Editor: Cogau
Hôm sau, Phương Minh Vĩ luôn mang di động bên người, đi họp thì cũng thỉnh thoảng thò tay vào trong túi quần sờ xem có cuộc gọi nào không.
Giờ phút này, Phương Minh Vĩ cảm thấy sáng hôm qua đề nghị họp vào sáng nay thật sai lầm.
9h50 kết thúc cuộc họp Ban chỉ huy Trung đoàn, Trương Triêu Lâm muốn gọi Phương Minh Vĩ ở lại để bàn thêm chuyện diễn tập, nhưng đã thấy Phương Minh Vĩ đi rất nhanh. Vì vậy Trương Triêu Lâm rụt tay lại, nhìn Tiểu Hà hỏi: “Sao Đoàn trưởng của cậu lại đi nhanh như vậy chứ?”
“Báo cáo Chính ủy, không biết ạ!” Tiểu Hà nói thật.
Trương Triêu Lâm nhìn Tiểu Hà nghi ngờ, rồi khoát tay, không nhịn được nói: “Cút nhanh đi, cút nhanh đi!”
Tiểu Hà chào một cái rồi biến mất.
Dọc đường, Phương Minh Vĩ đi rất vội, trên đường người người chào anh không ngớt, Phương Minh Vĩ trả lời xong rồi đi ngay mà không quay đầu lại. Làm hại những người đó cho là Phương Minh Vĩ xảy ra chuyện, muốn hỏi mà cũng không dám hỏi. Từng người từng người đành phải chờ Trương Triêu Lâm đi tới để ‘nhiều chuyện’ xem cuối cùng Đoàn trưởng của họ thế nào!
Trương Triêu Lâm bị hỏi nổi giận trong lòng, nhưng vẫn kìm chế: “Tôi làm sao biết được!”
“Không phải ngày ngày anh đều ở cùng Đoàn trưởng sao?”
“Nói cái quái quỷ gì vậy, ai ngày ngày ở cùng với anh ta chứ, cút nhanh lên, cút nhanh lên, ngày mai phải xuất phát đi Diễn tập, không muốn đi nữa đúng không?!” Trương Triêu Lâm đuổi người.
Phương Minh Vĩ trở lại phòng làm việc, liền lấy điện thoại di động ra cầm trong tay, chỉ sợ bỏ lỡ cuộc gọi của con trai thôi. Hơn mười phút sau, điện thoại của Hạ Hi Tuyền mới gọi tới.
“Alo . . . ba . . .!” Giọng Phương Chính rất nhỏ, nghe như đưa đám.
“Con trai! Ba đây . . .” Tâm tình Phương Minh Vĩ hơi thấp thỏm, nhưng vẫn hiểu cảm xúc từ giọng của Phương Chính.
“Ba . . . hôm nay không thể thăm bệnh rồi!” Phương Chính cười, cố ý mím môi nói, Hạ Hi Tuyền đưa tay vỗ xuống đầu của cậu bé, ý bảo cậu đừng có lộn xộn nữa, Phương Chính cười cười với Hạ Hi Tuyền, rồi đóng kịch tiếp.
“Vậy à, không sao đâu, rồi sẽ gặp được em mà, lần sau con tới thăm em thì nhớ nói nha!” Phương Minh Vĩ tiếc nuối nói.
“Xin lỗi . . . ba . . . mẹ muốn nói chuyện với ba . . .” Phương Chính đưa điện thoại để vào bên tai Nguyên Bảo, dùng khẩu hình ý bảo cô bé gọi ba.
Nguyên Bảo cười tít mắt, cố chờ thật lâu, đầu bên kia Phương Minh Vĩ đang muốn lên tiếng thì nũng nịu gọi: “Ba . . .”
Phút chốc Phương Minh Vĩ nghe thấy tiếng “Ba” ấy, hô hấp và nhịp tim như ngừng lại, đôi mắt đột nhiên đỏ lên. Cúi đầu xuống, cố gắng ổn định cảm xúc, rồi giọng mới run run: “Ôi! Nguyên Bảo!”
Nguyên Bảo vui vẻ trả lời, nói tiếp: “Ba! Ba đừng tức giận nha . . . là con và anh trai cùng nhau nói muốn gạt ba một chút. Thật xin lỗi, à, cô giáo nói cái này gọi là niềm vui ngoài sự mong đợi đấy. Phải không, anh?” Nói xong còn không xác định hỏi lại anh trai mình, Phương Chính ở bên gật đầu mạnh.
Hạ Hi Tuyền nhìn che miệng cười, cái gì gọi là ‘niềm vui ngoài sự mong đợi’ chứ, đây rõ ràng là cho một cái tát trước sau đó mới cho ăn miếng táo. Nhưng đối với Phương Minh Vĩ mà nói, anh hoàn toàn có thể coi thường không nhớ tới cái tát đó, mà trong lòng đầy ắp miếng táo Nguyên Bảo.
Nghe thấy con gái yêu nói xin lỗi, Phương Minh Vĩ vội vàng lên tiếng: “Ba không trách các con đâu! Nguyên Bảo đừng lo lắng. Nói ba nghe xem, hiện tại bình phục thế nào rồi?”
“Vâng, ngực còn ngứa . . . hơi đau một chút . . .” Nguyên Bảo nói, vẻ hơi tủi thân.
“Vậy thì chứng tỏ bệnh của Nguyên Bảo sắp khỏi rồi . . .” Phương Minh Vĩ dựa vào ghế nói chuyện cùng con gái, đó là loại cảm giác chưa từng có.
“Chắc thế ạ, chừng nào thì ba tới thăm Nguyên Bảo vậy? Con rất nhớ ba!” Nguyên Bảo nhõng nhẽo nói.
“Xin lỗi con gái! Ba còn phải làm việc, một thời gian nữa khi xong việc, ba sẽ tới thăm xem con đã khỏe chưa nha!” Phương Minh Vĩ nhìn trần nhà, bất đắc dĩ nói.
“Một thời gian nữa, là bao nhiêu lâu vậy?” Nguyên Bảo dài giọng hỏi, Phương Chính giương mắt cầm điện thoại cho em nói chuyện, cậu cũng rất muốn nói chuyện với ba đó nha!
“Chờ Nguyên Bảo khỏi bệnh, là ba có thể trở về thăm các con rồi.”
“Vậy Nguyên Bảo nhất định phải nhanh khỏe mới được!”
“Ừ, Nguyên Bảo phải nghe lời bác sĩ và cô y tá nha!” Phương Minh Vĩ từ từ dặn dò con gái.
“Vâng, con sẽ nghe lời.” Nguyên Bảo cười nói.
“Được rồi, Nguyên Bảo không nói chuyện nữa, nghỉ ngơi một chút đi nha!” Lo cô bé nói chuyện lâu không chịu được, Hạ Hi Tuyền lấy điện thoại lại.
Nguyên Bảo chu mỏ một cái, sau đó nhỏ giọng nói một câu: “Mẹ xấu xa . . .”
Phương Chính ở bên thấy điện thoại di động bị lấy đi cũng gật đầu phụ họa, Hạ Hi Tuyền cười không thèm để ý, cầm điện thoại di động nói chuyện với Phương Minh Vĩ: “Con bé không thể nói chuyện lâu, em sợ con bé không chịu nổi!”
“Anh biết rồi.”
“Vậy thì tốt, thế nha!” Hạ Hi Tuyền nói xong muốn cúp máy, kể từ sau lần gặp mặt khi Phương Minh Vĩ biết chuyện tụi nhỏ, cô đối với Phương Minh Vĩ không biết vì sao, không muốn nói chuyện với anh nữa, không biết là vì có ngăn cách hay là vì áy náy trong lòng, nhưng Hạ Hi Tuyền nói không rõ được là cảm giác gì.
“Hi Tuyền . . .” Phương Minh Vĩ vội vàng gọi cô.
“Còn có việc gì nữa sao?”
“Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.” Phương Minh Vĩ nhẹ nói, đến bây giờ anh chỉ cần nhắm mắt lại là nhớ tới ngày đó ở bệnh viện, dáng vẻ Hạ Hi Tuyền đột nhiên ngã xuống đất tay chân không ngừng co quắp, nhưng vụng về như anh lại chẳng nói được bất kỳ lời nào để an ủi cô, chỉ biết nói một câu ‘nhớ giữ gìn sức khỏe’, trừ câu đó ra anh chẳng nói được gì hơn.
Hạ Hi Tuyền cười: “Em biết rồi, anh cũng thế nha, hẹn gặp lại!” Nói xong cũng cúp máy.
Phương Chính ở bên tức giận nhảy dựng lên: “Mẹ, con còn muốn nói chuyện với ba.”
Hạ Hi Tuyền nhìn cậu bé một cái: “Công việc ba bận rộn lắm, không phải là tối tối con đều gọi cho ba sao?”
“Tại sao có thể như vậy! Mẹ, mẹ độc đoán!”
“Mẹ xấu xa . . .” Nguyên Bảo cũng phụ họa theo.
Hạ Hi Tuyền làm bộ giận: “Hai đứa tụi con cũng quá không có lương tâm nha, có ba là không cần mẹ nữa!”
Phương Chính Nguyên Bảo liếc nhìn nhau, sau đó chụm đầu lại một chỗ, không để ý đến bà mẹ độc đoán, xấu xa nữa.
Hạ Hi Tuyền nhìn hai cục cưng đang ưỡn ẹo, trong lòng ấm áp, hai cục cưng của cô cuối cùng cũng trở lại rồi.
Phương Minh Vĩ cúp điện thoại, ngồi ở đó, vẫn chìm trong vui sướng chưa phục hồi lại kể từ lúc nghe được con gái gọi anh tiếng ‘ba’ đó, chỉ có điều trong niềm vui sướng ấy còn cất giấu vô số cảm xúc đếm không xuể: áy náy, lo lắng . . .
Buổi sáng hai ngày sau đó, Phương Minh Vĩ ngồi máy bay trực thăng tới căn cứ diễn tập, lần này tâm tình Phương Minh Vĩ khác với trước đây. Dù đã tham gia vô số lần diễn tập, nhưng Phương Minh Vĩ chưa bao giờ mong đợi diễn tập mau mau kết thúc như lần này, trước đây thì là anh đội trưởng lính đặc công người người khen ngợi, nhưng lúc này cũng chỉ là một người đàn ông bình thường với nỗi nhớ vợ con mà thôi.
Nguyên Bảo dần dần khá hơn, sau khi Phương Minh Vĩ đi diễn tập hai tuần lễ, thì chuyển sang phòng bệnh thông thường.
Khi con gái chuyển sang phòng bệnh thông thường, Hạ Hi Tuyền trả phép trở về trường đi dạy.
Mà sau khi Hạ Hi Tuyền trở về trường đi làm, Nguyên Bảo giao cho Diệp Uyển Vân cùng Hạ Thiên Minh chăm sóc. Ngày đầu tiên trở lại trường, Hạ Hi Tuyền liền bị Tôn Kiêu lải nhải:
“Trường thiếu người giảng viên như chị sao, hay là chị thiếu phần tiền lương này?” Tôn Kiêu bất mãn gần như quát lên với Hạ Hi Tuyền.
Ngại vì hiện tại cô ấy có thai, nên Hạ Hi Tuyền không khiêu chiến với cô ấy, đành nhìn cô ấy, khuyên nhủ: “Vốn là công việc ở trường không mệt lắm, em thấy em có thai mà cũng tới làm đấy thôi!”
“Em và chị không giống nhau.”
“Được rồi, cô giáo Tôn, tự chị sẽ biết. Lâu không tới, chị nhớ tụi sinh viên rồi.”
Tôn Kiêu lườm cô một cái, xoay người đi.
“Đi đâu vậy?” Hạ Hi Tuyền đuổi theo cô ấy hỏi.
“Nhà ăn, em đói, muốn ăn!” Tôn Kiêu không vui nói.
“Aizz . . . Cô giáo Tôn, sao chị thấy sau khi em có thai, không chỉ ngốc mà tính cũng trì trệ theo, Lộ Lịch Thần nhà em không nói gì sao?” Hạ Hi Tuyền cố ý chọc giận cô ấy.
Gần đây, Tôn Kiêu ngày ngày bị Lộ Lịch Thần cười nhạo, nên da mặt cũng mặt dày lên rồi, lập tức đáp trả: “Vậy có khi chị còn ngốc hơn em ấy chứ, lúc trước có thai đôi so với em bây giờ thì khẳng định là thảm hơn nhiều đấy!”
“Ơ kìa . . . mấy ngày không gặp mà tài ăn nói ghê nha!” Hạ Hi Tuyền cười xấu xa, sờ lên mặt Tôn Kiêu một cái.
“Khụ khụ . . .”
Chợt phía sau có tiếng ho khan, Hạ Hi Tuyền bình tĩnh để tay xuống, sau đó kéo Tôn Kiêu từ từ đi.
“Cô giáo Hạ, Cô giáo Tôn . . .” Bát Tiến Thịnh không thấy hai người ngoảnh đầu lại, vội vàng gọi họ lại.
Hạ Hi Tuyền bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười quay đầu lại: “Có chuyện gì không ạ?” Còn Tôn Kiêu thì còn không quay đầu lại nữa.
“Các cô tới căn tin à? Đi cùng đi!” Bát Tiến Thịnh cười nói, gần đây anh ấy mới trở về, thời gian trước cùng một giáo sư ra nước ngoài làm dự án, sau khi quay về cũng nghe nói một chút chuyện của Hạ Hi Tuyền, vừa rồi anh ấy chờ Hạ Hi Tuyền ra ngoài, mới đuổi theo.
“Thật ngại quá! Bọn em về nhà ăn.” Tôn Kiêu nói xong thì kéo Hạ Hi Tuyền đi.
Bát Tiến Thịnh cứ nhìn Hạ Hi Tuyền bị kéo đi như vậy, hồi nãy còn muốn hỏi có thể tới thăm con gái cô không, nhưng thấy Tôn Kiêu kéo cô đi, chỉ có thể cười khổ mà lắc đầu, xem ra thực sự anh phải buông tay rồi.