Vòng Tròn

Chương 35: Chương 35: CHƯƠNG 35




Editor: Cogau

Sau khi Phương Minh Vĩ trở về đơn vị, suốt đêm cũng không ngủ. Hôm nay, phản ứng của Hạ Hi Tuyền khiến anh hoàn toàn kinh hãi. Lúc đầu nhắc tới con cái, Hạ Hi Tuyền đều là gương mặt ghét bỏ. Nhưng hôm nay phản ứng của cô quá ngoài dự đoán của mình rồi! Nếu như nói cho cô biết sự thật, với tính cách của cô thì nhất định sẽ ôm anh khóc, nói: “Sao anh không nói sớm cho em biết, không sao đâu, chúng ta không cần có con, đừng căng thẳng.”

Nhưng anh không thể ích kỷ như vậy được, giờ cô thích con nít như vậy. Không thể không cân nhắc qua việc nhận nuôi, nhưng như vậy đối với Hạ Hi Tuyền quá không công bằng.

Có lẽ thật sự anh nên buông tay, vốn anh cũng không nên dây dưa Hạ Hi Tuyền. Chỉ là ai có thể khống chế tình cảm được đây! Nghĩ tới đây, trong lòng Phương Minh Vĩ đau đớn dâng trào. Lắc đầu cười khổ, Phương Minh Vĩ, đời này mày phải chịu số phận độc thân đi!

“Nếu toàn bộ Dự án Sân vận động hoàn thành, thì công ty phải chuẩn bị đổi chỗ.” Lý Hạ Thu tuyên bố, tất cả mọi người trợn tròn mắt. Sau đó theo thói quen nhìn về phía Ngụy Sở, thấy Ngụy Sở cũng là mặt mờ mịt. Sau đó lại đem ánh mắt chuyển sang Hạ Hi Tuyền!

Hạ Hi Tuyền nhìn bọn họ nét mặt buồn cười, hắng giọng một cái: “Thế này, hôm nay chúng tôi phải đến công ty mới xem một chút, tất cả đều đi, xem các bạn có hài lòng không?”

“Này Tổng giám đốc Hạ, ở đâu vậy?” Tiểu Đoàn hỏi.

“À, ở Tây Tứ Hoàn . . .”

“Cái gì . . . Tây Tứ Hoàn, xa như vậy à, điên rồi sao?!” Tiểu Đoàn kêu lên, bây giờ công ty đang ở Đông Tam Hoàn, di chuyển quá xa đi!

“Được rồi, chúng tôi cũng chưa nói không chuyển không được, để tới xem rồi nói, được không? Các bạn?” Hạ Hi Tuyền bất đắc dĩ nói, cô đã biết là sẽ có phản ứng này.

Dọc đường đi, mấy người Ngụy Sở cùng Tiểu Đoàn nói liên tục: “Điên rồi, điên rồi, hai cô này điên rồi, tôi muốn gọi điện thoại cho người đàn ông của hai người, để họ dẫn hai người về.”

Hạ Hi Tuyền lắc đầu, một trận buồn cười.

Chờ tất cả mọi người đến đông đủ, Lý Hạ Thu mới lấy chìa khóa mở rộng cổng ra: “Sau khi tham quan xong, hãy nói cho tôi biết, cảm tưởng của mọi người, nếu thật sự không muốn tới, thì mọi người cũng có thể đi làm ở công ty cũ, nơi đó tạm thời còn phải nhờ người trông nom!”

Chờ tất cả mọi người đi vào, Hạ Hi Tuyền và Lý Hạ Thu - hai người đi tới trong sân, ngồi xuống. Quả nhiên, trong nhà vang lên một loạt tiếng thét chói tai, hai người nhìn nhau cười. Hạ Hi Tuyền như ảo thuật, từ trong túi xách lấy ra hai lọ sữa canxi, cùng Lý Hạ Thu mỗi người một lọ cầm chơi.

Tiểu Đoàn từ ban công thò người ra, nhìn thấy Lý Hạ Thu và Hạ Hi Tuyền ngồi ở trong sân, kích động hô to: “Ma đầu Lý, đây là thật sao?”

Lý Hạ Thu rầm một tiếng, ném lọ sữa canxi trong tay về phía Tiểu Đoàn, đứng lên hét: “Con mẹ nó chứ, cậu gọi tôi là gì?”

Tiểu Đoàn ảo não chạy mất, Hạ Hi Tuyền ở bên cười ha ha. Lý Hạ Thu quay đầu lại, đoạt lấy lọ sữa canxi trong tay Hạ Hi Tuyền, tức giận hít thở, thấy cô còn cười: “Cười, cười cái em gái nhà chị à?”

“Ha ha ha ha ha ha . . . ma đầu Lý . . .” Hạ Hi Tuyền nằm trên bàn cười ha ha. Lý Hạ Thu uống sách lọ sữa canxi trong tay, đứng ở trong sân kêu: “Tiểu Đoàn, cậu nghe rõ cho tôi, chờ sau khi chúng ta chuyển qua đây, thì cậu phải ở lại công ty nửa năm cho tôi đấy!” Vừa dứt lời, một loạt tiếng hoan hô cùng tiếng kêu rên bên trong vang lên.

Tham quan xong, mọi người ngồi ở đó nhìn Lý Hạ Thu. Chẳng ai dám lên tiếng, cuối cùng Hạ Hi Tuyền thật sự là không nhìn nổi, ra ngoài giảng hòa: “Được rồi, về chúng ta xem ngày nào Hoàng Đạo, thì chuyển được không?”

“Được ạ . . .”

Tiếng vỗ tay vang lên, Tiểu Đoàn lặng lẽ di chuyển tới sau lưng Hạ Hi Tuyền, đưa tay kéo kéo vạt áo Hạ Hi Tuyền, Hạ Hi Tuyền quay đầu lại nhìn cậu ta: “À Tổng giám đốc Hạ này, hồi nãy không phải em cố ý, thật không phải mà, chị giúp em nói tốt một chút đi!”

Hạ Hi Tuyền cố tình làm khó: “Tiểu Đoàn, vừa rồi em cũng đã nghe đấy, ngay cả chị cũng bị mắng. Cho nên, tự em cầu phúc đi!”

Lời Hạ Hi Tuyền vừa nói xong, Tiểu Đoàn thật muốn khóc, nếu phải ở lại Công ty nửa năm, vậy thì có nghĩa là Dự án nửa năm sau cũng không có phần của cậu ta rồi. “Tổng giám đốc Hạ, em xin chị, nếu như em mà phải ở lại công ty nửa năm, nhất định vợ em sẽ ly dị em mất.” Bằng bất cứ giá nào, cái này gọi là ‘không phải bỏ vợ mà công việc vẫn ổn’, Tiểu Đoàn nghĩ thầm.

“Phì . . .” Hạ Hi Tuyền bị cậu ta nói xong dở khóc dở cười, đưa tay đập cậu ta một cái: “Được rồi, cậu chỉ có chút tiền đồ như vậy thôi sao, Tổng giám đốc Lý của mấy người chỉ tức giận trong chốc lát, hai ngày nữa sẽ ổn thôi, gần đây cô ấy vui vẻ nhưng chẳng qua mấy người gọi cô ấy như vậy quả thật hơi quá mức đấy!”

“Vâng vâng, sau này sẽ không thế nữa ạ, sẽ không!”

“Được rồi, bây giờ trở về công ty làm việc đi!”

Lúc tối, Phương Minh Vĩ từ đơn vị về. Hai người cùng ăn cơm tối, Hạ Hi Tuyền nói chuyện buổi sáng cho anh nghe. Phương Minh Vĩ chỉ cười, Hạ Hi Tuyền kỳ quái nhìn anh: “Minh Vĩ, anh sao vậy?”

Phương Minh Vĩ nhìn cô, thất thần trong chốc lát, trong lòng mơ hồ chờ đợi, nếu thời gian dừng ở giờ phút này thì tốt biết bao. “À, không có gì, công việc có chút mệt mỏi thôi!”

“Vậy khi nào thì anh trở lại đơn vị?”

“Sáng ngày mai.”

“Nhanh thế sao, nếu công việc mệt mỏi, anh cũng không cần chạy như vậy đâu.” Hạ Hi Tuyền đau lòng nói.

Phương Minh Vĩ sờ mặt của cô: “Không việc gì, anh chỉ muốn gặp em một chút.”

Hạ Hi Tuyền xoa xoa lòng bàn tay của anh, cười mặt mày cong cong, trong lòng càng ngày càng kỳ quái, hôm nay Phương Minh Vĩ rất kỳ lạ, làm cô rất lo lắng. Nhưng cô lại không biết kỳ quái ở chỗ nào, nhưng vừa nghĩ tới anh trở lại gặp mình, những lo lắng đó lại tan thành mây khói.

“Được rồi, nếu thủ trưởng nhà ta mệt mỏi, vậy hôm nay em sẽ rửa chén, để cho anh làm ông chủ một ngày.” Phương Minh Vĩ nghe xong thì bật cười, kéo tay của cô: “Thôi, để anh rửa đi.”

“Không được, Minh Vĩ, anh ngồi đó giùm em!” Hạ Hi Tuyền chỉ vào ghế sa lon, làm bộ tức giận nói.

Phương Minh Vĩ bất đắc dĩ: “Vậy cũng tốt, cần giúp một tay thì em nói nhé.” Hạ Hi Tuyền trừng mắt liếc anh một cái quay đầu bước đi.

Sau khi Hạ Hi Tuyền dọn dẹp xong, vui mừng đứng ở trước mặt Phương Minh Vĩ, chào một cái: “Báo cáo thủ trưởng, công việc đã làm xong, xin mời nghiệm thu ạ!”

Phương Minh Vĩ thở dài, chụp được tay trái của cô: “Chào thì phải dùng tay phải.” Nói xong tự mình làm mẫu một cái. Sau đó lại nhéo cái mũi của cô: “Làm vợ quân nhân, mà ngay cả một quân lễ cũng không nhớ, em có bẽ mặt không!”

“Aizz . . . quên rồi sao . . . Nhanh, xem xem công việc em làm thế nào.” Hạ Hi Tuyền đẩy Phương Minh Vĩ đi về phía trước, Phương Minh Vĩ nghiêm túc kiểm tra, sau khi kiểm tra xong nhìn Hạ Hi Tuyền tán thưởng: “Chà chà!!! Không nhìn ra nha, cô giáo Hạ, trước kia em giấu nghề phải không!”

“Cái gì chứ, người ta chỉ không muốn làm thôi, sao, sạch sẽ chứ!” Hạ Hi Tuyền hả hê nói.

“Ừ, như vậy anh cũng yên tâm!” Phương Minh Vĩ âm thầm gật đầu, như vậy có phải có nghĩa là anh có thể an tâm buông tay hay không?!

Ngày hôm sau, Phương Minh Vĩ đưa Hạ Hi Tuyền đến công ty, ngay sau đó thì tới một Hội quán tư nhân ở thành phố B, hôm nay Trần Mẫn hẹn anh. Không biết Từ Kiếm Phong dùng thủ đoạn gì, mà triệu hồi được Trần Mẫn về Đơn vị Đặc công. Hôm qua Trần Mẫn gọi điện thoại cho Phương Minh Vĩ, kêu khóc loạn cả lên trong điện thoại, yêu cầu muốn gặp mặt Phương Minh Vĩ. Phương Minh Vĩ cũng hết cách, không thể làm gì khác hơn là hẹn cô ta gặp mặt ở đây hôm nay.

Đến nơi, Trần Mẫn đã ngồi ở đó đợi. Vừa thấy Phương Minh Vĩ đi vào đã kích động đứng lên: “Minh Vĩ . . .” Cô Trần ủy khuất gọi.

Phương Minh Vĩ nhìn thế, trong lòng không kiên nhẫn: “Cô gọi tôi tới có chuyện gì sao?”

“Là anh để cho người ta điều em về Đơn vị Đặc công . . .?!” Trần Mẫn hỏi.

“Không phải!” Phương Minh Vĩ nói thật.

“Làm sao có thể, Phương Minh Vĩ, trừ anh ra thì em chẳng nghĩ ra được là ai.” Trần Mẫn không khống chế được tâm tình của mình.

“Cô còn không đáng để tôi phải hao tổn tâm tư vậy. Trần Mẫn, tôi cũng đã sớm nói chúng ta không thể nào, cô cho rằng lấy được lòng của mẹ tôi, sau đó tung lời đồn đại, thì tôi sẽ lấy cô sao? Trần Mẫn, cô trở nên ngây thơ như vậy từ khi nào thế?”

Trần Mẫn cúi đầu không nói lời nào, ánh mắt bây giờ của Phương Minh Vĩ quá đáng sợ! Những ngày qua cô không liên lạc được với mẹ Phương thì sốt ruột muốn chết, rất nhiều người thấy cô cũng chỉ chỉ chỏ chỏ, nói rất nhiều lời khó nghe. Vừa định oán trách mấy câu, ai biết có Quyết định ở trên xuống, nói điều cô về Đơn vị Đặc công. Trần Mẫn quýnh cả lên, giờ mà cô bị điều tới Đơn vị Đặc công thì không phải chuyện với Phương Minh Vĩ cũng bị nhỡ hay sao. Gọi điện thoại cho mẹ, thì mẹ Trần mắng cô vô dụng, sau đó mới nói là lệnh trực tiếp từ trên xuống, cô phải chấp hành. Nghĩ tới những ngày qua bị uất ức, nước mắt Trần Mẫn lã chã rơi xuống.

“Aizz . . .” Phương Minh Vĩ cười lạnh: “Được rồi, ở đó một thời gian, tôi sẽ liên lạc với Đoàn trưởng Hứa, để nhờ ông ấy điều chuyển cô về.” Phương Minh Vĩ đứng lên, cầm mũ đội lên.

Trần Mẫn thấy Phương Minh Vĩ đi, đứng lên đuổi theo. Ôm cổ Phương Minh Vĩ: “Phương Minh Vĩ, em thật sự yêu anh, anh đừng từ chối em có được không?”

Phương Minh Vĩ giãy khỏi cô, bắt được tay của cô, lạnh lùng quát to: “Trần Mẫn, cô lý trí chút đi!”

Trần Mẫn khóc lắc đầu: “Em không lý trí được . . .”

“Trần Mẫn, tôi có người yêu rồi.” Phương Minh Vĩ nói ra sự thật.

“Anh lừa em . . . em không tin.”

“Không lừa cô đâu, đó là vợ cũ của tôi . . .” Nói đến vợ cũ thì trong mắt Phương Minh Vĩ dâng lên một tia dịu dàng. Trần Mẫn nhìn thấy thế, thoát khỏi tay Phương Minh Vĩ, Trần Mẫn từ từ ngồi xổm xuống, nước mắt không ngừng tuôn. Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy chứ! Anh ấy có người trong lòng rồi ư, nhưng tất cả mọi người đều nói với cô, rằng Phương Minh Vĩ và cô là một cặp trời sinh, cô sẽ kết hôn cùng anh. “Ahh . . .” Trần Mẫn kích động la to.

Phương Minh Vĩ nhìn bộ dáng này của cô ta, trong lòng cũng có chút áy náy, dù sao cũng là anh không xử lý tốt. Ngồi xổm xuống đỡ cô ta lên: “Trần Mẫn, tôi đưa cô về.”

Trần Mẫn gật đầu, vẫn đắm chìm trong nỗi bi thương đó, kệ cho Phương Minh Vĩ đỡ lên xe.

Nhưng, điều mà Phương Minh Vĩ không ngờ chính là màn này lại rơi vào trong mắt của Hạ Hi Tuyền.

Sáng nay, Hạ Hi Tuyền đến công ty, liền bị Lý Hạ Thu túm được.

“Ngươi lại phát điên vì cái gì đây?” Hạ Hi Tuyền trừng mắt hỏi.

“Các cụ ‘nhà em’ nói muốn gặp em . . .”

“Hả, vậy thì em cứ đi đi!” Hạ Hi Tuyền không hề gì, nói.

“Ha ha . . . Tổng giám đốc Hạ, cô giáo Hạ . . .” Lý Hạ Thu cọ xát Hạ Hi Tuyền, nịnh hót kêu.

“Thôi đi, chị sẽ không đi với em đâu.” Hạ Hi Tuyền cự tuyệt nói, cũng biết cô ấy có ý này.

“Aizz, chị đi cùng với em đi, tới nơi chị cứ ở trên xe không cần xuống, được chưa?”

Hạ Hi Tuyền nhìn chằm chằm Lý Hạ Thu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, đi đi, nói trước, đến nơi chị không lên đâu nha.”

“Được . . . chị cứ đưa em đến cửa sau là được.” Lý Hạ Thu cười nhăn nhở.

Đưa Lý Hạ Thu đến cửa sau, Hạ Hi Tuyền ngồi ở trong xe chờ, ai biết chưa đầy hai phút, nhân viên bảo vệ tới gõ cửa sổ xe, nói cô lái xe đến cửa trước chờ. Hạ Hi Tuyền chẳng muốn lý luận với anh ta, lái xe thẳng đến cửa trước. Nghĩ thầm, người bảo vệ này thật đúng là tận tình với công việc, nếu không phải xe quen thì quyết không cho dừng ở đây, đoán chừng nếu hôm nay lái xe của Lý Hạ Thu đến, có khi anh ta còn phải mang bình trà đến cho cô ấy chứ!

Chính là bởi vì hôm nay không lái xe của Lý Hạ Thu đến, cho nên Phương Minh Vĩ không chú ý tới chiếc màu đen thương vụ đó, có một người ngồi ở bên trong.

Nhớ lại một màn vừa xảy trước mắt, Hạ Hi Tuyền như bị sét đánh trúng. Cô rất xác định người vừa rồi là Phương Minh Vĩ, rõ ràng lại lôi lôi kéo kéo, dìu người phụ nữ khác. Hạ Hi Tuyền tức giận, toàn thân run lên, Phương Minh Vĩ lại lừa cô. Hạ Hi Tuyền ngồi ở trong xe cắn mu bàn tay, ngồi nửa giờ không nhúc nhích.

Sau khi Lý Hạ Thu lên xe, Hạ Hi Tuyền mới bình tĩnh lại, cười với Lý Hạ Thu: “Được rồi, vậy chúng ta về thôi.”

“Hạ Hi Tuyền, chị có chuyện gì sao, em gọi nhiều cuộc điện thoại mà chị đều không nghe máy.” Lý Hạ Thu từ cửa sau đi ra, tìm mãi cũng không thấy xe, gọi điện thoại cũng không nghe, cuối cùng người bảo vệ nói cho cô ấy biết, Hạ Hi Tuyền ở phía cửa trước.

“Xin lỗi, chị không nghe thấy.”

Lý Hạ Thu thấy Hạ Hi Tuyền có gì đó bất thường nhưng cũng chẳng dám nói gì.

Mấy ngày tiếp theo, Hạ Hi Tuyền cũng trầm tĩnh khác thường. Lý Hạ Thu cho là chị ấy nhớ con, quan tâm nói: “Ngày mai sẽ chuyển công ty qua, ngày mốt chị về đi, vừa đúng tới Chủ nhật cho hai đứa đi chơi, thuận tiện đưa Phương Minh Vĩ về luôn. Ha ha, hai bảo bối nhà chị có lẽ vui muốn ngất đi mất, còn Phương Minh Vĩ . . . ha ha . . .”

Hạ Hi Tuyền gượng cười cho qua chuyện!

Hôm sau, Hạ Hi Tuyền gọi điện thoại cho Phương Minh Vĩ: “Ngày mai anh có rảnh không?”

“Rảnh, sao vậy?” Mấy hôm nay, Phương Minh Vĩ đều đang suy tính xem nên nói với Hạ Hi Tuyền thế nào, cho nên không dám gọi điện thoại cho cô.

“Vậy anh về đi, ngày mai em đi rồi!”

“Được, vậy mai ăn cơm trưa xong thì anh về!”

“Vâng, được.” Hạ Hi Tuyền cúp điện thoại, trong lòng bồn chồn không thôi, Phương Minh Vĩ, em có nên nói cho anh biết không? Anh đáng giá để em tin tưởng sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.