Vòng Tròn Đồng Tâm

Chương 3: Chương 3




Anh nhìn ra được, cô cảm thấy khốn quẫn, khi đối mặt tổng có vài phần không được thoải mái, về phần vì sao còn muốn đến, anh nghĩ hẳn là bởi vì lời anh nói, không hy vọng trở thành quấy nhiễu của cô, cho nên cô mới cố gắng biểu hiện ra bộ dáng không quấy nhiễu. Cô kỳ thực, là một cô gái dễ mềm long a, luôn băn khoăn cảm thụ người khác, mà bỏ qua chính mình.

Anh còn nhớ rõ ngày đó em trai bạn trai trước đến, cô cuối cùng còn hướng đối phương xin lỗi. Rõ ràng bị thương sâu nhất là cô, cho dù cô bày sắc mặt, thì thế nào?

Cô một mình ngồi ở ngoài cửa tiệm , ăn kẹo, khẽ ngâm câu hát: “Tôi đã cắt tóc, cắt đứt vướng bận, cắt phần tình yêu không được yêu…”

Bộ dáng tịch mịch cô đơn kia, không ai thấy.

Anh thừa nhận chính mình một trái tim hoàn toàn hướng về cô, thực đau lòng, thực đau lòng cô, thậm chí có xúc động, muốn đánh tên kia mấy quyền! Nếu không thể nhận thức nghiêm túc bồi cô đi đến cuối cùng, lúc trước vì sao muốn chọc ghẹo cô? Làm cho cô bị thương như vậy, cảm thấy chính mình chính là khác qua đường trong sinh mệnh người khác, không có tư cách lấy được quyền tạm trú vĩnh cửu.

Anh không lại nhắc tới chuyện ngày đó, một lần cũng không có, cho nên về sau, cô cũng từ từ không xấu hổ, bắt đầu có thể cùng anh tự tại mà nói chuyện phiếm.

Anh không ngu ngốc, nhìn thấu cô đối với anh có chút tâm lý thua thiệt, vì thế lợi dụng cô chột dạ mà cự tuyệt không được anh, từng bước xâm nhập, đi vào sinh hoạt của cô.

Ti tiện thì ti tiện, nhưng rất hữu hiệu, ít nhất bọn họ hiện tại, đã có thể là bạn tán gẫu tâm sự, chia sẻ từng chút cuộc sống.

Có khi, cô đợi tiệm đóng cửa, ngồi ở ngoài tiệm chờ anh.

Biết cô thích ăn đồ ngọt, ít điểm tâm không bán hết, anh sẽ tặng cho cô, xem phân lượng có ăn miễn phí, cô chờ anh chờ thật sự khoái trá.

Bọn họ có khi cũng sẽ ước hẹn đi chợ đêm ăn khuya, sau đó đưa cô về nhà.

Có một lần, cô vì vội vàng hoàn thành bộ quần áo, vội vàng vẽ phác thảo, may, làm điều chỉnh, không có tâm tư đi ra ngoài kiếm ăn, cư nhiên lấy đồ ăn trong tủ lạnh là bánh bích quy, bánh ngọt anh tặng no bụng, thiếu chút đem chính mình đói chết ở nhà.

Sau khi anh biết quả thực không thể hiểu nổi. Làm sao có người sống ngu ngốc đến loại tình trạng này?

“Tôi mới không phải sống ngu ngốc! Cậu có biết khi linh cảm đại thần đến không, phải bám chặt đùi lão nhân gia a, đó là đạo quang, chính là đạo quang a! Nó là thoáng chốc.”

Nghe cô cãi chày cãi cối!

“Tôi chỉ biết là cô còn như vậy, lần sau gặp lại đạo quang kia phải đến thiên đường !” Sống ở thế kỷ hai mươi mốt thế kỷ, cư nhiên còn có thể đói chết, cô cũng coi như cường giả.

Không có cách nào khác, anh đành phải tranh thủ thời gia rảnh rỗi không cố định vội tới thăm cô, tốt xấu cũng là bạn bè, làm hết đạo nghĩa nhặt xác cho cô.

Đối với anh ác độc nguyền rủa, cô thật ra không cãi lại, dù sao người chiếm được lợi là cô.

Không nghĩ tới, cho cô mấy cây bút sáp màu, cô liền muốn triển lãm tranh! Ỷ vào có người đưa “Cơm tù” cho cô, cô hiện tại ngay cả cửa tiệm cũng rất ít đi, hoàn toàn đạt tới trình độ ở nhà há miệng chờ ăn.

Hôm nay, Thẩm Vân Phái buổi chiều không khóa, lường trước cô hẳn là sắp hết đạn cạn lương, trước vòng đến cửa hàng lớn chọn mua hai túi đồ ăn lớn mới đi tìm cô, cũng bởi vì trong tay hai túi lương thực lớn, khiến cho anh xuất hiện đạt được trình độ hoan nghênh cao.

Anh trước đem thực phẩm ướp lạnh đặt vào tủ lạnh, nữ chủ nhà đang vơ vét một túi đồ ăn khác, mở ra một bao sôcôla gặm ngay tại chỗ, một tay kia cầm lấy hoá đơn mua hang trong túi liếc mắt một cái, từ trong túi da rút ra hai tờ giấy đưa tới.

Thẩm Vân Phái nhìn thoáng qua, yên lặng nhận lấy nhét vào túi tiền.

Cô cũng không chiếm tiện nghi anh, tuy rằng ngày thường sẽ nhận lấy điểm tâm anh nhận, chi phí đi ra ngoài của hai người đa số là cô trả, dùng phương thức này trả tiền anh.

Anh biết chính mình không thể kiên trì nhiều, theo địa vị kinh tế trước mắt của hai người mà nói, cô quả thật cao hơn rất nhiều, giữa hai người mới có thể duy trì vi diệu cân bằng.

“Cậu hôm nay không có khóa?”

“Chiều thứ tư tôi không có khóa.” Nói không dưới ba lần, cô vẫn không nhớ được, loại người đầu nhập vào, ngay cả kiếm ăn đều lười ra cửa, là có thể trông cậy vào cô cái gì? Loại chi tiết nhỏ trong cuộc sống này, anh đã sớm không ôm mong đợi, để cô đi ôm đùi linh cảm đại thần là tốt rồi.

Nghĩ đến điều này, anh chất vấn liếc cô. “Có phải cô lại không ăn cơm trưa phải không?”

Một đầu tóc lộn xộn, trên người áo ngủ cũng không đổi, hơn nữa lưu lại các tơ chỉ, nói rõ hôm nay còn chưa đi khỏi cửa.

Có lẽ hai người chuyện thân mật nhất đều đã làm, cô ở trước mặt anh không để ý hình tượng như vậy.

“Có rồi, mì lạnh hôm qua cậu mua đến cũng còn một hộp, vừa mới ăn xong.”

“Vậy cô còn muốn tiếp tục làm việc? hay là nghỉ ngơi một chút?”

“Ngô… Không sai biệt lắm, ngày mai sẽ đi công ty giao kiện. Vừa định chuẩn bị ra ngoài kiếm chút gì ăn, cậu đã tới rồi.”

Thẩm Vân Phái đem túi lương khô trên bàn cũng phân loại cất giữ xong, trở lại phòng khách thấy cô nằm ở trên sofa, cây sôcôla đã bị tiêu diệt, cô đang ôm bánh tôm ăn đến một nửa buồn ngủ.

Cư nhiên hai bao đồ ăn vặt đã muốn thay cho bữa cơm.

“Đứng lên thay quần áo, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm.”

“Cậu không cần đi làm sao?”

“Hôm nay xin nghỉ.”

“Vậy để tôi ngủ một chút…” Âm thanh khò khè, nói xong người đã tiến vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Cô gái này!

Anh vào phòng mang tới chăn mỏng, hất ra túi đồ ăn vặt trên tay cô, lại đem chân trái cô đặt dưới sôfa nâng lên, cảm thấy tư thế này nhìn thế nào cũng không được, về sau nhẹ nhàng đem cô tiến vào khuỷu tay, tư tâm cảm thấy, vẫn là ở trong lòng anh thuận mắt nhất.

Cư nhiên ngủ không hề phòng bị, là xem anh là đàn ông hay không?

Anh thì thào nói khẽ, tiến lên vụng trộm thu một ngụm, lại một ngụm, dùng môi dưới nở nang nhẹ nhàng vuốt nhẹ cô, cảm thụ độ ấm và xúc cảm cánh môi.

Tốc độ tiến triển của bọn họ mau đên không hiểu —— có lẽ cũng không tính rất không hiểu, từ đêm hôm đó say rượu ban tặng, toàn thân cao thấp lẫn nhau đều đã mò sạch, nếu lại giả vờ mới lạ, làm dè dặt cũng thực khó khăn, sau khi người này xác nhận nhân phẩm của anh không kém, cô dường như rất ít phòng bị anh, cũng sẽ không cự tuyệt anh ngẫu nhiên làm chút hành động thân mật nhỏ, muốn nói là bạn bè, còn không bằng nói mờ ám giữa tình nhân có vẻ chuẩn xác.

Bất quá, cô rốt cuộc là từ chỗ nào ra kết luận “Anh không có tính uy hiếp” như vậy? Tối đó chưa ăn cô, không có nghĩa là anh không muốn ăn a, anh đối với cô rõ ràng còn có cả đầu ảo tưởng cùng khát vọng, đừng quá tin tưởng anh được không?

Tôn Uẩn Hoa ngủ hai giờ, khi tỉnh lại là dựa vào trong khuỷu tay Thẩm Vân Phái, đối phương cũng ngủ ssay.

Cô giật giật, không đánh thức anh. Cô bị ôm thật sự chặt, nhìn chằm chằm cánh tay vòng ở bên hông, có một giây cô do dự đứng dậy hay bất động thanh sắc để anh tiếp tục ngủ.

Cuối cùng cô chuyển một vị trí thoải mái, tiếp tục nằm.

Thực khéo, từ góc độ này, vừa khéo có thể đánh giá rõ anh.

Anh có một gương mặt rất đẹp, ngũ quan đặc sắc thiên tuấn mỹ hình, không đến mức âm nhu, nhưng làm cho người ta đầu tiên cảm thụ, trực giác chính là xinh đẹp.

Nhân viên cửa tiệm “Tinh Không luyến khúc”, xưng anh là trấn tiệm chi hoa, trong tiệm một nửa khách nữ cơ hồ đều là vì anh đến, nhưng anh mỗi lần đều sẽ kén quyền đánh người.

Anh thực sự không thích người ta nói anh xinh đẹp. Đường đường đàn ông con trai, bị nói giống đóa hoa, chịu nỗi sao?

Có khi, cô sẽ cố ý trêu tức kêu “Hoa mĩ nam”, anh không đến mức cùng cô trở mặt, chính là sắc mặt thay đổi, cuối cùng thực nghẹn nuốt trở lại.

Anh thật ra cho cô rất nhiều đặc quyền người khác không có, đối với cô tươi cười độc đáo nhất, ánh mắt nhìn cô càng mềm mại, cho cô ôn nhu người khác đều không có, cái loại đãi ngộ đặc biệt này, cô không phải đồ ngốc, tự nhiên cảm thụ được.

Anh thích cô.

Tuy không biết là từ khi nào thì bắt đầu, nhưng tâm tư anh rõ ràng như vậy, nếu không như thế này, làm gì hao hết tâm tư quan tâm lại đưa lương thực, bạn bè bình thường căn bản không cần phải làm đến như vậy.

Vậy cô? Đối với anh là tâm tính gì?

Vừa mới đi ra một đoạn tình, muốn nói động lòng, kỳ thực rất gượng ép, cô chính là cảm thấy, cùng người này ở chung cảm giác cũng không tệ, mà cô cũng không chán ghét cảm giác được anh thích.

Muốn nói tình yêu, giữa hai người tuổi chênh lệch không tính nhỏ, thật muốn phát triển ra cái gì cơ hồ cùng trúng sổ xố không sai biệt lắm.

Cô cũng không nghĩ xa như vậy, lúc trước khi ở cùng với Nghiêm Quân Uy, cô cái gì cũng từng nghĩ, lại như thế nào? Cô vẫn chỉ là vai phụ trong cuộc sống của đối phương.

Thẩm Vân Phái là loại đối tượng cô không có khả năng mong muốn nhất trong tương lai, bất quá dù sao cô cũng chán ngấy việc quy hoạch nhân sinh này, tạm thời buông suy tính thực tế và lý trí, thuận theo cảm giác của mình, không muốn vô vị lo sợ không đâu.

Khi Thẩm Vân Phái thức dậy, đã là chạng vạng.

Nhìn đồ hồ trên tường, cả người kinh hãi nhảy dựng lên.

Anh thế nhưng ngủ lâu như vậy!

Tiếp được chăn mỏng từ trên người rơi xuống, quay đầu nhìn xung quanh, Tôn Uẩn Hoa dựa vào ghế nằm ở trên ban công, vừa lật tạp chí vừa tắm nắng, trên người áo ngủ đã thay, cũng chuẩn bị tốt bản thân, trang điểm nhạt, phối hợp với trang sức trang nhã, nếu không phải anh nhìn thấy qua bộ dạng lôi thôi lếch thếch nhất của cô, cũng sẽ bị lừa.

“Cô thế nào không gọi tôi?” Xem tình hình này, cô chờ anh có một đoạn thời gian.

“Cậu thoạt nhìn còn mệt hơn tôi. Hiện tại sinh viên vất vả như vậy sao? Hay là hệ kiến trúc ngoại lệ?”

“Hoàn hảo, đối phó được.” Thuận tay đem chăn mỏng gấp lại chỉnh tề đặt về phòng, rồi tiến phòng tắm sửa sang lại, lúc đi ra cô đã mang theo túi xách, đứng ở cửa chờ anh.

“Đi thôi.” Thực tự nhiên mà đưa tay giao cho anh, mặc anh nắm đi.

“Đi chợ đêm?”

“Được.”

Cùng đi ra ngoài, phần lớn là anh quyết định hành trình, cô bình thường không có ý kiến gì.

Có thể là bệnh nghề nghiệp cho phép, ở nhà lôi thôi thế nào đều có thể, ra cửa tuyệt đối phải ngăn nắp chỉnh tề, hoàn toàn không thể dễ dàng cho phép chính mình mặc T-shirt quần đùi ra cửa. Nhưng đối với nơi anh lựa chọn, chưa từng tỏ vẻ qua cái gì, ít nhất cho tới bây giờ, xem cô ngồi ở quán ven đường ăn bún xào hoàn canh rất tự tại.

Bọn họ hôm nay ăn là lẩu nhỏ, phân lượng không lớn, ăn xong còn có thể lại ăn một ít điểm tâm, đều là anh chọn, cô chỉ cần phụ trách ăn.

“Này đó cậu đều ăn qua?” Bằng không sao vận khí tốt như vậy.

“Không. Đại bộ phận là đồng học đề cử.”

Cô ăn no nê, món kho cuối cùng là anh tiếp nhận giải quyết xong.

Kế tiếp làm tiêu hao năng lượng, bắt đầu chọn một ít trò chơi. Cô bắn súng hơi biểu cảm siêu nghiêm túc, chỉ tiếc tỉ lệ trúng đích thấp, chỉ đổi được hai viên kẹo bạc hà, chia cho anh mỗi người một viên ăn luôn.

Chậm một chút, hai người ước hẹn đi lên núi ngắm sao, nói chuyện phiếm một ít việc vặt trong sinh hoạt.

Thẩm Vân Phái giúp cô phủ thêm áo khoác, mở ra hộp sữa từ chợ đêm mang theo cho cô đỡ thèm. Đây là bọn hắn đã hơn một tuần mới đi lại trên lộ tuyến mỹ thực, anh đối với điểm tâm ngọt không đặc biệt thích, cảm thấy tạm được, thật ra cô thường không thích miệng không, mỗi lần đi đều nhất định phải đóng gói một phần.

“Này, hoa mĩ nam.”

“…” Tay run một chút, Thẩm Vân Phái cố giữ vững trấn định đỡ hộp sữa nghiêng ra, tận khả năng biểu hiện lạnh nhạt. “Như thế nào ?”

Cô nhẫn cười. “Cậu thực sự chưa từng luyến ái?”

“Không có.”

“Làm sao có thể!” Rõ ràng rất chiêu hoa đào! Tôn Uẩn Hoa nói rõ không tin.

“Thực sự không có.” Vấn đề này cô hỏi không chỉ một lần.

“Vậy mấy cô gái theo đuổi cậu đâu?”

“Cảm giác của người khác tôi không quản.” Theo đuổi làm cho anh động lòng, quả thật là không có.

“Vậy cậu quản cái gì?”

Anh thu hồi ánh mắt trông về phía xa, thật sâu nhìn cô liếc mắt một cái. “Lòng tôi động.”

Cô không lý do mặt một trận nóng.

Gặp quỷ, bị nam sinh hơn hai mươi nhìn chăm chú, cư nhiên còn có thể làm cho cô mặt hồng tim nhảy, vô pháp nghênh đón tầm mắt, thật sự là càng sống càng đi trở về.

Ánh mắt ở trên người cô lưu lại ba giây, vươn tay lấy lá cây trên tóc cô xuống, thế này mới thong thả mà thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói: “Trước kia không nghĩ nhiều, tất cả tâm tư đều đặt vào việc học, tôi là con trai độc nhất, trong nhà đối với tôi kỳ vọng rất cao, không thể làm cho bọn họ thất vọng.”

Anh rất ít nói đến chuyện của chính mình, hơn phân nửa đều là cô nói, anh nghe, anh biết tập tính sinh hoạt của cô, thích ăn cái gì, chán ghét cái gì, cũng chia sẻ với cô suy sụp, thành tựu trong công việc, từng chút tâm tình, trong khoảng thời gian này, anh có thể nói là đối với cô rõ như lòng bàn tay, nhưng cô đối với anh hiểu biết, đúng là ít đáng thương.

Cô không hiểu cảm thấy chột dạ, chính mình đối với anh chú ý nhạt như thế, mặc dù là bạn bè, cứu tế cho chịu trong lúc đó cũng theo ngay từ đầu liền không ngang hàng.

Khó được anh nói ra, cô liền chủ động hỏi thăm vài câu. “Cậu không phải năm tư sao? Cũng sắp tốt nghiệp, bây giờ còn có áp lực nặng như vậy?”

“Tôi học theo chế độ năm năm, hệ kiến trúc phải rất nhiều thứ, tương lai xuất ngoại bồi dưỡng là tất nhiên ——” anh đột nhiên dừng lại.

Cho nên là tiền đồ không rõ, thanh niên đầy hứa hẹn vẫn cần cố gắng là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.