Vọng Tình

Chương 23: Chương 23: Tri liễu biến ách ba.






Tiếng nước sông róc rảnh chảy vang vọng trong đêm yên tĩnh.

Ánh trăng màu bạc trải dài trên mặt nước, thật giống như đôi mắt thu ba của thiếu nữ.

Một chiếc thuyền hoa lệ lẳng lặng đậu vào bụi cỏ lau gần đó, làm lũ vịt trời đang trốn trong đó hoảng loạn giương cánh bay xa.

Thuyền hoa thực tinh xảo, cảnh vật khắc trên mạn thuyền thật sinh động, huyễn hoặc.

Trong khoang thuyền, một giọng nói mềm mại phá tan yên tĩnh của đêm.

Màn trướng màu đỏ khẽ lay động, bên trong, y phục của nam tử và nữ tử phân tán trên nền gỗ, thỉnh thoảng có tiếng cười khanh khách vang lên, tràn ngập xuân ý.

- Ai nha, công tử. Không cần như vậy, ha ha.

Nam nhân kia giống như hổ đói vồ lấy mĩ nhân, hôn lên má nàng.

- Bảo bối, cẩn thận kẻo lạnh!

Mái tóc dài đen nhánh khẽ vung lên, rơi xuống che kín hơn phân nửa khuôn mặt nàng.

- Tâm nô tì mới lạnh. Thiếu gia, người làm thế nào để ta cảm thấy ấm áp hơn đây?

- Bảo bối, bổn công tử hôm nay sẽ làm cho lòng của ngươi, cùng thân thể đều nóng!

Nam nhân kia đem nàng áp dưới thân, ngón tay di chuyển không ngừng trên da thịt nàng, muốn đưa nàng lên đỉnh cao hoan ái.

Mĩ nhân kia khẽ cười đẩy hắn ra, từ từ đem mái tóc dài buộc lại. Chuyển ánh mắt sang nhìn người kia, gương mặt ửng hồng, hô hấp dồn dập.

Nàng càng cười tươi hơn, mị hoặc kinh người. Thản nhiên xuống giường, mặc thêm ngoại bào nhưng không dùng thắt lưng. Thân mình lúc ẩn lúc hiện, lại càng thêm hấp dẫn.

Nam nhân kia hai mắt tối sầm, duỗi cánh tay muốn bắt nàng lại nhưng lại bắt hụt.

Nàng giống như một chú cá nhỏ, dễ dàng thoát khỏi bàn tay hắn. Nàng mỉm cười quay lại nhìn hắn, lộ ra tư thế mê người. Hắn chỉ hận không thể nuốt nàng vào bụng ngay lập tức.

Nàng chạy ở phía trước, hắn đuổi ở phía sau.

Chạy đuổi trong khoang thuyền, hắn bắt được nàng, hôn thật sâu vào đôi môi anh đào của nàng.

Hắn hôn tới khi nàng thở gấp liên tục, sắc mặt hồng hào. Đôi bàn tay lại không yên phận, di chuyển trên cơ thể nàng.

- Nàng thật là một tiểu yêu tinh!

Khẽ cắn vành tai ngọc, thân thể nàng run rẩy không ngừng. Đang tới thời khắc then chốt, nàng bỗng đưa tay ra bắt lấy tay hắn, mị nhãn như tơ, nói:

- Công tử, không cần nóng nảy như vậy. Nô tỳ là của người mà. Chẳng qua ta nghĩ nên hỏi trước một chuyện.

- Chuyện gì? – không để ý tới lời nói của nàng. Hắn cúi đầu hôn xuống cái cổ trắng ngần kia.

- Công tử đã từng nghe qua ta tấu (đánh đàn) tỳ bà?

Nam nhân cười khẽ, đưa tay nhẹ véo chóp mũi xinh đẹp, nói:

- Nếu như không phải nghe thấy tiếng đàn của nàng, ta vì sao lại phải tới tìm nàng chứ? Đây không phải là biết rõ còn cố hỏi sao?

- Ồ. Vậy công tử cảm thấy tiếng tỳ bà của ta như thế nào?

Nam nhân sắc mặt trầm xuống. Hắn cảm thấy giờ khắc này bàn luận về đàn tỳ bà rất mất hứng, nhưng là lời của mỹ nhân, không nói không được, hàm hồ nói:

- Dĩ nhiên là rất dễ nghe. Mĩ nhân, tối nay khó lắm mới gặp được nàng, chúng ta đừng nói chuyện nhàm chán này nữa. Nào tới đây, chúng ta làm chuyện thú vị, có được không?

Nữ nhân tú mục hơi nhăn lại, nói:

- Công tử cho rằng việc này nhàm chán?

Hắn không để ý tới sự thay đổi trong lời nói của nàng, vẫn tươi cười đáp lời:

- Mỹ nhân, đừng nói những lời mất hứng này. Đêm xuân đáng giá nghìn vàng, chúng ta không nên chậm trễ thời gian.

- Ha ha, xem ra trong mắt công tử, thân thể ta so với tiếng tỳ bà ta tấu càng hấp dẫn chú ý của công tử hơn, phải không? – nàng bất động thanh sắc đẩy nam tử kia cách xa mình một chút.

- Tư sắc mỹ nhân cùng tỳ bà, ta đều thích, ta đều yêu. Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, sắc trời không còn sớm nữa. Nàng mặc quá ít, coi chừng cảm lạnh đó.

Nam nhâm giọng nói ôn tồn, thầm nghĩ mau chóng đem nàng vào khoang thuyền tiếp tục triền miên.

- Ai nha!

Nữ nhân thân hình mềm nhũn, lả lướt ngã vào trong lòng nam nhân. Vạt áo rộng thùng thình lúc này hơi trượt ra, để lộ xương quai xanh xinh đẹp của nàng.

- Chân ta đau quá. Công tử ôm người ta vào khoang thuyền được không?

Nam nhân kia tất nhiên cầu còn không được, nhẹ nhàng ôm lẫy mĩ nhân. Thân hình kiều mị làm cho hắn không khỏi cất lời khen ngợi:

- Chỉ sợ Triệu Phi Yến (1) cũng không hơn được.

- Triệu Phi Yến là hoàng hậu. Công tử dùng để so sánh với ta, vậy quá đề cao ta rồi.

Ánh mắt nàng khẽ lóe lên tia sáng lạ thường, mùi hương u lan từ cơ thể nàng phảng phất trong khoang thuyền.

Một cơn gió thổi làn hương ấy đánh úp lại vào nam nhân kia, hắn đầu óc choáng vàng, không tự chủ được ôm chặt người trong lòng hơn.

- Người nàng lạnh quá. Lát nữa ta sẽ giúp cơ thể nàng ấm hơn.

- Công tử lúc nào cũng chỉ khen mỹ mạo, nhưng lại không hề đề cập tới tiếng tỳ bà của ta. Thực làm cho ta có chút thất vọng.

Nam nhân nhíu nhíu mày, mặt cố giãn ra, cười nói:

- Mỹ nhân, việc bàn luận về đàn mai nói cũng không muộn. Tối nay trước hết để hai người chúng ta cùng có khoảng thời gian tốt đẹp đi.

- Ha ha. Ta cũng thật có chút thất vọng.

Ngón tay ngọc khẽ vuốt mái tóc đen của hắn, khuôn mặt nàng làm người đối diện cảm giác muốn say.

- Công tử à, ta thật sự rất thất vọng, rất thất vọng đó.

Bùm!

Một vật nào đó rơi mạnh xuống mặt nước. Sóng bạc nhấp nhô trên mặt sông, chiếu sáng dung mạo nàng ta.

Hai gò má nhẵn mịn như ngọc, tóc dài đen buông xuống, phiêu diêu trên mặt nước. Đôi mắt đầy tà mị liếc nhìn mặt nước lay động kia, khẽ liếm đôi môi đỏ mọng, mỉm cười tao nhã.

Đêm, lại trở nên yên tĩnh.

**

Ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống vạn vật nhân gian.

Vạn dặm không có một đám mây nào, cây cối bên đường gần như đã héo rũ xuống.

Động đậy cổ họng, Phan Ngọc gần như muốn bùng nổ gào thét nhưng chỉ tiếc là đã không còn sức mà nói nữa rồi.

Liếm liếm bờ môi nứt nẻ, Phan Ngọc đưa tay lấy túi nước ở bên hông. Cầm túi nước đã cạn kiệt, hắn cố gắng lấy ra dù chỉ một giọt nước, nhưng nhận ra là mình đang phí sức mà thôi.

Nhìn quanh bốn phía, trừ bỏ đất đai khô nẻ ra thì không có bất cứ bóng người nào hết. Nhiệt khí bốc hơi lên làm lu mờ tầm nhìn, cảnh vật nhìn mờ mờ ảo ảo.

Phan Ngọc cảm thấy bản thân giống như kiến bò trên chảo nóng, không thể tìm thấy chỗ nào để nghỉ chân.

Trộm nhìn xem xét phía sau, cách đó không xa, Hồ Tứ vẫn như hai ngày trước, im lặng không nói tiếng nào.

Nếu là lúc bình thường, nàng sớm đã không ngừng la hét, không ngừng quở trách Phan Ngọc thì cũng nguyền rủa ông trời. Nói tóm lại, sẽ không ngừng náo loạn với hắn.

Vậy mà lúc này, nàng chỉ trầm lặng đi phía sau Phan Ngọc, không oán hận, không dài dòng, im lặng giống như vô thanh vô tức vậy.

Tình huống này tính tới nay đã kéo dài ba ngày.

Khi từ trong Giang phủ bước ra ngoài, Hồ Tứ vẫn trầm mặc ít nói.

Ban đầu, Phan Ngọc còn âm thầm cảm thấy may mắn, cho rằng Hồ Tứ như vậy hắn càng thấy nhàn hạ. Nhưng sau này hắn chợt phát hiện ra chuyện không hề đơn giản như đã nghĩ.

Hồ Tứ tâm tư rất đơn thuần.

Trước đây, mỗi khi đến những nơi mới lạ, nàng thường mỗi ngày chạy lung tung khắp nơi hỏi cái này cái kia. Hỏi cho tới khi Phan Ngọc mất đi tính nhẫn nại, rống to lên bắt nàng ngừng hỏi mới chịu im lặng trong giây lát.

Nhưng nhìn lại hôm nay, mặc cho Phan Ngọc đùa giỡn thế nào, nàng cũng chỉ nâng đôi mắt trong suốt lên nhìn nhìn, khẽ đảo vài vòng rồi cụp mi xuống, coi Phan Ngọc như không khí vậy.

Điều này làm cho Phan Ngọc thấy buồn phiền.

Trước kia hắn cho rằng Hồ Tứ quá om sòm, thật muốn đem miệng của nàng vá lại để bên tai được thanh tĩnh chốc lát. Vậy mà bây giờ, bên tai đã không có thanh âm phiền phức kia nữa, hắn cảm thấy bản thân không được thoải mái.

Chẳng lẽ hắn đã bị Hồ Tứ làm cho thay đổi rồi?

Phan Ngọc lắc lắc đầu, gạt suy nghĩ đáng sợ ấy đi.

Bất quá hắn trở lại thời kì độc lai độc vãng (2) như trước, chẳng phải tốt hơn sao? Nghĩ tới đây, Phan Ngọc bỗng trở nên hưng phấn.

Đang suy nghĩ, phía sau bỗng truyền tới thanh âm của trục xe.

Phan ngọc quay đầu lại, thấy một con lừa gầy kéo một chiếc xe. Ngồi trên xe đó có một lão đầu, quần áo cũ kĩ, trên đầu đội một chiếc mũ rơm đã rách nát.

Trong miệng ông ngân nga một khúc hát, một tay thì cầm cây roi đen bóng, một tay còn lại cầm một bình hồ lô màu vàng. Thỉnh thoảng nhấp một ngụm, rồi lại hát một câu trông cực kì khoái hoạt.

Phan Ngọc như thấy vật cứu mạng, ngay lập tức ngan cản xe, khom người nói:

- Lão trượng, có thể cho chúng ta đi nhờ đoạn đường được không?

Nhảy lên xe, Phan Ngọc ngồi phía sau ông lão cũng không thoải mái.

Đưa tay sờ sờ túi tiền bên cạnh, thầm mắng: “Lão hồ ly!”.

Bất quá chỉ là thuận đường kéo một chuyến, lại muốn hắn chi ba lượng bạc.

Phan Ngọc mặc dù rất xót tiền, nhưng chân lại đang đau, chỉ có thể nhượng bộ ông lão đó. Đem tiền đưa cho ông lão, hắn không tình nguyện leo lên phía sau xe ngồi.

Cho đến khi vào thành, lão đầu kia cười càng giống hồ ly hơn.

Đem Phan Ngọc cùng Hồ Tứ ném ở cổng thành, đánh con lừa thẳng tiền rời đi.

Phan Ngọc muốn chửi thề, nhưng lại cảm thấy quá thô tục, muốn chửi lão Thiên, lại sợ bị trời phạt. Muốn mắng Hồ Tứ, nhưng nhìn bộ dạng ngây dại của nàng lại không đành lòng.

Cuối cùng, chỉ có thể đem chính mình hung hăng mắng một trận.

Nếu biết chỉ cần đi thêm một đoạn nữa là tới cổng thành, hắn sẽ không xuất tiền xe dễ dàng như vậy.

Phan Ngọc chỉ muốn hét to lên, không ngờ Phan đại thiếu gia như hắn lại phải vì tiền mà khốn khổ, tính toán dù chỉ là ba lượng bạc.

Nếu người nhà của hắn biết, chỉ thiếu nước cười đến rụng răng.

Bỏ lại suy nghĩ sẽ bị mọi người cười chê, việc quan trọng nhất bây giờ là nên nghĩ về thực tế.

Nước trong bụng sớm đã biến thành mồ hôi, lương khô cũng đã hết, tiền trong túi lại chỉ đủ hai bữa cơm mà thôi.

Phan Ngọc mặt nhăn mày nhíu, lục soát trên người xem có vật gì đáng giá không. Đột nhiên, hắn thấy trên người Hồ Tứ có một cái bọc nhỏ liền mặt mày hớn hở đi tới.

Phan Ngọc cầm số lượng bạc trong tay, muốn thể hiện niềm hân hoan vui sướng ở trong lòng hắn. Thầm khen mình thông minh, cũng may hắn đã dự kiến trước không vứt gương đồng đã không còn là yêu kính kia đi.

Nhờ vào kinh nghiệm lần trước, lần này Phan Ngọc đi thẳng tới cửa hàng đồ cổ chứ không vào tiệm cầm đồ nữa.

Chủ tiệm nhìn gương đồng nghiên cứu hồi lâu, sau đó cùng hắn cò kè mặc cả mãi mới định giá được. Phan Ngọc cảm giác mình quả là thiên tài buôn bán, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Bạc có, vấn đề cơm nước đều dễ giải quyết.

Phan Ngọc lần này không tìm quán cơm xa hoa nữa. Hắn tìm một quán tuy nhỏ nhưng sạch sẽ, thuê hai gian phòng hảo hạng.

Ở trong phòng rửa qua mặt, Phan Ngọc mới cảm thấy khoan khoái nhẹ nhàng. Đi xuống dưới lầu, gọi một số món khác biệt cùng hai chén cơm, thêm một bầu rượu nữa.

Tự rót cho mình một chén, Phan Ngọc gương mặt dương dương tự đắc, Hồ Tứ an tĩnh ngồi đối diện ăn cơm.

Tay cầm chén cơm, cúi đầu ăn.

Đối với thức ăn, nàng cũng không hề lên tiếng oán hận, tựa như một thiên kim tiểu thư đã được huấn luyện vậy.

Phan Ngọc đang cao hứng, nhưng thấy bộ dạng của nàng liền trừng mắt nhìn Hồ Tứ, lắc đầu, cúi xuống dùng cơm.

Nằm ở trên giường, hai tay để sau đầu, Phan Ngọc nhìn chằm chằm vào trần nhà.

Không rõ vì sao Tứ Nhi om sòm là thế nay lại chuyển biến rõ rệt như vậy?

Hắn vốn muốn yên tĩnh nhưng bây giờ lại phát hiện ra rằng, hắn muốn cãi nhau với nàng như trước.

Phòng hắn ở trên lầu hai, trở mình, Phan Ngọc ngáp một cái, mơ mơ màng màng chìm vào mộng đẹp.

Cũng không biết ngủ bao lâu, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm nào đó rất dễ nghe, cùng với đó là tiếng người ồn ào không dứt.

Phan Ngọc lấy tay che đầu cũng không thể ngăn cản thanh âm truyền tới.

Không thể nhịn được nữa, Phan Ngọc vén chăn lên, đằng đằng sát khí đi tới bên cửa sổ. Mạnh mẽ đẩy cửa sổ ra, ánh mắt nhìn xuống phía dưới xem chuyện gì đang xảy ra.

Nay vừa thấy, Phan Ngọc không khỏi ngẩn ngơ.

[Chú Thích:

(1)Triệu Phi Yến: là một trong hai đại mỹ nhân của triều đại nhà Hán. Hoàng hậu của Hán Thành Đế.

(2) Độc lai độc vãng: Ý nói là đi lại ngao du một mình một bóng.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.