Mới mười ngày! Anh mới đi mười ngày mà thôi, toàn bộ nhà cửa yên tĩnh không thể tưởng tượng nói, cái gì cũng không thích hợp, cô ngồi xỏm trước bồn rửa, thất bại muốn khóc.
Cảm giác lực đạo nho nhỏ nhẹ nhàng khẽ kéo góc áo, cô ngẩng đầu, dương cười hỏi: “Nhược Nhược, mẹ không phải kêu con ăn cơm trước sao? Canh mẹ nấu xong rồi.”
Bé trai trong tay bưng khoai sọ cậu thích nhất, lẳng lặng nhìn cô, cũng không nói chuyện.
“Làm sao vậy ?”
Cô nhất thời không thể lý giải, thẳng đến cậu nhẹ nhàng phun ra âm thanh khó thể nghe thấy. “Ba ba…” Nước mắt, không báo động trước nảy lên hốc mắt, cô dùng sức mà đem con ôm vào trong lòng.
Cậu không ăn khoai sọ, một củ cũng chưa ăn, toàn bộ lưu cho người kia, không giành, không chọc giận anh.
Cậu muốn người kia trở về.
Con đang nhớ ba ba, chính cậu thậm chí không hiểu được, đó là tưởng niệm.
Không nghĩ tới mẹ con bọn họ một hồi thân mật chia sẻ tâm tình với nhau, nhưng lại là cùng tưởng niệm một người đàn ông. Lòng cô chua xót, hôn khuôn mặt đờ đẫn của cô, cho an ủi.
Đây là có chuyện gì?
Anh mới rời đi nửa tháng, Địa Cầu đã bị người ngoài hành tinh xâm chiếm sao?
Thẩm Vân Phái há hốc mồm, nhìn khắp phòng hỗn độn, lắp bắp hỏi con đi tới mở cửa: “Trong nhà… Bị thổ phỉ cướp sạch có phải không ?”
Con một tiếng cũng không trả lời, chính là ôm chặt lấy đùi anh không buông.
Được rồi, ít nhất anh cảm giác được chính mình xuất hiện là được hoan nghênh cao dộ.
Cũng không chờ mong con có thể cho ra đáp án gì, trực tiếp chính mình thám hiểm có vẻ mau.
Sàn vốn sáng ngời trơn bóng, khắp nơi toàn là bụi đen vết bẩn, đầy bàn hỗn độn nhìn ra được mấy ngày không sửa sang lại, thùng rác trong phòng bếp đầy mỳ ăn liền và hộp thức ăn nhanh, một đường đi đến phòng ngủ, ngay cả quần áo cũng loạn xạ, đồ chơi con nít đông quăng tây ném… Này đối với Tôn Uẩn Hoa luôn luôn thích sạch sẽ lại siêu quý trọng đồ của con mà nói, là chuyện cực kỳ không tầm thường.
Vừa vào đến phòng ngủ, anh đã biết nguyên nhân.
Bên cửa sổ để một miếng khăn lau hút nước, bốn phía đều có vết bẩn lớn, kéo dài xuống, sàn cũng một bãi nước.
“Nhược Nhược, không cần lại đây, cẩn thận té ngã.” Anh vắt khô khăn, lau sàn, lại xoay người xem xét chung quanh, đánh giá sơ tình hình tai nạn chỉ có phòng ngủ của Nhược Nhược và phía trên trần nhà, gỗ đã bị vỡ, tản mát ra mùi vị gỗ bị hơi nước ăn mòn, may mà vẫn chưa lan đến phòng khách.
Phòng này tạm thời không thể ở, Nhược Nhược mấy ngày nay có lẽ ngủ với mẹ, nhìn ra được thời gian này hai mẹ con sống có bao nhiêu tệ, ngay cả nhà cũng không có tâm tư sửa sang lại.
Anh trở lại phòng ngủ chính, đem lực chú ý tập trung vào người ôm gối ngồi ở đầu giường.
“Trong nhà khi nào thì bắt đầu rỉ nước ?”
“Hơn một tuần.” Cô rầu rĩ mà nói, chôn mặt trên gối không chịu nâng lên.
Anh đi lên phía trước, nhẹ nhàng đem cô kéo vào khuỷu tay, sau đó mới nhìn thấy mắt cá chân chôn trong ổ chăn bọc một đoàn thật lớn. “Chân sao vậy? Lại là chuyện gì xảy ra?”
“Có một buổi sáng rời giường rất vội vàng, giẫm phải vũng nước, liền té ngã bị thương.”
“Em không tìm người xử lý sao?”
“Mời nhân viên xử lý rò rỉ đến xem qua, nói là đường ống trên lầu bị vỡ, em không có biện pháp xử lý, phải nhờ trên lầu tu sửa, nhưng trên lầu vừa nghe nói phải đập tường, chết cũng không chịu phối hợp.”
Anh nhíu mày. “Không mời quản lý ra mặt phối hợp sao?”
“Có, nhưng bên phòng quản lý kia nói, thái độ đối phương cường ngạnh mà cự tuyệt, bọn họ cũng không có biện pháp, nên giúp đều giúp. Sau đó tự em đi tìm trên lầu khai thông, vốn định nói chuyện thương lượng tử thế, đối phương trực tiếp đóng cửa, bảo em không cần lại quấy rầy bọn họ.”
“Làm sao có thể có người như thế!” Cô thật không may! Mua phải một hai hoa quả thối rữa liền thôi, cư nhiên mua cả một hộp dâu tây thối, nhân sinh có bi thảm như vậy không?
Khó trách trạng thái của cô thoạt nhìn tệ hại như vậy, đại khái bị mấy việc vớ vẩn chướng khí mù mịt quấy nhiễu sắp điên rồi.
“Đi, đi xuống lầu, chúng ta lại cùng phòng quản lý nói chuyện xem.”
Thực vinh hạnh, khi Thẩm Vân Phái xuất ngoại lỡ mất nội dung đặc sắc, chính sự đổi trắng thay đen trước mặt, làm cho anh thấy may mắn, người có thể xấu xa tới trình độ nào.
Anh hai tay ôm ngực, lạnh lùng mà nhìn chủ nhiệm phòng quản lý trình diễn tuyệt kỹ sống “Đẩy bốn năm sáu” , Tôn Uẩn Hoa thực cố gắng muốn biểu đạt tính cấp bách của chuyện này, cùng với ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống của cô, mời phòng quản lý cần phải hiệp trợ xử lý.
Thời điểm nói những lời này, đối phương còn đang đông sờ tây sờ chơi di động, chỉ là thái độ khiến cho người ta cảm thấy khó chịu, khi cùng người đối thoại nghiêm túc phải nhìn đối phương, tỏ ra một chút tôn trọng sẽ như thế nào ? Ngay cả giả vờ cũng đều lười, như vậy muốn kêu bọn họ có bao nhiêu tận tâm đi xử lý chuyện này, Thẩm Vân Phái thà rằng tin tưởng chính khách Đài Loan đều thật thanh liêm, không một người tham ô, mọi người đêm không cần đóng cửa, thế giới cực kỳ bình đẵng !
“Vậy… Nếu trên lầu thực sự không chịu, có phải có nội quy về phương diện này, có thể cưỡng chế đối phương phối hợp tu sửa…”
“Không có a! Theo chuyên môn quy định, làm sao quy phạm tới hạng mục rỉ nước nhỏ xíu như vậy.”
Thẩm Vân Phái cảm thấy, tính nhẫn nại của anh đại khái đã hêt.
Cô cũng không chú ý phía sau anh làm sao, giống như cùng trực ban bảo toàn nói chuyện phiếm. Cô hít sâu một hơi, đang muốn thử thuyết phục đối phương ra mặt nói chuyện xem, người đàn ông phía sau đã vứt bỏ toàn bộ giao tình, mượn tạm máy tính in ra tư liệu ném lên bàn chủ nhiệm.
“Quản lý nhà trọ điều lệ thứ sáu khoản hai, phiền toái nhìn cho rõ ràng một chút, nếu không thể lý giải tôi có thể giải thích cho ông nghe. Cái gì kêu là không quy phạm đến hạng mục nhỏ xíu như thế? Rỉ nước là vấn đề lớn bao nhiêu, ông nói không có quy phạm? Tôi chỉ tốn 1 phút liền tra được tin tức, ông ngay cả 1 phút cũng không muốn hao tâm tốn sức, đây là thái độ làm việc của ông?”
“Mời ông hiểu cho một chút, hôm nay không phải chúng tôi cầu ông hỗ trợ, mà là trách nhiệm công việc của ông, phải bảo đảm chất lượng cho hộ gia đình ở đây, quyền lợi của chúng tôi bị quấy nhiễu, ông—— có “Nghĩa vụ” hỗ trợ đem sự việc xử lý hoàn toàn. Nếu vẫn không rõ nên làm như thế nào, mặt trên có số điện thoại chính phủ thành phố tôi vừa tra được, có thể phát hàm hướng cục quản lý xây dựng trình báo, đối phương nếu vẫn không muốn phối hợp, có thể trách phạt từ ba ngàn tới năm vạn, hơn nữa nếu liên tục khai phạt, như vậy còn có nghi vấn sao?”
Tôn Uẩn Hoa nhìn chủ nhiệm không có trách nhiệm, bị nói đến á khẩu không trả lời được.
Thẩm Vân Phái không để ý tới đối phương, đỡ cô ra khỏi phòng quản lý.
“Đi đâu?” Cô sững sờ mà hỏi.
“Bưu cục, có mang con dấu theo không?”
“Ở túi xách, em luôn mang theo một con dấu dự phòng, muốn làm chi?”
Anh không trả lời, trực tiếp đến bưu cục mua phong hàm đựng chứng cứ, lưu loát chính là một trang lớn, cái gì luật dân sự điều 1004, điều 196, điều 213 tổn hại bồi thường, dù sao cô cũng không biết đó là gì, bất quá nhìn anh viết có hình có dáng, làm cho người ta không thể hoài nghi anh đang hâm doạ.
Khi về nhà, đầu cô còn choáng váng, dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh luôn luôn xem anh.
“Làm gì? Có cái gì nói muốn nói đã nói.”
“Này —— không giống như chuyện anh sẽ làm.” Tác phong làm việc của anh luôn khoan dung độ lượng, bình thường anh sẽ trước vì đối phương lưu một con đường sống, sẽ không vừa ra tay liền cường thế như thế.
“Cảm thấy anh rất không buông tha người sao?” Anh hừ hừ, bắt đầu động thủ sửa sang lại phòng ở, một mặt nói: “Phong hàm kia chỉ là cho biết dụng ý, chủ yếu là để bọn họ biết, lập trường của chúng ta thực ổn, hơn nữa cho bọn họ thời hạn đi xử lý chuyện này, nếu bọn họ vẫn bỏ mặc, có thực sự muốn kiện hay không, đó là quyết định của em.”
Tôn Uẩn Hoa nhìn anh bận rộn, một lát dọn quần áo quăng vào máy giặt, một lát rửa chén, một lat lát lại lau bàn, lúc anh bắt đầu kéo thùng nước, cô rốt cục hỏi ra miệng : “Vân Phái, có phải anh đang tức giận không?”
Động tác anh dừng một chút, quay người lại xem cô. “Được rồi, anh thừa nhận anh thực sự một bụng hỏa.”
Anh không phải không biết đạo lý lưu lại đường sống cho người khác, dù sao sau này lầu trên lầu dưới thường sẽ đụng mặt, tốt nhất không cần làm rất quyết tuyệt, nhưng nghe cô vừa miêu tả từng chuyện trong khoảng thời gian này xảy ra, anh thực sự không có cách nào khống chế chính mình.
Trên lầu thực rõ ràng ức hiếp cô một người phụ nữ sống một mình độc thân, bên người chỉ có trẻ nhỏ không hiểu sự, không có người có thể thương lượng, dáng vẻ kiêu ngạo đến cực điểm, còn tuyên bố muốn cáo cô quấy rầy.
Anh giận đến gởi phong hàm, không phải không có ý tứ hàm xúc đáp lễ, nói cho đối phương biết pháp luật không phải để người ta dùng như vậy!
Đường ống cũ kỹ bị hao tổn không phải ai muốn, anh cũng không định trách ai, lẫn nhau cho nhau thông cảm, có thương có lượng, sẽ không ầm ĩ đến như vậy, nhưng cô bởi vì vấn đề rỉ nước mà bị thương, đối phương vẫn không dự tính để ý tới hàng xóm dưới lầu sống chết, anh không ra thủ đoạn cường ngạnh, sự tình không có khả năng giải quyết.
Thời gian kéo dài càng lâu, tình hình tai nạn nhà cửa càng tổn thất lớn, đó là một loại tra tấn tinh thần vô hình. Anh không có biện pháp cùng đối phương từ từ hao tổn tâm trí, không thể không ra ác chiêu, làm cho cuộc sống của hai mẹ con bọn họ có thể ở trong thời gian ngắn nhất trở về quỹ đạo bình thường.
Đặc biệt nhìn thấy phòng quản lý sống chết mặc bây, thái độ không định xử lý, lại nhìn thấy cô tập tễnh bước đi, còn có một phòng hỗn độn, nghĩ đến chất lượng cuộc sống của hai mẹ con trong khoảng thời gian này có bao nhiêu tệ, thực sự rất khó không tức giận.
Người nhà Thẩm Vân Phái anh, không phải để cho người ta bắt nạt đùa giỡn như vậy!
“Không cần tức giận…” Cô chống tay vịn sofa đứng dậy, anh chạy nhanh tiến lên đỡ cô.
“Em muốn làm cái gì ——” nói còn chưa dứt lời, thân thể mềm mại tiến sát vào lòng, làm cho anh dừng lại đoạn cuối, cả người ngơ ngác lăng lăng.
“Thấy anh trở về thực vui, không cần phá hư tâm tình.” Cô nhẹ nhàng mà nói.
Không phải cô không có biện pháp đi xử lý chuyện này, chỉ là rất nhớ anh, tạm thời cạn sạch sức lực, không biểu hiện qua cường thế tích cực, về phương diện khác cũng muốn chừa cho đối phương một con đường sống, thời điểm thực sự ép đến cuối cùng, cô cũng không phải kẻ yếu đuối dễ bị ức hiếp.
Có thể thấy anh, thực sự tốt lắm, tốt lắm, cô không muốn vì loại chuyện này phá hư tâm tình.
“… Ừm.” Anh vòng cánh tay, vây quanh cô thật chặt.
Biểu cảm của cô làm cho anh cảm thấy, dường như chỉ cần anh trở về là tốt rồi, mấy việc vớ vẩn kia tất cả đều không sao cả, cũng không cần.
Anh đối với em trọng yếu như vậy sao?
Những lời này mấy lần vòng ở đầu lưỡi, chính là không có can đảm hỏi ra miệng.
“Tiểu quỷ này là chuyện gì xảy ra?”
Thoáng cái đã buổi trưa, vội vàng sửa sang lại phòng ở, một người không cống hiến không phải hẳn là ngoan ngoãn ở bên cạnh ngồi ổn định chơi đồ chơi của nó sao? Tay nhỏ bé nắm ống quần anh chặt chẽ, bóng dáng nhỏ giống như đi theo anh? Có khi xoay người hơi thất thần còn có thể đụng vào.
Kêu cậu đi bên cạnh chơi, cậu hoàn toàn không nghe, vẫn như cũ.
Thẩm Vân Phái cảm thấy, chính mình có chút hỏng mất, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn phía mẹ đứa nhỏ.
Một người khác không cống hiến, thực nhàn nhã ngồi ở bên cạnh xe chỉ luồn kim khâu gối ôm, nhàn nhạt liếc mắt một cái, trả lời: “Có lẽ là nhớ anh đi.”
Cách biệt nửa tháng, rốt cục chờ anh trở về, có lẽ sợ anh lại đột nhiên không thấy, đi theo sát như vậy, ngửa đầu luôn luôn, luôn luôn nhìn thấy anh.
Nhược Nhược thực sự rất thích, rất thích người cha này.
Thẩm Vân Phái ngồi xổm xuống, một mặt cảm động ôm ôm con của anh. “Bảo bối, cha không biết con yêu cha như vậy.” Vì để con có cơ hội biểu đạt hiếu tâm, anh đưa một cái khăn qua, hai cha con hợp lực sửa sang lại nhà cửa —— tuy rằng nhỏ chỉ cống hiến giá trị thực sự không quá lớn.
Bởi vì cô trật chân bị thương, tạm thời hành động không tiện, thời gian kế tiếp, anh trừ bỏ công tác ra, cơ hồ đều ở trong này, để chiếu ứng.
Có một lần, cô thuận tay ở trên sách viết: “Gần nhất mây đen bao phủ, ngay cả muốn ăn cháo bát bảo cũng phải tự tay làm” linh tinh nhắn lại, sau đó không đến một giờ, nhà cô sẽ miễn phí nhận được một món cháo nóng hầm hập.
Sau đó cô còn bị nhắc đi nhắc lại: “Ăn cháo bát bảo cái gì, không dinh dưỡng.”
Về sau cô lại thử vài lần, phát hiện thực sự đối với mặt giấy cầu nguyện linh tinh, có cầu tất ứng nha, này thật sự rất thần kỳ.
Cô có chút buồn cười, lại cảm thấy ấm áp.
Được người cẩn thận hỏi han, chỉ kém không sớm chiều thăm hỏi, loại “Hiếu” này người phụ nữ nào không cảm động? Muốn nói cô không có ý thức chính mình đang được theo đuổi, vậy thật sự là không thiệnn lương đến ngay cả ông trời cũng muốn phạt cô.
Cô không biết anh gần đây bị gì, nhưng khi chia tay sáu năm, lại cảm nhận được cái loại chân thành không giả tạo năm đó, bình bình thản thản phương thức lấy lòng tốt nhất, có loại cảm giác rung động ôn chuyện cũ.
Hôm nay chạng vạng, Nhược Nhược nói muốn ăn mỳ, vì thế cô lại lần nữa hướng trên giấy cầu nguyện ——
Bữa tối rất muốn ăn mì mùa xuân nhà này.
Ước chừng qua nửa giờ, nhìn thấy di động có tin nhắn: “Nhà nào?”
Cô nhanh chóng đáp lại: “Nhà này.”
Anh trả lời: “Anh là hỏi tên tiệm.”
“Thì là nhà này a!”
Khi cô phát hiện bọn họ bắt đầu quỷ đánh tường, anh cảm khái trả lời: “Anh đột nhiên thấy, chúng ta phía trước câu sâu quá…”
Cô lập tức liền nổi giận! Phụ nữ có thể bị nói phía trước câu rất sâu, nhưng tuyệt đối không tha thứ nói bọn họ tư tưởng hoặc tuổi câu rất sâu! Nếu vậy thì đi tới địa ngục đi!
“Anh khả năng xem không hiểu tiếng Trung.” Vì thế cô có lòng tốt gửi ảnh chụp đến, giải thích cho anh.
Tên tiệm quả thật kêu “Mì mùa xuân nhà này” !
Thẩm Vân Phái: “…”
Sau đó còn bị hệ thống nhận định là tin rác mà che khuất, tiếp theo anh liền dùng một luận điệu thanh niên u buồn tịch mịch viết xuống: “Anh cảm thấy mình bị thế giới vứt bỏ…” Cô lập tức ở trước bàn máy tính nằm bò ra cười.
Bất quá cuối cùng, người nào đó vẫn làm tròn trách nhiệm đến buổi trưa, đưa tới cho cô “Mì mùa xuân nhà này”.
Hai mẹ con ngồi trước bàn trà trong phòng khách ăn mỳ với dưa cải, tối nay anh có xã giao, chờ một chút nữa sẽ ra ngoài. Ngồi ở bên cạnh nhìn con ăn miệng đầy tương mè, nhàn rỗi rút giấy lau mặt cho con, tiểu tử kia sức ăn không lớn, ăn no nê liền đem chén đẩy đến trước mặt anh.
“Nhấc bắc không ăn đồ thừa.” Tuỳ ý ban thưởng, cần khấu tạ hoàng ân không?
Ngoài miệng nói tới nói lui, vẫn nhận mệnh tiếp nhận chén, giải quyết đồ ăn con không ăn hết, hoàn toàn chính là hình ảnh cha mẹ truyền thống Đài Loan, nhẫn nhục chịu khó thân thể còn kiêm luôn thùng nước gạo.
Sau đó có một buổi sáng, Thẩm Vân Phái hầu hạ tiểu thái thượng hoàng nhà bọn họ sửa soạn trang phục dung nhan, chuẩn bị đưa cậu đi vườn trẻ, thuận tay lấy kiện áo khoác giữ ấm cho con, bị tay nhỏ bé đẩy ra, nhẹ nhàng tinh tế mà nói một câu ——
“Nhấc bắc không cần.”
Thẩm Vân Phái nháy mắt hung hăng sửng sốt.
Nhấc bắc không cần, Nhấc bắc không cần, Nhấc bắc không cần… Những lời này ở trong đầu nổ tung, vô hạn xoay vòng.
“Thẩm Dung Nhược! Con mẹ nó ở trước mặt cha nói nhấc bắc, muốn tạo phản phải không?” Còn hoàn toàn đem khẩu khí của anh học mười thành mười!
Người nào đó nằm cũng trúng đạn, khó chịu từ trong chăn bông ló đầu. “Chuyện đâu có liên quan tới em?”
“…” Đúng á! Nhất thời đã quên mẹ nó là Tôn Uẩn Hoa, đem cô cũng mắng đi vào.
“Anh cẩn thận lời nói của mình.” Cô thoạt nhìn thực vui sướng khi người gặp họa.
Nhược Nhược một mặt hoang mang lại vô tội. Tuy rằng không biết cái gì là “Nhấc bắc”, bất quá thường nghe ba ba đặt tại bên miệng nói, không phải là từ tự xưng sao?
“…” Lực học tập của đứa nhỏ thật mạnh, thực sự sẽ học theo lời nói cử chỉ của người lớn.
Về sau cái gì mẹ nó, nhấc bắc cũng không dám nói, bị chính con mình nói “Nhấc bắc”, thật sự là dở khóc dở cười.
Trong cuộc sống, mấy chuyện vụn vặt thường xảy ra, không có cao trào kịch tính như phim nhiều tập, nhưng lại bình dị, chia sẻ hỉ nộ ái ố, ngay cả chuyện làm người ta phiền chán, việc vớ vẩn, cũng đều trở nên không đáng để ý.
Đương nhiên, việc vớ vẩn sau này phát triển vẫn phải có. Hàng xóm trên lầu nhận được phong hàm, tức giận phát run, nghe nói gọi điện thoại đến phòng quản lý bùm bùm cách cách mắng nửa giờ, cũng không dám lại đến chọc cô.
“Ác nhân nhát gan.” Cô đem tin đồn thú vị này nói cho anh nghe, anh chỉ có câu bình luận này, cũng an tâm một nửa.
Đối phương nếu thực sự bất vi sở động, sẽ không hổn hển mắng chửi người, trong lòng bọn họ tất nhiên biết chính mình hoàn toàn đứng không vững, sự tình liền dễ dàng nhiều lắm.
Phòng quản lý sau khi thấy thái độ anh cường thế, biểu hiện tích cực một chút, trên lầu nhận được thông báo của cục quản lý xây dựng biết sẽ bị phạt, cũng rốt cục ngoan ngoãn phối hợp tu sửa.
Vấn đề đường ống xử lý tốt, anh tìm hai người đến hỗ trợ sửa chữa mấy vật dụng bằng gỗ, chính mình cũng vén tay áo động thủ.
Sư phụ đến hỗ trợ trêu ghẹo nói: “Làm cho Thẩm đại kiến trúc sư làm thợ mộc, có phải đại tài tiểu dùng không?”
Anh trả lời: “Tôi chỉ là một người ba.” Sau đó ngồi xuống sờ sờ đầu Nhược Nhược, vô tận sủng ái nói: “Con, khi con ngủ ngửa đầu nhìn lên trần nhà, là ba ba tự tay giúp con sửa nha! Con dùng gì đó, nhất định phải là an toàn nhất, củng cố nhất.”
Cho nên anh dùng chính hai tay mình, vì con khởi động một mảnh trời.
Tôn Uẩn Hoa ở một bên nghe được, trái tim ấm áp rung động. Sáu năm trước cô thực sự không đoán trước được, có một ngày anh sẽ trở thành người đàn ông có thể tạo cho cô cảm giác an toàn, vì cô và con gánh vác hết thảy, làm cho cô an tâm ỷ lại, không cần vì chuyện gì ưu phiền.
Công trình chỉ tốn ba ngày tu sửa kiêm quét vôi xong, Nhược Nhược trở về phòng mình ở, chân của Tôn Uẩn Hoa cũng tốt hơn phân nửa, cuộc sống trở về quỹ đạo ban đầu, tuy rằng sau này vẫn còn có chút ảnh hưởng.
Trên lầu, dưới lầu trải qua chuyện ầm ĩ lần này, trên cơ bản một chút tình cảm cũng không, sau khi anh nghe được hàng xóm nói một ít lời lảm nhảm, có lẽ người trên lầu đi chung quanh khóc kể bọn họ có bao nhiêu ỷ thế hiếp người.
Bọn họ nào có làm gì đâu chứ?
Trước đó anh cũng đã nghe mấy lời thối rữa, không ngoài những câu chủ nhà bị trầm cảm, cảm xúc bất ổn, muốn bọn họ chớ ép anh….
Cuối cùng là biến thành dưới lầu khí thế bức người, thiếu chút bức chủ nhà trên lầu tự sát…
Một người cảm xúc bất ổn muốn tự sát, sẽ không suốt ngày đặt ở trong miệng, còn có rảnh rỗi đi nhiều chuyện, khóc lóc kể lể chính mình bị bắt nạt thảm bao nhiêu để tranh thủ phiếu đồng tình?
Lúc đó anh nghe được cũng đã cảm thấy cực độ không thể hiểu nổi.
Bởi vì đối phương bị trầm cảm, cho nên chuyện gì bọn họ cũng không thể nói, ngã bị thương chân, trong nhà còn có một đứa bé sáu tuổi, lo lắng đề phòng sợ hãi đứa nhỏ lại bị thương, lúc nào cũng lấy khăn lau nước, lau sàn, ngửi mùi gỗ mục, thừa nhận tài vật tổn thất cùng tinh thần tra tấn nghiêm trọng, chẵng lẽ nên như vậy ?
Có một số người, đương nhiên cảm thấy người khác nên thông cảm bọn họ, đồng tình bọn họ, chính mình lại hoàn toàn không để ý người khác, mặc kệ sống chết người kia, người như thế tám phần đầu có lỗ đi?
Cố tình, người nọ lại là uỷ viên của đại lâu này, nên khi đối phương tỏ ra tư thái đau thương, hộ gia đình không rõ nội tình thực sự sẽ có vẻ đồng tình bọn họ, anh gần đây ra vào đều có thể cảm nhận được ánh mắt hộ gia đình khác.
Chính anh cũng không phải thực để ý người khác nhìn thế nào, nhưng Uẩn Hoa không có lý do phải thừa nhận này đó.
Cách tháng, cô có một bữa tiệc, xã khu vừa khéo cũng muốn mở hội nghị khu quyền hằng năm, cô ghi giấy uỷ quyền để anh họp thay.
Anh vốn thực sự không dự tính làm cái gì, bất quá chỉ mang con theo ăn bánh bích quy, xem náo nhiệt, hiểu biết một chút thời sự hàng năm, khi cần biểu quyết lại cứ giơ tay lên cho đủ số người.
Nhưng nói thật ra, một đường nghe giọng điệu sai lạc, anh bắt đầu tự hỏi còn kéo dài bao lâu.
Một uỷ viên đi chung quanh ồn ào chính mình bị trầm cảm không thể thừa nhận áp lực, ngay cả kiến thức cơ bản cũng không có, còn có một quản lý thùng rỗng kêu to… Không có việc gì thì thôi, một khi phát sinh sự tình, rốt cuộc có ai có thể xử lý? Đại khái chỉ có thể giống như Uẩn Hoa lại bị khinh bỉ.
Vì thế anh đứng lên, bắt đầu chỉ ra chỗ sai và sơ xuất của hạng mục thảo luận, bao gồm việc kéo dài thời gian kia ——
Hộ gia đình ở nhà mở cửa nằm sấp, ông có thể báo nguy xử lý, cũng không thể cưỡng ép người ta, không cho chủ nhà tiến vào xã khu, này rất vớ vẩn, căn bản là trái pháp luật biết không? Chủ ủy cư nhiên còn háo hức bỏ phiếu cho đề nghị này… Đại ca, ngươi nghiêm túc à?
Còn có, cho dù biết đó là khách đến xem phòng ở, chúng ta cũng không nên hướng người ta cưỡng chế thu tiền vệ sinh, tạm không nói đến hợp hay không hợp lý, ngày nào đó các người vội vã muốn bán nhà sẽ biết!
Càng miễn bàn, nói thì rất hay, chân chính chấp hành chỉ là số 0!
Vì thế cuối cùng liền biến thành, mỗi năm một lần biểu quyết quản ủy hội uỷ viên, anh mạc danh kỳ diệu bị đề cử, lại mạc danh kỳ diệu được số phiếu cao nhất.
Uy uy uy, anh không phải hộ gia đình, không có tư cách được không? Những người này phải hỏi trước rõ ràng nha?
A, có nha, bọn họ hỏi hộ gia đình sáu tuổi bên cạnh, một câu “Ba ba”, còn có ba chữ “Thẩm Vân Phái” .
Được rồi, nói thật, anh cũng không có thực nghiêm túc muốn cự tuyệt. Uẩn Hoa ở nơi này, ít nhất đem chế độ biến thành kiện toàn chút cũng có lợi, đừng có một đóng ruồi bọ, ngay cả điều lệ nhà trọ có mấy điều cũng nói, còn phản phúc hướng anh xác nhận: “Thực sự có này sao? Có thể làm như vậy sao?”
Anh cảm thấy chính mình có chút thiếu máu, thực sự không muốn lại hộc máu.
Khi Tôn Uẩn Hoa trở về, lập tức phát giác không khí trong nhà không quá đúng.
Cô lặng lẽ tới gần con, thấp giọng hỏi thăm: “Ba ba làm sao vậy ?”
Nhược Nhược lắc đầu. “Không biết.” Nhưng cậu cảm thấy hôm nay ba ba thật lợi hại, mọi người đều nhìn ba.
Cô vốn định trước tắm rửa một cái, tối nay hỏi lại rõ ràng, vì sao chỉ đi tham dự hội nghị , lại mang một tấm mặt thối trở về.
Cô vừa mới ở trước bàn trang điểm ngồi xuống, lấy ra nước tẩy trang chuẩn bị tẩy trang, anh đã cùng vào, mặt cứng đờ đem một tập tài liệu không rõ đặt trên bàn.
“Cái gì vậy?” Mở ra vừa thấy, cư nhiên là hôn thú, còn là ở văn phòng phẩm phụ cận mua, nhãn còn chưa có xé. “Anh bị kích thích gì vậy ?”
“Rất lớn.” Kích thích phi thường lớn, anh một bụng nói, không cần nghĩ ngợi từ trong miệng toát ra: “Quản uỷ của bọn em thật khôi hài đi? Cực kỳ tiêu khiến anh, em xác định ở dưới chế độ mục nát này, mỗi tháng nộp phí quản lý giá trị kếch xù sao? Anh cảm thấy anh chịu đủ cái tên uỷ viên có tố chất thần kinh đi chung quanh bịa đặt, còn có chủ uỷ một chút năng lực xử lý công việc cũng không có, hôm nay anh không cẩn thận bị chọn làm chủ ủy, sau đó nhìn quy ước đại lâu của bọn em một chút, quyền sở hữu phải là vợ chồng, trưởng thành thân thuộc, vả lại còn là người ở xã khu, cho nên, chúng ta kết hôn đi.”
“…” Đây là trong đời cô nghe qua cầu hôn càn rỡ như vậy. Cư nhiên là vì làm chủ uỷ xã khu mà quyết định cùng cô kết hôn… anh mới khôi hài đi?
“Ba đứa nhỏ, cầu hôn không phải như vậy, ít nhất biểu cảm cầu hôn không nên như thế này. Anh có biết biểu cảm của anh thoạt nhìn cứng ngắt giống bánh bao qua đêm không?”
“Anh chỉ là khẩn trương!” Anh biện bạch.
“… Em cho rằng có vẻ giống đòi nợ.”
Anh thay đổi sắc mặt, thở dài một hơi. “Bằng không cầu hôn nên thế nào? Em dạy anh.”
“Ít nhất phải có nhẫn cưới đi?” Một tờ giấy bắt cô bán đứt chung thân, cô có giá rẻ như vậy không?
“Chờ anh, nửa giờ trở về.” Anh lập tức xoay người, sau đó khi ra cửa nghe được con kêu đói, lúc mua nhẫn cưới thuận đường xách hộp bạch tuộc thịt viên trở về, không nghĩ qua làm cho hộp nhẫn dính vị cá.
Tối đó, cô lên cấp làm vợ người ta.
Sau Tôn Uẩn Hoa đem quá trình ông xã mình cầu hôn thực tế thuật lại cho các fan, đồng thời tuyên bố chính mình đã kết hôn.
Có người phá ra cười đáp lại: “Ông xã chị cũng quá không lãng mạn rồi!”
Cô nói: “Anh ấy từng thực lãng mạn, làm cho tôi cảm nhận được anh yêu tôi bao nhiêu, nhưng khi đó tôi không dám gả; mà hiện tại anh ấy thực thiết thực, thậm chí không nói một lời tâm tình, tôi lại cảm thấy gả cho anh ấy rất an tâm.”
Kéo chuột xuống, nhìn cả trăm trang chúc phúc, có nhất trang nhắn lại: “Loại cầu hôn này sẽ khiến phụ nữ khắp thiên hạ trở mặt chị cũng đáp ứng, tuyệt đối thực thương hắn.”
Cô nở nụ cười, thẳng thắn đáp lại: “Đúng vậy, tôi rất thương rất thương anh ấy.”