Editor: Cogau
Lúc Phương Vị Quốc và Mã Anh đến đó, Nguyên Bảo đang truyền nước, Phương Minh Vĩ thì đang chơi cờ cùng với cô bé. Nguyên Bảo đánh cờ có một tật xấu, đó là hạ quân của mình xong, còn phải chỉ huy người đối diện, vì vậy Phương Minh Vĩ và con gái đang ầm ĩ loạn lên.
Phương Vị Quốc chờ Mã Anh ổn định lại cảm xúc rồi mới gõ cửa, lúc Phương Minh Vĩ đứng dậy đi mở cửa thì nói với Nguyên Bảo: “Không được đổi trộm con cờ nha!”
Nguyên Bảo nghiêm túc gật đầu nói ‘Vâng’, nhưng Phương Minh Vĩ vừa đi thì đã cầm thêm mấy con cờ, lấy nhiều quá nên không biết đặt ở đâu.
Phương Minh Vĩ mở cửa thấy là ba mẹ mình: “Ba mẹ tới rồi à, vào đi ạ!”
Mã Anh ở bên ngoài nhìn thấy Nguyên Bảo thì mắt đã đỏ lên rồi, đưa tay vỗ Phương Minh Vĩ một cái. Phương Minh Vĩ đỡ Mã Anh: “Mẹ . . .”
Mã Anh lắc đầu, đi theo Phương Minh Vĩ vào phòng trong, Nguyên Bảo nghe tiếng, giơ bàn tay nhỏ lên muốn nói rằng cô bé không lấy, ai ngờ vừa giơ tay lên thì con cờ liền rớt xuống.
Nguyên Bảo nhìn con cờ rơi trên sàn nhà, ngẩng đầu vẻ mặt đau khổ nhìn Phương Minh Vĩ, thấy hai người lạ, liền rụt rè nhìn về phía Phương Minh Vĩ gọi: “Ba!”
Phương Minh Vĩ đi tới, xoa đầu con gái: “Nguyên Bảo không sợ . . . đó là ông nội, bà nội.”
Nguyên Bảo liếc Mã Anh, trong lòng rất kỳ quái nghĩ, cái người bà nội này tại sao phải khóc vậy. Vì vậy, tình yêu thương dâng trào, Nguyên Bảo rút hai tờ khăn giấy đưa cho Mã Anh, tò mò hỏi: “Bà nội, bà làm sao vậy?”
Mã Anh nhận lấy khăn giấy cháu gái đưa tới lau, vừa khóc vừa lau, trong lòng xúc động không thôi, dáng vẻ thật giống con trai nhà bà, đặc biệt là khuôn mặt.
Nguyên Bảo thấy Mã Anh càng ngày càng khóc lớn, cũng muốn khóc theo. Phương Vị Quốc thấy thế, nhắc nhở Mã Anh: “Như thế được rồi, đừng làm con bé sợ!”
Mã Anh nhìn Nguyên Bảo, lau nước mắt, kéo Nguyên Bảo vào lòng, hỏi: “Nói cho bà nội biết, con tên gì?”
“Con tên là Phương Nguyên. Bà nội, bà có thể gọi con là Nguyên Bảo, con còn có một anh trai nữa, anh ấy tên là Phương Chính . . .” Nguyên Bảo cười tít mắt, nói.
“Tốt, tốt quá. Nguyên Bảo, Phương Chính, tên rất hay!” Phương Vị Quốc lại gần cháu gái, kích động nói.
Phương Minh Vĩ đứng ở sau lưng ông im lặng cười, sau một lát mới nói: “Nguyên Bảo! Vừa rồi con cũng chưa chào ông nội đâu nha!”
“Đúng ha.” Ba nhắc nhở, Nguyên Bảo bừng tỉnh hiểu ra, sau đó ngọt ngào chào Phương Vị Quốc: “Ông nội!”
Phương Vị Quốc kích động râu ria run run, không biết thương yêu cháu gái thế nào mới phải.
“Nguyên Bảo nói bà nội nghe coi, con thích ăn gì?” Mã Anh tươi cười rạng rỡ hỏi.
Nguyên Bảo hai mắt tỏa sáng, liền vội vàng hỏi: “Bà nội, bà nấu cho con ăn sao?”
Mã Anh gật đầu.
“Vậy con muốn ăn cua . . .” Nguyên Bảo nuốt một ngụm nước bọt, hưng phấn nói.
Vì vậy, mấy người lớn im lặng, Phương Minh Vĩ đứng ra giải vây: “Nguyên Bảo, không phải nói chưa thể ăn sao? Bệnh của con còn chưa hết mà!”
Nguyên Bảo chán nản đầu rũ xuống, Mã Anh nhìn mà đau lòng, lập tức muốn nói là sẽ đi mua ngay.
Nhưng bị chồng mình trừng mắt, lời vừa định nói ra đành nuốt xuống, suy nghĩ một chút mới nói: “Chờ thân thể Nguyên Bảo nhà ta khỏe lên, bà nội sẽ làm cho con ăn, được không?”
“Vậy lúc nào thì thân thể mới khỏe lên nhỉ? Con thật sự rất muốn, rất rất muốn ăn cua!” Nguyên Bảo không ngừng cường điệu nói. Mã Anh dùng ngón tay từ từ chải mái tóc ngang vai cho cháu gái, cười nói: “Biết rồi, tới lúc đó bà nội nhất định sẽ làm cho con!”
“Vâng, cảm ơn bà nội.” Nói xong, Nguyên Bảo đi đến gần hôn Mã Anh một cái.
Bỗng nhiên được hôn, Mã Anh mở cờ trong bụng, chỉ hận không có một phòng bếp ở đây để nấu cho cô bé ăn ngay bây giờ.
Phương Vị Quốc đưa mặt lại gần: “Nguyên Bảo cũng hôn ông nội một cái đi!”
Mã Anh đẩy Phương Vị Quốc: “Cái người này râu ria xồm xoàm, kẻo lại chọc Nguyên Bảo.”
Nguyên Bảo nhìn ông nội bà nội cười khanh khách, Phương Minh Vĩ bất đắc dĩ đi ra, bởi vì thật sự là anh không nhìn nổi.
Phương Vị Quốc không vui nhìn Mã Anh: “Nói gì vậy?”
Nguyên Bảo tâm địa thiện lương nhìn ông nội, rồi tiến tới hôn Phương Vị Quốc một cái, sau khi hôn xong quay đầu lại nói với Mã Anh: “Bà nội . . . không chọc đâu, nếu không tin bà thử xem!”
Mã Anh ánh mắt vô tội nhìn cháu gái, không còn lời nào để nói nữa rồi!
Buổi trưa, Phương Minh Vĩ đón Phương Chính từ lớp học Taekwondo về, khi Mã Anh nhìn thấy cháu thì tự nhiên không kìm nén được lại khóc lên.
Không biết tại sao, Phương Chính rất lạnh nhạt với Mã Anh, nhưng lại rất thích Phương Vị Quốc – người mặc quân trang giống ba. Vì vậy, Phương Chính vẫn luôn dính bên Phương Vị Quốc, nghe Phương Vị Quốc kể về chiến tích của ông.
Khi Hạ Hi Tuyền xách cơm trưa đến phòng bệnh, hình ảnh trông thấy chính là như vậy: Phương Minh Vĩ đứng ở một bên gọi điện thoại, còn ba Phương và mẹ Phương thì mỗi người ôm một đứa cháu.
Đối với chuyện ba mẹ Phương đến đây hôm nay, Phương Minh Vĩ đã nói qua với Hạ Hi Tuyền rồi. Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Hạ Hi Tuyền gặp lại họ, trong lòng vẫn có khoảng cách.
Thấy Hạ Hi Tuyền đi vào, Phương Vị Quốc và Mã Anh đều đứng lên cười, Hạ Hi Tuyền kìm nén cảm xúc trong lòng, miễn cưỡng cười gật đầu nói: “Chào mọi người!”
Mã Anh thấy Hạ Hi Tuyền thờ ơ thì có phần mất hứng, Nguyên Bảo ở bên cạnh thấy mẹ tới, lập tức gọi: “Mẹ! Con đói rồi.”
Hạ Hi Tuyền đặt hộp giữ nhiệt xuống, đổ thức ăn ra, chia bát đũa cho chúng, để chúng tự ăn.
Hạ Hi Tuyền nhìn họ rồi đi ra ngoài, Phương Minh Vĩ cất điện thoại, thấy Hạ Hi Tuyền ra ngoài thì có chút kinh ngạc: “Sao em không ăn vậy?”
Hạ Hi Tuyền lắc đầu: “Anh đi ăn đi! Em về trước đây, lát nữa cứ thu dọn bát đũa để gọn vào, tối em sẽ tới mang về.”
Phương Minh Vĩ nhìn Hạ Hi Tuyền, rồi kéo cô ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng bệnh Hạ Hi Tuyền rũ tay Phương Minh Vĩ ra: “Anh vào đi, em về trước đây.”
“Hi Tuyền! Anh biết trong lòng em có khúc mắc, nhưng dù sao bà ấy cũng là bà nội của Nguyên Bảo và Phương Chính, cũng là mẹ anh . . .” Phương Minh Vĩ khổ sở nói.
“Em biết . . . cho nên em đâu có nói gì, không phải sao?” Hạ Hi Tuyền quay đầu lại nhìn Phương Minh Vĩ, dừng một chút lại nói tiếp: “Minh Vĩ! Cho em chút thời gian, em cũng chỉ là một người bình thường, đối diện với mẹ anh, thật sự em không thể coi như chưa xảy ra chuyện gì được. Bây giờ, em không muốn đối diện với bà ấy, cho nên, Minh Vĩ xin anh thông cảm cho em, được không?”
Phương Minh Vĩ gật đầu, suy nghĩ một chút vẫn không nói gì. Trừ ba chữ ‘thật xin lỗi’ này ra, anh cũng không nói được gì hơn, mà ‘thật xin lỗi’ thì anh đã nói rất nhiều lần, mà ba chữ đó là bất lực, thiếu sức sống nhất!
Hạ Hi Tuyền thấy Phương Minh Vĩ im lặng thì xoay người rời đi, đáy lòng một mảnh thê lương, cô có thể trông mong anh nói gì đây chứ!
“Ba! Mẹ đâu?” Phương Minh Vĩ vừa vào cửa, Phương Chính đã hỏi.
“Trường mẹ có việc nên đi về trước.” Phương Minh Vĩ vừa cầm bát đũa lên vừa nói.
Mã Anh nhíu mày một cái, rồi nhìn hai đứa bé bên cạnh không nói gì.
Ba giờ chiều, Phương Vị Quốc nhìn đồng hồ đeo tay, nói phải về thành phố B, Mã Anh lườm ông một cái: “Phải về thì một mình ông về đi, tôi ở đây với cháu của tôi!”
Phương Vị Quốc trợn mắt nhìn lại: “Đừng có như con thiêu thân vậy, đi về cùng tôi!”
“Không về, tôi ở đây với cháu trai cháu gái tôi, xem ai dám nói gì.”
“Hồ đồ gì vậy, đi về, ngay bây giờ!” Phương Vị Quốc quát lên.
Mã Anh mặt không vui đi theo Phương Vị Quốc xuống lầu, vừa lên xe đã không ngừng la ó: “Tôi gặp cháu tôi, cô ta dám không để tôi gặp sao! Ông xem vẻ mặt cô ta lúc nhìn thấy chúng ta hôm nay đấy, như bà tướng vậy!”
Phương Vị Quốc hừ một tiếng: “Dựa vào những việc mà bà đã làm ấy, hôm nay người ta không đá văng bà ra ngoài là cũng tốt lắm rồi. Tôi nói bà đấy, đầu óc tối ngày toàn suy nghĩ những gì đâu không à, con trai bà còn chưa phục hôn đâu!”
“Đây không phải là chuyện sớm hay muộn thôi sao, cô ta còn có thể mang theo hai đứa bé lấy người khác ư?” Mã Anh lơ đễnh nói.
“Nếu lấy thì bà cũng chẳng thể nói được gì, lúc trước là tự bà làm chủ cho tụi nó ly hôn. Mã Anh, tôi cảnh cáo bà, nếu như tôi không đi cùng với bà tới thành phố C thì bà đừng có mà gây phiền phức cho con trai bà đấy!”
“Tôi tới gặp cháu trai cháu gái tôi là chính đáng!”
“Bà già nên hồ đồ rồi phải không? Tôi nói đừng đến thì đừng đến, có chuyện gì, gọi điện thoại là được.”
Mã Anh liếc Phương Vị Quốc không nói chuyện, trong đầu không ngừng nhớ tới khuôn mặt tươi cười đáng yêu của cháu trai, cháu gái. Giờ bảo bà không đến thì sao nhịn nổi chứ.
Đưa cơm tối tới cho ba cha con Phương Minh Vĩ là Tiểu Mẫn, gương mặt Nguyên Bảo mất hứng, cầm thìa nhỏ của mình chọc chọc chén cơm, miệng không ngừng nói: “Mẹ xấu xa, cũng không tới thăm Nguyên Bảo!”
Phương Chính thì hỏi thẳng Phương Minh Vĩ: “Ba, mẹ con sao vậy?”
“Mẹ có một số việc bận, ngày mai mẹ sẽ đến đón Nguyên Bảo xuất viện.” Phương Minh Vĩ giọng thản nhiên, nói.
“Oa!”
Ngày hôm sau, sáng sớm Hạ Hi Tuyền đã tới bệnh viện rồi, thu dọn đồ đạc giúp con gái, còn Phương Minh Vĩ thì chạy lên chạy xuống làm thủ tục xuất viện. Hạ Hi Tuyền thu dọn đồ đạc xong, cùng hai con ngồi trên giường bệnh chờ Phương Minh Vĩ quay lại. Không lâu lắm Phương Minh Vĩ đã quay lại, cầm toàn bộ đồ đạc lên, Phương Chính mặt sùng bái nhìn ba, đưa tay tỏ ý cậu cũng muốn xách giùm, Phương Minh Vĩ cười: “Không cần tới con, con đi cùng mẹ và em đi!”
Đưa ba mẹ con Hạ Hi Tuyền lên xe, cất đồ xong, Phương Minh Vĩ phải quay về thành phố B. Nguyên Bảo ôm Phương Minh Vĩ không chịu buông, khóc nói: “Ba đừng đi, ba đừng đi!”
Hạ Hi Tuyền cưỡng chế bế con gái qua: “Ba phải đi làm, chờ ba hết bận sẽ tới thăm Nguyên Bảo nha.”
“Có thật không?” Nguyên Bảo đôi mắt đẫm lệ mông lung hỏi.
“Thật, Nguyên Bảo và Phương Chính hai đứa con phải nghe lời mẹ, có thời gian ba sẽ tới thăm các con!” Phương Minh Vĩ đành nói.
“Vậy phải móc ngoéo!” Nguyên Bảo đưa bàn tay nhỏ bé ra, nhìn Phương Minh Vĩ nói.
Phương Minh Vĩ cũng đưa tay ra, móc ngón út với con gái, cùng nói: “Móc ngoéo đóng dấu, một trăm năm không thay đổi.” Nói xong, hôn hai đứa con, gật đầu với Hạ Hi Tuyền một cái, liền lui về phía sau một bước, Hạ Hi Tuyền nâng cửa sổ xe lên, chân nhấn cần ga một cái, xe liền lao đi.
Phương Minh Vĩ nhìn xe Hạ Hi Tuyền đi xa, cũng xoay người lên xe đi.