Editor: Cogau
Tướng Diệp ngồi ở bên cũng gật đầu, thấy cậu mợ vẻ nghiêm túc, Hạ Hi Tuyền không nhịn được bật cười: “Vâng, cậu mợ không ngại thì tốt rồi!”
Không lâu lắm, Diệp Hướng Đông cũng dẫn theo Đào Ánh Ngọc đi vào.
“Giải tán hết rồi sao?” Tướng Diệp hỏi.
“Giải tán hết rồi ạ, con nói với họ rồi, hôm nay nhà có việc, hẹn dịp khác!”
Tướng Diệp gật đầu một cái: “Con đi nói họ làm chút đồ ăn mang tới đây, cũng chưa ăn được bao nhiêu.”
“Vâng ạ!” Diệp Hướng Đông xoay người đi ra ngoài.
Ngụy Sở cùng mấy vị lãnh đạo Thấm Viên qua mời rượu, nhìn khắp lượt mà không tìm được Hạ Hi Tuyền, tìm người hỏi xem Hạ Hi Tuyền đi đâu.
“Hình như Tổng giám đốc Hạ đi trước rồi ạ!”
Ngụy Sở gật đầu, dẫn mấy người đó mời rượu khắp nơi. Mời rượu xong ra ngoài, Ngụy Sở khổ sở nhìn Thấm Thư và Hạ Hi Thần nói: “Thật xin lỗi nha, Tổng giám đốc Lý của chúng tôi hôm nay cũng không thể tới được.”
“Không sao, cô ấy đã gọi cho tôi rồi.” Thấm Thư cười nói: “Như vậy thì tôi với Tổng giám đốc Hạ của tôi đi trước đây!”
“Được, hẹn gặp lại.”
Sau khi bắt tay, Hạ Hi Thần và Thấm Thư đi.
“Sao anh còn cầm cái ly vậy?” Thấm Thư không hiểu hỏi.
“Nhà cậu hôm nay cũng ở đây, anh muốn qua đó kính ly rượu, em có đi cùng anh không?”
“Không cần đâu.” Thấm Thư sợ nhất là Tưởng Lệ Bình, biết bà ấy ở đây thì dĩ nhiên sẽ không qua rồi!
“Vậy em đi xem ba anh thế nào đi!” Hạ Hi Thần hôn lên trán cô ấy, cười nói.
Thấm Thư đập anh ta một cái: “Được, nhưng anh phải quay lại sớm đó nha.” Đối với ông bố chồng tương lai rất nghiêm túc này, Thấm Thư cũng có phần hơi sợ.
Hạ Hi Thần vỗ đầu của cô ấy, cưng chiều cười sao không hiểu chút tâm tư của cô ấy chứ, lúc này mới gật đầu: “Ừ!”
Hạ Hi Thần đi tới chỗ phòng Tướng Diệp, thấy bên trong chỉ còn lại nhân viên phục vụ đang dọn dẹp, nói ‘xin lỗi’ rồi quay ra. Lấy điện thoại di động ra gọi cho Diệp Hướng Đông, vừa kết nối là hỏi ngay: “Anh họ, mọi người ở đâu vậy?”
Diệp Hướng Đông vừa nghe cậu ấy gọi ‘anh họ’ thì bực dọc, nói tên phòng rồi cúp máy.
“Hay ha . . . lại còn đổi chỗ nữa.” Hạ Hi Thần nhìn điện thoại bị cúp nói, tiện tay túm người phục vụ hỏi xem chỗ đó ở đâu, nhân viên phục vụ nghiêm túc phụ trách việc dẫn Hạ Hi Thần đến cửa phòng, sau đó đi luôn.
Hạ Hi Thần dáng vẻ như một ông cụ non đẩy cửa đi vào: “Em nói mấy người nhà anh chưa ăn no còn chuyển phòng làm gì vậy?” Nói với Diệp Hướng Đông đang đứng ở cửa.
Thấy vẻ kích động trên mặt Diệp Hướng Đông vẫn không giảm, Hạ Hi Thần cười ha ha: “Em nói này anh họ, anh nhìn thấy em kích động như thế sao? Uống mấy ly chứ?” Nói xong thì giơ cái ly lên.
Hạ Hi Tuyền thấy em trai đi vào, mắt lại đỏ lên lần nữa, đứng lên đi về phía cửa gọi: “Tiểu Thần!”
Hạ Hi Thần nghe thấy có giọng rưng rưng gọi cậu ta thì quay đầu lại. Tay vốn đang giơ cái ly lên, trong nháy mắt buông thõng xuống, rượu trong ly vãi đầy sàn nhà. Nhìn người trước mặt, nỗi tức giận cũng như khó tin bỗng dâng lên trong lòng, đập mạnh cái ly trong tay lên tường một cái, xoay người giận dữ đạp một phát vào chân bàn.
Diệp Hướng Đông muốn kéo cậu ta nhưng bị Hạ Hi Thần hét lên: “Đừng đụng vào em!”
Diệp Hướng Đông đành đứng sang bên cạnh, Hạ Hi Tuyền bất chấp mọi người ngăn cản, vẫn tới đứng trước mặt Hạ Hi Thần đang giận dữ. Hạ Hi Thần không ngờ chị mình bỗng đi tới, đá một phát tới, khi nhìn thấy Hạ Hi Tuyền đứng ở trước mặt thì chân đã không kịp thu lại rồi. Cũng may mà Diệp Hướng Đông ở bên phản ứng nhanh, kéo Hạ Hi Tuyền một cái.
“Tiểu Thần! Đủ rồi” Tướng Diệp đứng lên quát Hạ Hi Thần dừng lại.
Sau khi bị Tướng Diệp quát, Hạ Hi Thần đứng ở đó nhìn chằm chằm vào Hạ Hi Tuyền, Hạ Hi Tuyền đưa tay lên cầm tay cậu ta, Hạ Hi Thần khó chịu hất ra, Hạ Hi Tuyền lại đưa tay tới, Hạ Hi Thần lại hất ra lần nữa, cứ nắm rồi hất ra tới ba lượt.
Hạ Hi Tuyền không nhịn được khóc lên: “Cả em cũng không quan tâm tới chị nữa sao?”
“Em không có . . .” Hạ Hi Thần thấy chị gái mình khóc, sợ không biết làm sao.
Hạ Hi Tuyền nhón chân lên ôm lấy Hạ Hi Thần: “Chị biết . . . chị biết rồi . . .!” Hạ Hi Thần cũng ôm lấy chị gái.
Diệp Hướng Đông tách họ ra, nhìn Hạ Hi Tuyền nói: “Ba em cũng tới đấy, chúng ta đều ở Nhà hàng này, em cũng nên tới gặp ông ấy đi!”
Hạ Hi Tuyền gật đầu.
“Chị, để em dẫn chị đi!”
“Đi đi!” Tưởng Lệ Bình cũng phụ họa theo.
Hạ Hi Thần nắm tay chị, dẫn Hạ Hi Tuyền đến chỗ ông Hạ.
Hạ Hi Thần đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy một mình bạn gái mình ở đó, Thấm Thư hơi giật mình khi thấy Hạ Hi Thần nắm tay một cô gái đi về phía cô ấy.
“Cưng ơi, ba anh đâu?” Hạ Hi Thần ôm vai Thấm Thư vai kích động hỏi.
Thấm Thư không lên tiếng, Hạ Hi Thần kỳ quái nhìn cô ấy, vừa định hỏi tại sao thì Hạ Hi Tuyền liền cậy tay của cậu ấy ra, cười nói: “Xin chào, tôi là chị gái Tiểu Thần, tên Hạ Hi Tuyền.”
Thấm Thư quay đầu lại nhìn Hạ Hi Thần, Hạ Hi Thần gật đầu với cô, sau đó giới thiệu với Hạ Hi Tuyền: “Chị! Đây là bạn gái em.”
Hạ Hi Tuyền cười: “Làm bạn gái của em thì quá thiệt thòi cho Thấm Thư rồi.”
Thấm Thư kinh ngạc: “Chị, làm sao chị biết tên em là gì vậy?”
“Thấm Viên của tụi em đó chị cũng tham dự mà.” Vừa vào là Hạ Hi Tuyền đã nhận ra rồi.
“Hả, vậy sao em không thấy chị vậy?”
Hạ Hi Thần vỗ cô, ý bảo cô đừng nói. Sau đó hỏi: “Ba đâu?”
“Ba về rồi.”
“Vậy anh dẫn chị đến chỗ ba vậy, em về nhà trước đi nha?” Hạ Hi Thần hỏi.
“Vâng, anh và chị đi đi! Chị, hẹn gặp lại!”
“Hẹn gặp lại!” Hạ Hi Tuyền cười chào tạm biệt cô ấy, hai chị em đi xuống lầu. Trong thang máy, Hạ Hi Thần ôm chặt cô: “Chị, đừng căng thẳng!”
Hạ Hi Tuyền gật đầu: “Bao năm nay ba sống thế nào?”
“’Thanh tâm quả dục’*, thân thể mấy năm nay cũng yếu hơn, già đi rất nhiều!” Hạ Hi Thần báo cáo chi tiết. (* Thanh tâm quả dục: giữ cho tâm hồn luôn trong sáng, đè nén dục vọng).
“Tiểu Thần, đừng trách ba.”
“Em không trách ba.” Hạ Hi Thần phủ nhận.
Dọc đường lái xe, hai người không nói chuyện, tới nơi Hạ Hi Thần gõ cửa, phát hiện cửa lại không đóng, thì đi vào cùng Hạ Hi Tuyền, thấy ông Hạ nằm ở trên ghế xích đu bên cửa sổ sát đất, trong tay cầm cái tẩu.
“Tới rồi à, ngồi trước một lát đi, ba hút thuốc đã.” Hạ Thiên Minh cất lên giọng khàn khàn, mắt thì vẫn nhắm.
Hạ Hi Tuyền từ từ đến bên ông, đưa tay gỡ cái tẩu thuốc lá trong tay ông xuống. Hạ Thiên Minh mở mắt, nhìn thấy con gái ngồi xổm bên cạnh mắt đỏ hoe nhìn ông.
“Ba! Sao lại hút thuốc lá à?” Hạ Hi Tuyền mở miệng cười.
“Tiểu Hi!” Hạ Thiên Minh không tin gọi, không thể tin được đứa con gái đã mười mấy năm nay không có tin tức giờ lại sống sờ sờ đang đứng ở trước mặt mình!
Hạ Hi Tuyền gật đầu: “Ba, đã lâu không gặp con, không phải là không nhận ra con đấy chứ?”
“Con về rồi ư?” Hạ Thiên Minh hoảng hốt hỏi.
“Đúng, con đã về đây!” Hạ Hi Tuyền giống ba mình, cũng đưa hai tay ra: “Ba, ba còn muốn đứa con gái hồi xưa cố ý bỏ nhà đi này chứ?”
Hạ Thiên Minh cúi người ôm lấy cô con gái, nước mắt giàn giụa: “Muốn, ba vẫn luôn muốn!” Diê~n đ@`nl3qu’y đo^n.c0m
Hạ Hi Thần gom đầu mẩu thuốc lá của Hạ Thiên Minh ném vào thùng rác: “Ba à, bây giờ ba là người có chức có quyền rồi, trái tim lại không tốt, sau này đừng hút thuốc nữa!”
Hạ Thiên Minh gật đầu, hỏi Hạ Hi Tuyền bây giờ đang ở đâu.
“Con ở thành phố C, làm giảng viên Học viện kinh tế C, ba đừng lo lắng cho con, còn ba thì sao? Đã nhiều năm như vậy, có kiếm được dì hai cho chị em chúng con chưa?” Hạ Hi Tuyền cười trêu.
Hạ Thiên Minh khuôn mặt già nua đỏ lên: “Đừng nói linh tinh, những năm này ba vẫn một mình, cái gì mà tìm dì hai chứ, cái con bé này ăn với nói!”
“Chỉ đùa một chút thôi!” Giọng Hạ Hi Tuyền có phần làm nũng.
Ba và con gái hàn huyên, đến cuối cùng, Hạ Thiên Minh không nhịn được hỏi vấn đề hôn nhân của con gái.
“Ly hôn sáu năm rồi ạ!”
“Sao thế con? Là do . . .”
“Không phải, ba, là nguyên nhân khác ạ.” Hạ Hi Tuyền biết ba mình muốn nói gì. Cuối cùng suy nghĩ một chút mới nói: “Ba ơi, ba làm ông ngoại rồi đấy!”
“Thật ư, vậy đứa bé đó một mình con nuôi sao?” Cuối cùng, Hạ Thiên Minh phấn chấn lên chút, sau đó giọng điệu lại buồn hiu.
“Vâng, hai đứa là mình con lén sinh ra, ba, con không nói với người ta, chính Tiểu Thần cũng chưa biết ạ!”
Hạ Thiên Minh gật đầu, tỏ ý hiểu rõ, ngay sau đó hỏi: “Mấy tuổi rồi?”
“Sáu tuổi ạ, là một đôi long phượng, bé trai là anh!” Hạ Hi Tuyền nói đến con thì gương mặt cũng dịu dàng hơn.
Hạ Thiên Minh thoả mãn gật đầu, nói liên tục mấy tiếng ‘Tốt!’.
“Ba, thật ra thì con muốn cám ơn ba, cám ơn ba năm đó đồng ý cho con đi, nếu như ba không để cho con đi thì bây giờ không biết là con trôi dạt đến nhà nào nữa!” Hạ Hi Tuyền nhìn Hạ Thiên Minh cảm kích nói.
“Con là con gái của ba!”