Editor: Cogau
Sáng sớm, Hạ Hi Tuyền nhận được điện thoại của trường báo cô quay về dạy lại, Hạ Hi Tuyền đồng ý. Đối với công việc này, Hạ Hi Tuyền thực sự thích, cho dù trường nói thế nào, nhưng môi trường làm việc cũng như thời gian đều rất tự do.
Hạ Hi Tuyền đến phòng làm việc, đồng nghiệp vẫn nở nụ cười thân thiện với cô, Hạ Hi Tuyền cũng lễ phép cười đáp lại. Sau khi đi dạy ở trường mấy ngày, một chút lời đồn đại cũng không nghe thấy, ngay cả lãnh đạo nhà trường cũng không tìm cô, nếu có gặp trên đường thì cũng vẫn chào hỏi như bình thường. Lúc Hạ Hi Tuyền nói chuyện này với Lý Hạ Thu, Lý Hạ Thu trêu chọc: “Bây giờ, tư cách người dân cũng được đề cao như vậy rồi sao?!”
Mà sau khi Tôn Kiêu trở về trường đi dạy, thì Hạ Hi Tuyền cảm thấy rất rõ phòng làm việc nhộn nhịp hơn so với trước kia. Trừ thỉnh thoảng phải chú ý cảm xúc của Tôn Kiêu ra, Hạ Hi Tuyền xong tiết học ở trường thì nán lại chút rồi về nhà như bình thường. Thời gian nhạt nhẽo trôi qua.
Còn Phương Vị Quốc, sau khi đón bạn già của mình tới bên cạnh, ngày ngày đều bị Mã Anh nhắc nhở, nói rằng con dâu muốn tìm ông tính sổ. Ba Phương bị người bạn già lải nhải mỗi ngày như vậy cũng có chút lo lắng, muốn gọi điện thoại ngay cho đứa con trai của mình hỏi xem tình hình bây giờ chung sống với con dâu thế nào.
Vì vậy, tới ngày thứ 16 kể từ ngày Hạ Hi Tuyền và Phương Minh Vĩ chia tay, khoảng 8 giờ tối, Phương Vị Quốc gọi điện thoại cho con trai. Chọn hôm nay bởi vì Phương Vị Quốc nghe phong thanh được là hôm nay Phương Minh Vĩ nghỉ phép, muốn hỏi thăm xem có phải con trai mình và con bé Hạ ở cùng nhau không.
“Con đang ở đâu vậy?” Phương Vị Quốc chờ điện thoại vừa kết nối thì hỏi ngay.
Phương Minh Vĩ cầm điện thoại di động cũng không ngẩng đầu lên nhìn tài liệu, bên cạnh trong cái gạt tàn một đống tàn thuốc, trả lời: “Phòng làm việc ạ.”
“Chậc, phòng làm việc á, không phải là con nghỉ phép ư, sao lại không ở cùng với vợ con thế?” Phương Vị Quốc rất kinh ngạc, lấy hiểu biết của ông đối với con trai mình, thì bây giờ nhất định sẽ phải ở cùng với vợ nó chứ, dừng một chút lại hỏi: “Hai đứa cãi nhau sao?”
“Không cãi nhau . . . bọn con chia tay rồi . . .”Phương Minh Vĩ bình tĩnh nói ra sự thật.
Đầu điện thoại bên kia, ba Phương sau khi nghe thì tức giận: “Nói hươu nói vượn . . .” Rồi vỗ bàn một cái, mắng: “Phương Minh Vĩ! Con là đồ chết tiệt, con nói cái gì đó, không phải nói năm nay có thể phục hôn sao?”
Phương Minh Vĩ hoàn toàn có thể tưởng tượng ba mình tức giận thế nào, buông tài liệu trong tay xuống, lấy tay vuốt mặt, mới lên tiếng: “Là do con ạ . . .”
“Nguyên nhân gì, con đừng nói với ba rằng con đã để ý cô gái khác rồi nha?!”
“Ba ơi . . . ba nói nhăng gì vậy? Con trai của ba là người như vậy sao, sáu năm con đều không thay đổi, mà vào lúc này lại bỗng để ý người khác ư?!” Phương Minh Vĩ cao giọng.
“Vậy đã xảy ra chuyện gì? Phương Minh Vĩ, ba nói con cũng là lãnh đạo một đơn vị, sao vừa nhắc tới chuyện tình cảm này lại bực tức như vậy? Còn là một Đoàn trưởng, con hãy mau báo cáo rõ ràng cho ba xem đã xảy ra chuyện gì?” Theo thói quen, Phương Vị Quốc dùng ngón tay gõ bàn một cái, nói.
“Ba, hồi đó con đồng ý chuyển khỏi Đại đội đặc công là có nguyên nhân.” Phương Minh Vĩ dừng một chút rồi nói tiếp: “Trước khi chuyển đi khoảng ba tháng, con đã tham gia một vụ án. Tới biên giới Vân Nam càn quét một nhóm buôn lậu ma túy. Nhóm buôn lậu ma túy đó, có vẻ như muốn trả thù mấy lần trước bị bắt giữ, nên lực lượng so với mấy lần trước đó mạnh hơn nhiều. Có người cấp dưới của con kinh nghiệm còn non, lần đầu tiên tham gia trận đấu súng thật đạn thật như vậy, có lẽ là chưa từng biết tới trường hợp như vậy. Người lính đó hôn mê ngay tại chỗ, con nhìn phản ứng của cậu ta, trong lòng chửi thầm. Rồi nhanh chóng chạy đến bên cạnh anh ta, dùng thân thể cản ba phát đạn cho người lính mới đó. Cũng may, ba viên đạn này cũng không trúng vào vị trí trí mạng, nên con mới thuận lợi kiên trì đến khi cuộc chiến này kết thúc, mà người lính mới được con dùng thân thể giúp mình cản đạn thì tỉnh lại ngay lúc con trúng đạn bị thương.”
Trận càn quét đó, Đơn vị đặc công một hy sinh một bị thương.
Biết được Phương Minh Vĩ bị thương, Hứa Khôn giận tím mặt, ngay tại bệnh viện móc khẩu súng ra dí lên đầu anh lính mới: “Con mẹ nó, tôi thật muốn bắn một phát chết cậu, cậu có biết, cậu ấy chịu bao nhiêu vết thương súng đạn rồi không?”
Người lính được Phương Minh Vĩ cứu tên Lý Đại Bằng, chờ Hứa Khôn bị người kéo ra ngoài thì Lý Đại Bằng quỳ trên mặt đất gào khóc.
Sau khi Phương Minh Vĩ từ phòng giải phẫu được đưa ra, sau hai giờ thì tỉnh, tất cả mọi người vây quanh anh, hỏi anh cảm thấy thế nào? Phương Minh Vĩ đảo mắt một vòng, trầm giọng hỏi: “Đại Bằng đâu?”
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Hứa Khôn không nhìn nổi: “Ở bên ngoài ấy! Tên nhóc đó không có mặt mũi nào gặp cậu!”
“Gọi cậu ấy tới đây . . .” Phương Minh Vĩ cố ý cất cao giọng, nói. Qua hồi lâu, Lý Đại Bằng mới cúi đầu đi vào, cũng không dám nhìn Phương Minh Vĩ.
“Trông dáng vẻ của cậu đi . . . Đội trưởng của cậu - tôi còn chưa có chết đâu! Để trừng phạt, cậu phải chăm sóc tôi cho đến khi xuất viện mới thôi!” Phương Minh Vĩ nhìn cậu ta chằm chằm nói.
Lý Đại Bằng không thể tin được ngẩng đầu nhìn Phương Minh Vĩ, mãi lâu mới hỏi: “Thật sao . . . em nguyện ý!”
Vì vậy, Lý Đại Bằng liền ngày ngày đi theo Phương Minh Vĩ!
Phương Minh Vĩ nằm bệnh viện ba tháng, mà điều khiến cho anh quyết định chuyển đi trừ việc thân thể đã không chịu được huấn luyện nghiêm ngặt của Đơn vị Đặc công, còn có lý do chính là Bác sĩ đã nói riêng với anh:
“Đội trưởng Phương Minh Vĩ, lúc này gọi anh tới đây, là có chuyện này muốn nói với anh.” Bác sĩ chủ trị của Phương Minh Vĩ là một nam bác sĩ hơn 50 tuổi, lúc này đây, đang cười hòa nhã với Phương Minh Vĩ!
Phương Minh Vĩ vừa nhìn dáng vẻ này của ông ấy, cũng biết không phải là chuyện tốt: “Bác sĩ Trình, ông cứ nói thẳng đi!”
“Vậy thì tốt, là thế này, lần bị thương này của anh bị đạn bắn tổng cộng ba chỗ, trong đó có một viên đạn có chứa nguyên tố siêu phóng xạ, cụ thể là nguyên tố gì thì vẫn chưa kiểm nghiệm được!” Bác sĩ Trình nói đến đây thì dừng lại nhìn Phương Minh Vĩ.
“Vậy với những người bên cạnh thì có nguy hại gì sao?” Đây là phản ứng đầu tiên của Phương Minh Vĩ.
“Không biết, chủ yếu là tổn thương rất lớn đối với bản thân anh!”
Phương Minh Vĩ tự giễu cười một tiếng, chỉ cần không nguy hiểm cho người khác vậy thì không sao rồi, vì vậy tâm nhất thời khẽ thả lỏng: “Thương tổn thế nào??” Chỉ hỏi đơn giản.
“Sau này, nếu anh muốn có con chỉ sợ cũng . . .” Bác sĩ Trình không nói tiếp, bởi vì ông ấy biết Phương Minh Vĩ không thể có con nữa.
“Nếu muốn có, tỷ lệ bao nhiêu?” Phương Minh Vĩ tỉnh táo hỏi, đối với một người lính đặc công mà nói, trước khi xử lý một mục tiêu, cần xác định mình có bao nhiêu chắc chắn với nó, điều này, rất quan trọng.
“0.0001% cơ hội, nhưng đối với sinh hoạt tình dục thì sẽ không có ảnh hưởng, Đội trưởng Phương Minh Vĩ, anh nên bàn bạc với vợ anh, có thể nhận nuôi một đứa con!” Đối với chuyện này, bác sĩ Trình đã gặp nhiều, lúc này đưa ra đề nghị tốt nhất cho Phương Minh Vĩ.
Phương Minh Vĩ im lặng hồi lâu, rồi đứng lên chào tạm biệt bác sĩ Trình. Trở về phòng bệnh, Lý Đại Bằng chăm sóc đội trưởng của mình ăn uống như thường ngày, sau đó chờ anh ngủ thì quay về đơn vị tìm phòng thuê tạm cho anh.
Xác định Lý Đại Bằng đã đi, Phương Minh Vĩ mở mắt, lấy ví tiền ra, mở ngăn nhỏ phía trong cùng, lấy ra tấm hình giấu kỹ. Cô gái trong hình là Hạ Hi Tuyền, Phương Minh Vĩ nhẹ nhàng dùng ngón tay trỏ vuốt ve cô gái mỉm cười trong hình, không biết bao nhiêu lần, cuối cùng ngay cả anh cũng không phát hiện khóe mắt mình đã nhòe nước.
Biết con trai bị thương, Phương Vị Quốc gọi điện cho Phương Minh Vĩ hỏi xem tình hình thế nào, trước sau chỉ nói một câu: “Nếu không thì thuyên chuyển đi?”
Lần này, Phương Minh Vĩ im lặng hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói: “Vâng . . .”
Phương Vị Quốc nghe con trai nói xong, có chút kích động, luôn miệng nói: “Được, được, được, ba sẽ làm thủ tục sớm cho con.”
Phương Minh Vĩ im lặng cúp điện thoại.
Sau khi Hứa Khôn biết tin, chạy tới đấm một phát vào mặt của Phương Minh Vĩ, Phương Minh Vĩ nhận một đấm của anh ta mắt cũng không chớp mắt một cái.
Hứa Khôn níu lấy cổ áo của Phương Minh Vĩ, mắt đỏ giận dữ hỏi: “Phương Minh Vĩ! Con mẹ nó chứ, cậu hãy cho tôi đây một lý do?”
“Cha mẹ tôi tuổi cao, mà thân thể của tôi cũng không chịu nổi nữa rồi!” Phương Minh Vĩ bình tĩnh nói.
“Con mẹ nó chứ . . . ‘không chịu nổi’ thì ông đây giao chức cho cậu!” Hứa Khôn quát. Lý Đại Bằng và Quý Đông Lâm ở bên cạnh kéo Hứa Khôn từ bên người Phương Minh Vĩ ra. Phương Minh Vĩ lặng lẽ một mình đi xa, sau lưng Hứa Khôn vẫn còn hét lên: “Phương Minh Vĩ, cậu là cái loại hèn nhát, sau này đừng có nói là anh em của tôi!”
Chờ Hứa Khôn không mắng nữa, Quý Đông Lâm mới mở miệng: “Đoàn trưởng Hứa, so với chúng ta, anh ấy càng không muốn đi khỏi nơi này!” Hứa Khôn lập tức ngồi bệt trên mặt đất.
Buổi tối trước ngày Phương Minh Vĩ đi, Đại đội Đặc công trừ nhân viên đi trực, còn lại tất cả mọi người đều ở phòng khách căn tin tham gia tiệc chia tay. Phương Minh Vĩ ai đến cũng không từ chối, sau khi uống hết hai chai Mao Đài mà Hứa Khôn cất kỹ, Phương Minh Vĩ cầm một chai bia lên ngửa đầu uống cạn, sau đó lao ra khỏi căn tin, chạy về phía sân huấn luyện, bắt đầu chạy bộ, những người còn lại rối rít đi theo, cả đêm này hình như tất cả mọi người không biết mệt mỏi, theo Phương Minh Vĩ chạy khắp các sân huấn luyện cho đến tận bình minh.
Tiếng cười vang lên, Phương Minh Vĩ trở về phòng lấy balo hành quân của mình, tham gia lần huấn luyện buổi sáng cuối cùng.
Đứng ở cổng Đơn vị Đặc công, Phương Minh Vĩ để balo trên vai xuống. Đứng nghiêm ngay ngắn, chào lần lượt đến chiến hữu cuối cùng tới tiễn, sau đó xoay người rời đi, trong nháy mắt xoay người ấy, nước mắt lăn xuống. Nơi này có cuộc sống của anh sáu năm qua, có những đồng đội cùng trải qua sinh tử với anh ở đây! Phương Minh Vĩ sải bước tới chiếc xe jeep, mỗi một bước đều vô cùng trầm ổn, nhưng anh cũng biết hôm nay cũng như sáu năm qua vậy, mỗi bước đi đều rất gian truân. Nếu không mang được tất cả, vậy hãy để cho nó ở lại trong máu thịt đi.
Phương Minh Vĩ ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày thì phải đến Binh đoàn Pháo binh báo cáo, bốn tháng sau thì gặp lại Hạ Hi Tuyền.
Sau khi Phương Minh Vĩ nói xong nguyên nhân thì yên lặng chờ ba mình trở lại bình thường, Phương Vị Quốc rất lâu mới hồi phục: “Vậy Hi Tuyền có biết không?”
“Không biết, ba là người thứ ba . . .”
“Nhận nuôi một đứa đi . . . ba tin con bé ấy sẽ không ý kiến gì đâu!” Phương Vị Quốc vẫn rất thích Hạ Hi Tuyền, cũng tin chắc Hạ Hi Tuyền sẽ đồng ý nhận nuôi một đứa con.
“Không cần đâu ba, con không có ý định phục hôn nữa, không có lý gì mà bắt Hi Tuyền liên lụy. Chờ thêm mấy năm, nhận nuôi một đứa của chiến hữu là được!” Phương Minh Vĩ nói ra dự định của mình.
“Tùy con đi!” Phương Vị Quốc nói xong thì cúp điện thoại, buổi tối hôm đó Phương Vị Quốc ngồi cả đêm ở thư phòng.
Về sau, khi Hạ Hi Tuyền biết chuyện này, thì khóc nói không ra lời. Mãi hồi lâu, mới tức giận nhìn Phương Minh Vĩ nói: “Em không nhìn ra, là anh còn có tố chất của nam chính trong phim thần tượng Hàn Quốc đấy, thật vĩ đại!” Hạ Hi Tuyền vừa nói vừa nghẹn ngào.
Phương Minh Vĩ đưa tay muốn ôm chặt cô, nhưng Hạ Hi Tuyền tay đấm chân đá Phương Minh Vĩ, vừa đánh vừa mắng: “Anh nói với em sẽ chết sao, anh nghĩ em là ai chứ, trong mắt anh còn có em hay không vậy, tại sao anh không quan tâm em . . . hu hu . . . anh có biết em sẽ đau lòng lắm không? Minh Vĩ . . .” Hạ Hi Tuyền cuối cùng khóc ôm anh!
Phương Minh Vĩ ôm cô vào lòng, không ngừng hôn lên trán cô: “Được rồi, đừng khóc nữa, nếu Nguyên Bảo nhìn thấy em khóc thế này cũng khóc theo đấy!”