Editor:
“Là em!” Một cô gái mặc quân trang tác phong nhanh nhẹn đứng ở trước mặt
Phương Minh Vĩ, mỉm cười nhìn Phương Minh Vĩ. Sau đó xoay người lại,
chào Trương Triêu Lâm: “Chào Chính ủy ạ.”
Trương Triêu Lâm cũng
cười chào lại: “Chào Bác sĩ Trần, à, tôi còn có chút việc phải xử lý, sẽ không quấy rầy hai người các cậu ôn chuyện nữa.” Nói xong thì cười ha
hả rời đi.
Phương Minh Vĩ vẫn cứ nhìn tài liệu trong tay, không đếm xỉa gì đến người trước mặt.
“Phương Minh Vĩ, hôm qua anh đi đâu vậy?” Trần Mẫn cầm viên đạn làm mô hình tên lửa trên bàn lên, đặt ở trong tay ngắm nghía.
Phương Minh Vĩ cau mày gấp lại tài liệu trong tay: “Tôi đi đâu không cần xin
phép đồng chí, xin hỏi bác sĩ Trần, cô tới chỗ tôi đây có việc gì thế?”
Trần Mẫn không vì sự không quan tâm của Phương Minh Vĩ mà nản lòng, ngược
lại vui mừng quan sát phòng làm việc của anh: “Để gặp anh, em tới từ hôm qua rồi, đợi anh cả ngày, buổi tối đáng lẽ em phải về nhưng Chính ủy
nói em thân gái về một mình anh ấy không yên lòng, rồi nói em ở lại Nhà
khách một đêm, thuận tiện chờ anh, nói hôm nay nhất định anh sẽ về.”
Phương Minh Vĩ thật đau đầu, Trương Triêu Lâm này không biết định làm chuyện
gì đây nữa: “Được rồi, người cô đã gặp rồi, vậy giờ cô về đi!”
Trần Mẫn tự nhủ, lặp đi lặp lại nhiều lần, rằng ‘đừng để ý’, ‘đừng để ý’,
‘anh ấy là như vậy, mày biết rồi mà’. Nhưng nước mắt vẫn tràn ra.
Phương Minh Vĩ thấy cô ấy không nhúc nhích: “Tôi không có thời gian đưa cô về đâu.”
Trần Mẫn nước mắt không nhịn được rớt xuống, xoay người kéo cửa ra chạy ra
ngoài, thiếu chút nữa đụng vào Trương Triêu Lâm vừa ra khỏi phòng làm
việc, Trương Triêu Lâm đưa tay ra cản nhưng cản không được. Nhưng thấy
Trần Mẫn bưng mặt đi vội xuống dưới lầu thì cũng hiểu là chuyện gì xảy
ra.
Quay đầu đi tới phòng làm việc của Phương Minh Vĩ, đẩy cửa
ra, vừa mở miệng đã hỏi: “Aizz, ông Phương! Ông sao vậy chứ, sao lại làm cho cô ấy khóc vậy?”
Phương Minh Vĩ kinh ngạc: “Cô ta khóc á?”
“Ừ, đúng vậy. Tôi vừa thấy cô ấy lau nước mắt mà, ông làm gì cô ấy vậy?”
“À!” Phương Minh Vĩ gật đầu, tiếp tục công việc.
Trương Triêu Lâm thấy cái bộ dáng này của anh thì rất tức giận, hận không thể
cầm thứ gì đó đập anh – tên ngốc này: “Sau đó thì sao?”
“Cái gì sau đó?”
“Ông biết mình làm cho con nhà người ta khóc, vậy mà còn có vẻ mặt này á?”
“Vậy tôi nên có vẻ mặt gì?” Phương Minh Vĩ hỏi.
“Sao không đuổi theo xem một chút?” Trương Triêu Lâm nhanh chóng dậm chân,
đây đúng là ‘hoàng đế còn chưa vội thái giám đã vội’ mà.
“Cô ta là cái quái gì của tôi, mà tôi phải đuổi theo?” Phương Minh Vĩ buồn cười, hỏi.
“Không phải ông cùng với cô ấy thì sẽ rất tốt sao, vả lại người ta từ xa tới thăm ông đấy.”
“Thứ nhất, tôi và cô ta chỉ là bạn bè bình thường, thứ hai tôi không mượn cô ta từ xa tới thăm tôi. Còn nữa Chính ủy, sao ông rảnh rỗi thế!” Phương
Minh Vĩ nghiêm mặt nói, sau đó có điều ngụ ý.
Trương Triêu Lâm sờ mũi một cái, nghĩ vẫn nên đi thôi. Trở lại phòng làm việc, suy tính
thật lâu, cầm điện thoại gọi đến phòng làm việc của Đại đội trưởng Đại
đội Đặc công.
Đại đội trưởng Hứa Côn đang lúc viết báo cáo, vừa
nhìn thấy là điện thoại của Chính ủy Binh đoàn Pháo binh, cho rằng báo
tin mừng, vì vậy vừa nghe đã hỏi: “Sao, ông Trương, nhiệm vụ tôi giao,
ông hoàn thành rồi sao?”
“Khụ, đừng nói nữa, Đại đội trưởng, anh không biết chứ, vừa rồi tên chết tiệt đó còn làm cho bác sĩ Trần khóc nữa đấy!”
“Hả?! Còn như vậy nữa sao. Theo lý thuyết, sáu năm rồi, cho dù Phương Minh Vĩ là tảng đá thì cũng nên mở lòng rồi.”
“Ai nói không phải chứ, Đại đội trưởng, anh chỉ giùm cho một chiêu đi, thật sự là tôi không còn cách nào, Phương Minh Vĩ này là ca gay go nhất về
chuyện hôn nhân ở Đoàn chúng tôi đấy!” Trương Triêu Lâm đau đầu nói.
“Nếu không thì ông thử liên lạc với ‘mẫu hậu’ nhà cậu ta xem sao!” Hứa Khôn chần chừ nói.
“Đừng! Cũng không phải anh không biết tính tính của ‘mẫu hậu’ nhà cậu ta, tôi
không dám tiếp xúc với bà ấy đâu.” Trương Triêu Lâm nhớ, chỉ cần nghĩ
tới mẹ Phương thôi đã sợ rồi, có lúc cũng thực sự đồng tình với Phương
Minh Vĩ - tại sao lại có thể có người mẹ như vậy chứ?
“Vậy ông nói thẳng với cậu ta, bố trí cho cậu ta xem mắt.”
“Không thể thực hiện được, nhắc tới xem mắt, là cậu ta từ chối thẳng thừng,
nghĩ tới nghĩ lui, bác sĩ Trần của chúng ta – bản lĩnh trên dưới tương
đối đáng tin, tối thiểu cậu ta đã biết . . . “ Lần này, Trương Triêu Lâm thật cảm thấy anh vì Phương Minh Vĩ mà tốn hết tâm tư!
“Lằng
nhằng, nói nhiều như vậy mà chỉ có cách đó thôi.” Hứa Khôn suy nghĩ một
chút, chợt nghĩ đến không phải Phương Minh Vĩ còn có một người vợ trước
sao” “Aizz, ông đã từng gặp vợ trước của Phương Minh Vĩ chưa?”
“Anh nói là Hạ Hi Tuyền sao, chưa từng gặp qua.” Trương Triêu Lâm nản lòng.
Hứa Khôn cau mày: “Ông là cái loại chiến hữu gì vậy, cộng sự nhiều năm như vậy, ngay cả vợ của cậu ta mà cũng chưa từng gặp?!”
Trương Triêu Lâm bị nói vô cùng xấu hổ. Hứa Khôn suy nghĩ một chút: “Như vậy
đi, để tôi gọi điện thoại cho chị dâu cậu, nhờ cô ấy lưu ý chút . . .”
Vì vậy, một người nào đó đang ngồi ở phòng làm việc gửi tin nhắn ngọt ngào với ‘vợ yêu’ của mình chẳng phát hiện ra mình lại đang bị anh em trong
nhà và lãnh đạo cùng nhau bán đi.
Buổi tối, hai người đang độ tình yêu cuồng nhiệt trong người trò chuyện với nhau.
“Vậy cô giáo Hạ, khi nào thì mới rảnh rỗi, tới thăm anh một chút đây?”
Phương Minh Vĩ hai chân bắt chéo, hỏi.
“Không rảnh, em muốn đi học, gần đây định thi tiến sĩ.”
“Thi tiến sĩ á?”
“Ừ, đúng vậy.”
“Thi Tiến sĩ ngành gì, sao, cô giáo Hạ lại muốn trở thành kiểu người cao cả vậy chứ!?”
“Aizz . . . Phương Minh Vĩ, sao em phát hiện bây giờ anh cứ mở miệng ra là
gọi em là cô giáo Hạ thế!” Hạ Hi Tuyền kỳ quái hỏi, trước kia lúc đi làm ở công ty, sao không nghe anh gọi Quản lý Hạ nhỉ!
Phương Minh Vĩ cười: “Bây giờ em không phải là giảng viên ư, lại nói gọi ‘cô giáo’ có
vẻ thân thiết hơn, cũng là tôn trọng nghề nghiệp đối với em đấy.”
“À, vậy ý của anh nói là nếu tôn trọng anh, thì sau này em phải gọi anh là Đoàn trưởng Phương có phải không?”
“Dạ, không dám, không dám ạ, ở trong mắt ‘phu nhân ngài’, thì ‘tiểu nhân’ cũng chỉ là một binh lính mà thôi.”
Có lẽ, nếu Trương Triêu Lâm nhìn thấy bộ dáng này của Phương Minh Vĩ bây
giờ, có thể ‘rớt mất cằm’ . . . nhưng mà đương sự thì thật giống như
chẳng có cảm giác chút nào nha!
“Stop . . .! Binh lính cái gì chứ, bây giờ không phải là anh nên đi ngủ rồi sao!” Hạ Hi Tuyền nhắc nhở.
Phương Minh Vĩ nhìn đồng hồ đeo tay, biết lúc này, Hạ Hi Tuyền nên nghỉ ngơi: “Vâng ạ, Thủ trưởng, người cũng nghỉ ngơi đi nha.”
Hạ Hi Tuyền cũng không nhiều chuyện với anh nữa: “Ừ, ngủ ngon nha, em cúp máy trước đây.”
“Ngủ ngon!” Hai người, mỗi người đều mang theo tình ý tràn ngập của đối phương đi ngủ, mong rằng sẽ gặp nhau trong mơ!