Anh chú ý cô gái kia thật lâu.
Lúc ban đầu sẽ lưu ý đến cô, là vì trên bàn cô đầy các loại kẹo màu sắc tiên diễm.
Có kẹo mềm, sôcôla đường, kẹo nuga, kẹo đường, kẹo tình nhân… Ngay cả cái loại kẹo bảy màu trong suốt thực phục cổ đều có.
Thoạt nhìn cũng rất ngọt.
Anh chưa từng thấy qua cô gái nào thích ăn kẹo như vậy.
“Tiểu thư, cửa tiệm cấm mang thức ăn ngoài vào.”
Đó là đối thoại đầu tiên của bọn họ.
“A, thật có lỗi, nhưng khi tôi làm việc không ăn đồ ngọt đầu sẽ không linh quang.” Cô nghiêng đầu, đối với anh lộ ra vẻ mặt “Thật sự là hao tổn tâm trí”.
Cái loại biểu cảm ngây thơ nhưng sinh động này lại làm cho anh cảm thấy thật đáng yêu, lập tức trái tim rung lên một chút, nói không kịp suy nghĩ —— “Đặt trên ghế tựa đi, tôi cover cô.” (cover: bao bọc, trong câu này nôm na là bảo kê.)
Mãi cho đến thật lâu thật lâu về sau, anh mới lĩnh ngộ, trong nháy mắt xúc động đó, thì ra là nhất kiến chung tình.
Cô là khách quen trong tiệm, có khi một tuần sẽ đến hai ba lần, mỗi lần đến tổng sẽ mang theo một chồng lớn bản thiết kế thật dày, anh không cố định thời gian đi qua giúp cô thanh lý mặt bàn, thu dọn vỏ kẹo, cũng thuận thế liếc mắt nhìn bản thiết kế, đoán cô hẳn là làm thiết kế thời trang.
Cô hiết kế thời trang trẻ em… Thực rực rỡ. Trừ này đó ra, anh không tìm thấy từ hình dung càng chuẩn xác.
Có lẽ đây là trong cảm nhận của cô, tượng trưng cho đứa nhỏ, dùng màu sắc xinh đẹp tươi sáng, như là tràn ngập hy vọng vô hạn.
Cô nhất định rất thích em bé.
Anh thích xem cô chống gò má, nhìn ngoài cửa sổ suy ngẫm cắt hình, thích xem cô cắn cán bút đối với bản vẽ nhíu mày suy nghĩ, cũng thích bộ dạng cô khi gặp chuyện khó khăn, cuồng ăn kẹo phát tiết…
Anh thích xem các loại biểu cảm thiên biến vạn hoá khi cô làm việc không tự giác lộ ra, mỗi một thần thái linh hoạt sinh động, anh đều lặng lẽ cất chứa dưới đáy lòng, lúc nào cũng chờ mong cô đến.
Tình cảm tới rất khó hiểu, anh thậm chí không biết tên của cô, nhưng tuổi trẻ khi động lòng, vốn liền không có đạo lý gì đáng nói.
Có một lần, anh hỏi cô: “Vì sao cô thích tiệm này?”
Cô nói: “Tôi đã ăn ở mấy tiệm, tiệm này hợp khẩu vị tôi nhất, nếu trứng ốp lếp chin năm phần mà nói sẽ càng tốt.”
Về sau, lúc rảnh rỗi , anh cũng sẽ vào bếp trợ giúp, sau này bữa ăn của cô cơ hồ đều là anh tự mình bố trí, cũng làm chút thức ăn giản dị, chiên ra một trứng ốp lếp hoàn chỉnh lại xinh đẹp chín năm phần, làm cho tâm tình anh sung sướng. Anh thỏa mãn cái tư vị thầm mến chua ngọt nho nhỏ này.
Thẳng đến ngày đó ——
Sắp gần đến giờ ăn, cô đã thu thập thỏa đáng chuẩn bị rời đi.
Có chút sớm. Cô lười chuẩn bị việc vặt trong cuộc sống làm người ta phiền lòng, đặc biệt khi chuyên chú làm việc, tốt nhất ba bữa đều có thể giải quyết ngay tại chỗ, đây cũng là nguyên nhân cô thường xuyên đến cửa tiệm này.
Đó là thu hoạch đầu tiên trong một năm nay anh quan sát được.
“Hôm nay dường như có vẻ sớm?” Khi thay cô tính tiền, không nhịn được hỏi ra miệng.
“Đúng vậy, bạn trai tôi sẽ đến đón.” Cô cười cười trả lời.
Bạn trai?
Anh còn đang sững sờ, cô đã từ trong túi xách lấy ra gói quà tinh xảo đưa tới. “Cảm ơn anh trong khoảng thời gian này chiếu cố, chúc anh lễ tình nhân vui vẻ.”
Cô cũng nhận thấy được, anh đối với cô quả thật so với khách bình thường đãi ngộ đặc biệt hơn một chút sao?
Đó là một hộp giấy ước chừng bằng bàn tay lớn, bên trong là các loại kẹo nhập khẩu tinh xảo, không đến mức quý trọng làm cho người nhận có gánh nặng, bên ngoài tắc bọc giấy gói xinh đẹp, lại buộc thêm một cái nơ, có thể cảm nhận được người tặng dụng tâm.
Cô là người hiểu cấp bậc lễ nghĩa, ngày thường chịu ân huệ của người ta, sẽ ở ngày đặc biệt tặng lại một ít lễ vật biểu đạt tâm ý, trong túi còn có hai phần đồng dạng chưa đưa tặng, anh chính là một trong số đó.
Xuyên thấu qua cửa kính sáng ngời, nhìn cô chờ đợi chàng trai bên ngoài.
Anh chính là một trong số đó, người kia, mới là duy nhất.
Kỳ thực, này cũng không có gì, ai mà không như vậy? Mối tình đầu ngây thơ lại ngây ngô kiêm thầm mến, hơn phân nửa đều là không bệnh mà chết như vậy, anh vốn cũng không có nghĩ thật sự muốn phát triển ra cái gì, chỉ cần đem bóng dáng thanh diễm xinh đẹp kia cất chứa trong lòng, trở thành một ký ức tốt đẹp trong tuổi trẻ thanh xuân, cũng là đủ rồi.
Anh thật sự nghĩ như vậy, cũng chuẩn bị tốt thu hồi mất mát nhàn nhạt dưới đáy lòng, dùng tươi cười thân thiết tựa như thường ngày đối mặt cô.
Cô vẫn ngẫu nhiên sẽ đến, bất đồng là, hiện thời bên cạnh có thêm một người.
“Em nói với anh nha, tiệm này siêu tri kỷ, sẽ ghi nhớ nhu cầu của khách quen, rồi làm điều chỉnh.”
Anh nghe thấy cô sung sướng nói với bạn trai như vậy.
Cô ăn trứng ốp lếp chín năm phần, cho thêm hành thái, vừa chua vừa ngọt, thích những thức uống có vị sửa… Này đó đều là anh từng chút ghi nhớ, chỉ vì cô tạo ra, nhưng cô cũng không biết được.
Vì thế anh nuốt xuống chua xót nhàn nhạt trong lòng, đưa lên menu, mỉm cười cảm ơn cô đối cửa tiệm ca ngợi.
Không thể không thừa nhận, cô và chàng trai này đứng chung một chỗ, giống như một đôi trời đất tạo nên, thích hợp như vậy, Xứng đôi… như vậy. Anh dưới đáy lòng lén lút mà chúc phúc, cô gái đầu tiên anh động tâm, hạnh phúc, vui vẻ.
Ước chừng lại qua một năm, có một ngày anh phát hiện chàng trai kia không lại đi với cô đến, mà cô cắt tóc ngắn, tiếp theo cũng không cười nữa, đáy mắt linh động thêm một chút tịch liêu.
Cô luôn nhìn chỗ ngồi trống trơn bên cạnh thất thần.
Cô xem bản thiết kế trống rỗng cả một tối, không còn năng lượng sáng tác tràn đầy.
Anh còn nhớ rõ, cô thích dựa vào bả vai chàng trai kia làm nũng, tay nắm tay xuất hiện, rời đi, có khi nháy mắt không người nhìn thấy trao đổi vài cái hôn ngọt ngào, khi nhìn bạn trai luôn cười đến thực ngọt. Cô thích chàng trai kia như vậy, người mù đều nhìn ra được.
Anh không biết, bọn họ làm sao, nhưng anh biết, cô rất không vui.
Trong lòng rục rịch, không lúc nào không muốn đi về phía cô, quét đi lo lắng trong đáy mắt của cô, tranh thủ cơ hội ở bên cạnh cô.
Cho dù chỉ là bạn, cũng tốt.
Cho dù chỉ có thể bồi cô trò chuyện, lấp đầy chỗ trống tâm linh ngắn ngủi, cũng tốt.
Nhưng ngày qua ngày, anh thủy chung không thể chân chính thay đổi vị trí hiện tại.
Anh, là nhân viên cửa hàng “Tinh không luyến khúc” , cô, là khách quen của “Tinh không luyến khúc” —— trừ này đó ra, không còn gì khác.
“Chị Uẩn Hoa.”
Ghế đối diện bị kéo ra, Tôn Uẩn Hoa ngẩn ngơ nhìn ba giây mới hoàn hồn.
“Sao cậu biết tôi ở trong này?”
“Anh ba nói, chị thường đến tiệm này, liền thử thời vận.” Thiếu niên mười sáu tuổi, đang ở thời kỳ đổi giọng, tiếng nói hơi trầm, tươi cười ấm áp làm cho người ta thư thái.
Dù vậy, cô vẫn lạnh nhạt hạ lệnh đuổi khách. “Tôi muốn một mình.”
“Em biết. Nói xong em sẽ đi, không quấy rầy chị lâu lắm.”
Bé trai chín tuổi đi theo trừng mắt cô, cô giả vờ không thấy, hờ hững nói: “Chuyện gì?”
“Em nghe anh hai nói, chị muốn kết thúc việc hợp tác với cô ty, em xin anh hai tạm thời không đáp ứng, nếu để anh hai biết, hẳn là sẽ đánh gãy chân anh ba.”
“Vậy có quan hệ gì tới tôi?” Người kia… Cùng cô đã không có quan hệ gì, cô chính là muốn cắt đứt sạch sẽ, không còn liên quan.
“Nếu là vì anh ba, em nghĩ chị tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, đáng giá sao? Tình yêu không có, ngay cả sự nghiệp cũng mất luôn, cái giá như vậy có quá lớn hay không?”
Tôn Uẩn Hoa trầm mặc, không tiếp lời.
Hắn với cô đều biết, hiện tại không có công ty nào so với Nghiêm thị hợp tác phát triển tốt hơn, nhà thiết kế có chút danh tiếng, gặp được nguyện ý thưởng thức cô, đối với sáng tác của cô và ý tưởng toàn bộ tôn trọng cùng giúp không gian phát huy, là chuyện khó có thể cầu, cô chẳng phải loại người xem tình yêu trên hết, vạn vật đều có thể vứt bỏ, hiện thời chính là xúc động một chút, sau khi đi ra thời kỳ thất tình, có lẽ cô sẽ hối hận.
Mà, Nghiêm Quân Ly tri kỷ thay cô đưa xuống bậc thang.
“Anh hai rất xem trọng chị, ngay cả bản kế hoạch tiêu thụ đều viết xong, sang năm sẽ ở công ty bách hóa thời trang mùa xuân lưu lại vị trí tốt nhất cho chị phát triển, chị thực sự muốn buông tay cơ hội này?”
Rời đi Nghiêm thị, tất cả bắt đầu lại một lần nữa, cô vẫn là nổ lực vì giấc mộng của mình, rất giỏi cũng phải mất thêm vài năm, nhưng cô vì sao lại vì cái kia khốn khiếp kia lãng phí thêm vài năm thanh xuân.
Nhưng —— lý trí là một chuyện, có làm được hay không lại là một chuyện khác.
“Quân Ly, cậu biết tình yêu không?” Ngẫm lại, hỏi một thiếu niên mười sáu tuổi loại vấn đề này tựa hồ thực ngốc, không đợi hắn trả lời, tự mình nói tiếp: “Tôi là lần đầu tiên, nghiêm túc yêu một người như vậy, muốn cùng hắn đi đến cuối cùng, nhưng hiện tại nhìn đến hắn, chỉ cảm thấy đau, muốn tránh xa mà đi, cùng hắn cắt không còn một mảnh, làm cho trái tim bình tĩnh, một lần nữa bắt đầu, cậu hiểu không?”
Mặc dù, phải bồi vài năm nay cố gắng.
Nghiêm Quân Ly không lập tức tiếp lời, cúi mắt giống như suy tư cái gì. “Em nhớ anh ba khi trung học, vô cùng yêu thích quyền anh, chị có biết, anh ấy tự kỷ đến không cho phép trên mặt có một chút tỳ vết, nhưng vì quyền anh trên người lúc nào cũng đầy thương tích mà không biết mệt, bọn em khi đó đều cảm thấy, hắn hẳn là rất nghiêm túc quyết định chí hướng cho tương lai mình.
“Nhưng không đến một năm, anh ấy chạy tới đá bóng, cặp bao tay quyền anh kia đến bây giờ còn đặt ở phía dưới tủ quần áo anh ấy, không còn dùng qua, cũng không nghĩ tới muốn vứt bỏ, lúc nào cũng lấy ra sờ sờ nhìn xem, anh ấy nói, đó là huân chương cuộc sống.” Nói xong, hắn ngước mắt nhìn cô. “Đây là anh ba em, lúc anh ấy nghiêm túc, chính là toàn tâm đầu nhập, không để ý tới khuôn mặt tuấn suất, ta nghĩ, chị đối với anh ấy mà nói, tựa như cặp bao tay quyền anh kia!”
Tuy rằng cuối cùng nhiệt tình phục hồi, vẫn sẽ quý trọng cô vì cuộc sống của anh viết xuống một tờ phấn khích, chưa từng nghĩ tới muốn ném đi.
“Chị hỏi em có hiểu tình yêu hay không, nhưng em nghĩ, chị muốn hỏi nhất, hẳn là anh ba có hiểu tình yêu hay không, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít không thể giải thoát bị anh ba cô phụ. Chị Uẩn Hoa, mỗi người đối với tình yêu có định nghĩa không giống nhau, lúc trước anh hai đã cảnh cáo anh ấy, không cho đánh chủ ý chị, dám đem ma chưởng duỗi đến công ty, hại anh ấy tổn thất nhân tài, anh ấy tuyệt đối sẽ đánh gãy đùi anh ba, nhưng anh ba vẫn mạo hiểm cùng chị kết giao.”
Không phải thiên trường địa cửu mới gọi là tình yêu, Nghiêm Quân Ly chính là muốn làm cho cô biết được, Nghiêm Quân Uy khi kết giao với cô cũng là nghiêm túc, lúc trước không hề chùn bước như vậy, chẳng phải đùa giỡn, chính là thật đáng tiếc, lúc cô còn yêu, nhiệt tình của hắn đã tắt, nhưng cũng không thể nói tất cả đều là giả dối.
Cô biết rõ, người đàn ông kia ở trong tình yêu, có linh hồn không yên, vẫn chờ mong đem báo đốm cải tạo thành chó nhà, cuối cùng chờ mong thất bại, ngay cả Nghiêm Quân Ly đều nhìn xem rõ ràng hơn cô.
Cô có chút kỳ dị, một lần nữa đánh giá thiếu niên năm nay mười sáu trước mắt.
Rõ ràng phía trên có bốn anh trai che chở đầy đủ, lại không đưa hắn sủng thành công tử kiêu căng, tính tình ôn nhuận mà săn sóc,
Luôn luôn cho rằng hắn khắp nơi được chiếu cố, đến nay mới phát hiện, hắn mới là người vì người nhà khoan dung nhiều nhất.
“Chuyện rời đi, xin chị suy nghĩ kỹ lại, em sẽ không quấy rầy chị.”
Nghiêm Quân Ly đứng dậy, khi nắm tay bé trai rời đi, mơ hồ nghe thấy bé trai bất mãn nói thầm: “Rõ ràng là anh ba gây họa, vì sao lại là anh đến chùi mông xem sắc mặt chị ta? Anh lại không làm việc gì sai…”
“Bởi vì hắn là anh của anh a.”
“Quân Ly!” Cô đột nhiên gọi hắn lại.
Chính mình một lòng muốn cùng người Nghiêm gia phủ nhận quan hệ, lại đã quên Nghiêm Quân Ly cũng không có làm sai cái gì, hắn luôn luôn đều đối với cô rất hòa thuận, cũng so với ai đều hy vọng cô và anh ba hắn có thể có kết quả, vô luận như thế nào cũng không nên bị cô lạnh lùng đối đãi.
“Chị thật xin lỗi. Còn có, em nói, chị sẽ nghiêm túc suy nghĩ.”
Nghiêm Quân Ly nhếch môi, nhẹ nhàng nở nụ cười. “Cám ơn.”
Mười một giờ đêm, cửa tiệm đóng cửa dọn dẹp sạch sẽ và sửa sang lại, Thẩm Vân Phái rới khỏi, cùng đồng sự nói lời từ biệt, dẫn xe máy ra đang định đội mũ bảo hiểm, khóe mắt dư quang thoáng nhìn thấy bóng người quen thuộc đang ngồi trên ghế. Không phải cô đã đi hơn một giờ rồi sao?
Cô thoạt nhìn, tâm tình thật tệ. Ghế tựa phân tán kẹo đủ loại kiểu dáng, mỗi lần cô suy nghĩ phiền chán, sẽ cuồng ăn đồ ngọt, đặc biệt hôm nay là lễ tình nhân, ngày này năm trước, cô còn tươi cười đầy mặt tặng lễ vật, cùng bạn trai ân ái ngọt ngào, ở trong ngày như vậy, nếu muốn không thấy cảnh thương tình cũng khó.
Đặc biệt, sau khi em trai của bạn trai trước tới, cô thoạt nhìn cảm xúc càng giảm.
Anh thực sự không muốn quấy nhiễu cô, nhưng chờ khi anh phát hiện, bước chân đã không tự chủ được mà đi lên phía trước, khom người nhặt lên mấy viên kẹo mềm Thụy Sĩ rơi xuống trên mặt đât.
Anh vốn định, nếu cô không có tâm trạng để ý tới bất luận kẻ nào, vậy nhặt xong kẹo anh sẽ thức thời tránh ra, nhưng cô ngước mắt, thấy anh, kéo ra tươi cười không khác ngày thường nói. “Hi!”
“Cô —— còn chưa về?”
“Lễ tình nhân nha, một mình lẻ loi mà về nhà ôm chăn, thật thê lương.” Cô nửa thật nửa giả cười nói. “Còn cậu? Còn có một giờ, hiện tại chạy như bay đến tìm bạn gái đi, còn bắt kịp phút cuối lễ tình nhân nha!”