừng thầm, định sẽ đưa nốt chân kia lên trên
giường.
- Xem ra không đánh ngươi, ngươi không thể có được bài học!
Hồ Tứ nghe thấy câu này, trong lòng thầm kêu không ổn, quay đầu muốn chạy trốn, không nghĩ tới cổ áo bị một người túm lại.
Thân mình nàng tựa vào trên giường, trên mông bị đánh một cái thật đau, ngay sau đó, cánh tay đánh xuống càng nhiều.
Mặc cho Hồ Tứ hô hoán khản cả giọng, Phan Ngọc không có mềm lòng.
Khi đã đánh xong, hắn ném Hồ Tứ đi, khiến nàng rơi vào góc giường:
- Còn không mau trở về phòng của ngươi?
Hồ Tứ miệng mở lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng, đầu ngón tay run run chỉ, giống như là cánh hoa rơi vậy.
- Ngươi, ngươi, ngươi lại đánh cái mông của ta! Ta, ta, ta liều mạng với ngươi!
Vừa nói liền hướng Phan Ngọc đánh tới, năm ngón tay tạo thành ngũ trảo, hướng về cổ họng Phan Ngọc.
Vốn tưởng rằng Hồ Tứ tức quá nên nói vậy, không ngờ vừa nhìn tới, nàng ra tay thật.
Kinh hãi, may mà hắn nhanh mắt nên móng tay bén nhọn mới sượt qua da hắn.
Rát.
Cũng may Hồ Tứ công lực không cao, nếu không một chiêu vừa rồi quả thật có thể lấy mạng của Phan Ngọc.
Lấy tay đẩy lưng Hồ Té, xoay trụ cánh tay của nàng, hắn không mất nhiều khí lực liền có thể chế ngự Hồ Tứ.
Hồ Tứ đầu chống đỡ ở trên gối, miệng vẫn không nhàn rỗi:
- Có bản lĩnh ngươi đánh chết ta đi! Ta có thành quỷ cũng phải báo mỗi thù ngày hôm nay!
Hồ Tứ vốn nghĩ hôm nay mạng nhỏ của nàng cứ như vậy mà mất đi, nào ngờ Phan Ngọc bật cười, buông tay nàng ra.
- Ta đánh chết ngươi thì được lợi gì chứ? Nháo loạn cả đêm, ngươi không thấy phiền, nhưng ta thấy mệt mỏi.
Nói rồi hắn duỗi thắt lưng nằm xuống.
- Ngươi không muốn ngủ trên mặt đất? Ân, ta cũng thấy được.
Hồ Tứ nghe lời nói này trong lòng mừng rỡ, nhất thời đem việc khuất nhục lúc nãy ném ra sau đầu.
Phan Ngọc tay phải gối sau đầu, thân mình nằm nghiêng, ngón tay trái hướng
Hồ Tứ ngoéo một cái, chờ đến khi Hồ Tứ vui vẻ tiến lại gần, hắn lập tức
đưa tay lên nắm lấy hai má của nàng, nhéo thật mạnh, khiến cho nàng kêu
đau liên tục.
- Ở trong phòng ta, sẽ phải theo quy củ của ta. Nếu ngươi không làm theo, liền lập tức đi ra ngoài!
Hồ Tứ đau tới nhe răng nhếch miệng, trong lòng giận dữ, vốn định lập tức
quay người bước đi, nhưng nghe được tiếng sấm rền vang trời ở bên ngoài, còn có quái vật vô diệm ở trong phòng nàng nữa, trong lòng không khỏi
vạn phần sợ hãi.
Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Hồ Tứ gặp phải Phan Ngọc, tựa như chuột gặp phải mèo vậy.
Nghĩ đến đây, Hồ Tứ cắn cắn vành môi.
Bất quá chỉ là một đêm, sợ gì chứ?
Chẳng lẽ hắn có thể “ăn” nàng sao?
- Được. Chỉ cần ngươi không đuổi ta, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn.
Phan Ngọc nghiêng đầu ngẫm lại:
- Giường chỉ có một cái, ngươi không ngủ trên mặt đất, chẳng lẽ muốn để cho ta ngủ trên mặt đất?
Hồ Từ khoát tay, đầu lắc như trống bỏi:
- Đây là gian phòng của ngươi, sao có thể để ngươi ngủ trên mặt đất? Ta
đã nghĩ kỹ, giường rất lớn, đành chấp nhận một đêm, chúng ta ngủ cùng
nhau trên đó.
Nói xong, không đợi phản ứng của Phan Ngọc, nàng ôm gối nhảy lên giường.
Lướt qua Phan Ngọc đang trợn mắt há miệng, bò đến giữa giường, đem gối ném
xuống, ngã đầu đi ngủ. Nàng nghĩ, tuy ở dưới mái hiên, nhưng nàng vẫn
chọc tức được Phan Ngọc nha!
Nhéo tai Hồ Tứ, Phan Ngọc tái mặt nói:
- Ta để cho ngươi ở trong phòng, đã là thiên ân! Làm sao ngươi da mặt dày như vậy hả?
- Nào có! Ta cảm thấy an bài như vậy là tốt nhất nha! Một đại nam nhân, sao lại giống kế nương như vậy?
Lời vừa nói ra, Hồ Tứ liền cảm thấy buồn ngủ.
Đúng, vẫn là nơi này tốt nhất, thực là an toàn nha – Hồ Tứ thật cao hứng.
- Này, nói cho rõ ràng, ta như thế nào là kế nương hả? Còn nữa, ngươi là
một nữ hài tử, như thế nào có thể tùy tiện lên trên giường của nam nhân
như vậy!
Phan Ngọc thấy thái độ Hồ Tứ tùy tiện như vậy, càng nghĩ càng tức giận.
Hồ Tứ nhíu mày khó hiểu:
- Điều này sao có thể nói tùy tiện? Ta biết ngươi, ngươi biết ta, ta sao có thể là tùy tiện được!
Nàng lơ đãng nhìn đến gương mặt đỏ bừng của Phan Ngọ, nhãn châu chuyển động, tự cho là hiểu được, vỗ vỗ bờ vai hắn:
- Yên tâm, ta sẽ không thừa dịp ngươi ngủ bắt nạt ngươi.
Thấy Phan Ngọc tựa như không hiểu, Hồ Tứ lại cố gắng giải thích:
- Dù ta có gan lớn thât, Hồ Tứ ta dù mỹ nam có đứng trước mặt mặt mà tâm bất động, cho nên, ngươi sẽ tuyệt đối an toàn.
Sau đó đồng tình nhìn Phan Ngọc.
- Ta biết là ngươi sợ, ta thề với trời, ta…
Hồ Tứ còn định nói thêm, nhưng cổ đã bị Phan Ngọc hai tay siết chặt.
- Ngươi nói thêm câu nữa, ta nhất định sẽ bóp chết ngươi!
Hồ Tứ chẳng những câm miệng, mà đối với yêu cầu của Phan Ngọc bắt nàng biến lại nguyên hình cũng đành tuân theo.
Mặc dù nàng không rõ nguyên nhân, nhưng trước sự đe dọa của Phan Ngọc,
không đáp ứng không được, không trở lại nguyên hình nàng liền bị đuổi
đi.
Hồ Tứ sau khi trở về nguyên hình, chỉ thấy Phan Ngọc nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, thái độ cũng mềm mại hơn trước.
Thời tiết có chút lạnh.
Tám cái đuôi của nàng ôm lấy cơ thể, xõa tung ra, đáng tiếc lại không thể hàn khí.
Bên cạnh có nguồn nhiệt ấm áp, có thể ngủ an ổn nha. Không bằng mượn chăn hắn cũng chẳng sao.
Nghĩ là làm, Hồ Tứ lặng lẽ tiến vào trong chăn Phan Ngọc, nhích thân mình vào trong, thân thể liền cảm thấy thoải mái.
Về sau, Hồ Tứ dịch cả người tới trên người Phan Ngọc, lông mềm như nhung
khẽ cọ, khuôn mặt nhỏ nhắn nằm trên ngực Phan Ngọc, lỗ tai nhỏ dán chặt
vào lồng ngực hắn.
Bang, bang, bang.
Tiếng tim đập trầm ổn truyền tới bên tai, phía ngoài tiếng sét lại vang lên, Hồ Tứ cũng không còn thấy sợ nữa. Cái mũi nhỏ cọ cọ trong ngực hắn.
- Ngươi cử động lần nữa, ta liền đem ngươi ném ra ngoài. – không cần thương lượng, giọng nói đầy khẳng định.
Hồ Tứ mí mặt sụp xuống, mặc dù nghe nói như vậy, nhưng mà buồn ngủ kéo
tới, trong tâm sợ hãi suy giảm, loáng thoáng giống như trở lại quá khứ
trước đây.
- Mỗi lần trời giáng lôi, đại ca đều ôm ta, để cho ta
nghe nhịp tim của hắn. Hắn nói: “Tiểu Tứ, đừng sợ, chỉ cần có đại ca ở
đây, sẽ bảo vệ cho muội thật tốt.”
Phan Ngọc vốn định đẩy Hồ Tứ ra, lại nghe thấy câu nói liền dừng lại:
- Ta không phải đại ca của ngươi.
- Ừm, chỉ vì ta có tám cái đuôi nên không ai thích ta. Trừ bỏ trưởng lão, trong nhà chỉ ca là đối tốt với ta nhất. Ta biết, cho dù là đi khắp
thiên hạ, đều là người chán ghét ta, cũng chỉ có đại ca trân trọng ta.
Thanh âm mỗi lúc một nhỏ.
- Không biết vì sao, hiện tại ta cảm thấy cùng ngươi ở cùng một chỗ,
giống như là có đại ca ở bên người. Rất kỳ quái nha, kỳ thật ngươi luôn
đuổi ta đi, đối với ta không tốt…
Tiếng ngáy rất nhỏ, Hồ Tứ ghé vào trên người Phan Ngọc đã ngủ.
Phan Ngọc rốt cuộc không ngủ được, ngón tay mềm nhẹ vuốt ve da lông mềm mại của Hồ Tứ, trong lòng có chút suy tư.
Đôi lời của editor: Cái chữ trong () của đoạn trên kia là của tác giả, không phải mình tự thêm vào đâu nhé ^^.