Đầu tháng mười một, Hạ Hi Tuyền hạ sinh một đôi Long Phượng.
Khi Y tá vội bế bé tới cho người thân nhìn mặt, Lý Hạ Thu ở bên cạnh cứ khăng khăng nói “Sao lại xấu như vậy, y tá, có phải cô bế nhầm hay không vậy! Đây nhất định không phải là bé nhà chúng tôi, một đứa không đẹp còn chưa nói, sao cả hai đứa cũng khó coi như vậy chứ!” Nghe vậy, gương mặt cô y tá có vẻ 'bó tay'.
Ở bên cạnh, mẹ Hạ nhìn không nổi, nhận lấy một đứa trẻ trong đó ôm vào trong ngực nói “Tiểu Hạ, không được nói lung tung, con nít khi mới vừa sinh ra đều như vậy, ít ngày nữa sẽ khác rất nhiều đấy!”
“À, vậy sao! Cô y tá, thật ngại quá.” Cô y tá thấy cô nói xin lỗi cũng chỉ có thể cười hòa mà thôi!
Hạ Hi Tuyền đặt tên cho hai đứa bé là “Phương Chính” và “Phương Nguyên“.
Lý Hạ Thu rất không hiểu: “Tại sao chứ, nếu chị không có ý định gặp người nhà họ, thì sao lại muốn cho con mang họ anh ta vậy?”
“Chị không có ý định gặp mặt anh ấy, nhưng chị cũng không muốn gạt ba tụi nhỏ. Sau này, cũng lười giải thích một đống vấn đề lộn xộn, cái gì mà không phải là cùng họ ba gì gì đó.”
“Nói cho cùng, thì chính là chị không bỏ được anh ấy.”
“Tiểu Hạ, đừng ép chị, được không? Chị không hận anh ấy, nhưng cũng không muốn tha thứ.”
Sau khi con được đầy năm, Hạ Hi Tuyền một thân một mình đưa chúng đến thành phố C, làm Giảng viên tại trường Đại học C.
Thật ra, Hạ Hi Tuyền muốn đến công ty làm, nhưng con còn quá nhỏ, làm giảng viên đại học thì thời gian tương đối thoải mái, mà thời gian nghỉ tiết cũng tương đối dài! Thuê một bảo mẫu, rồi mẹ Hạ cũng thường xuyên đến giúp một tay. Vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, thu xếp mấy ngày tới chỗ Lý Hạ Thu, giúp cô ấy xử lý vấn đề tài chính của công ty. Chẳng mấy chốc, thời gian năm năm cứ trôi qua như vậy!
Sau khi khóc đã, trong lòng Hạ Hi Tuyền cũng thấy thoải mái hơn. Đứng dậy dọn dẹp phòng, lại nghe thấy có người gõ cửa. Buông quần áo đang giặt trong tay đi ra mở cửa.
Khi Hạ Hi Tuyền vừa lái xe rời khỏi nhà hàng, Phương Minh Vĩ lập tức đuổi theo. Lúc Hạ Hi Tuyền khóc, anh đứng dựa ngoài cửa, trong lòng như bị dao găm cứa vậy, vẫn không ngừng hút thuốc. Có thể nghe tiếng khóc, tâm tư cũng thở phào nhẹ nhõm, còn oán là tốt rồi!
Thời gian Phương Minh Vĩ chờ ở ngoài cửa rất lâu, nhưng cũng không nghĩ được gì. Lý trí nói cho anh biết là không nên tìm Hạ Hi Tuyền. Nhưng người dù có lý trí, tự chủ mạnh mẽ cỡ nào, thì ở trước mặt người mình yêu thương, những thứ đó đều là phù du! Vì vậy, Phương Minh Vĩ quả quyết gõ cửa!
Hạ Hi Tuyền mở cửa, thấy là Phương Minh Vĩ thì phản xạ đóng cửa lại. Khi Hạ Hi Tuyền mở cửa, Phương Minh Vĩ đã nhanh chóng đưa chân mình vào trong cửa. Lúc Hạ Hi Tuyền đóng cửa thì phát hiện đã quá muộn rồi, nên đành mở cửa ra để Phương Minh Vĩ vào!
“Ngồi đi!” Hạ Hi Tuyền nhìn anh, lạnh lùng lên tiếng: “Uống gì?”
“Nước lọc.”
Hạ Hi Tuyền xoay người đi vào bếp lấy ly nước bưng ra cho Phương Minh Vĩ, để xuống trước mặt anh rồi ngồi xuống ghế sa lon đối diện Phương Minh Vĩ!
“Tìm tôi có việc gì không?” Hạ Hi Tuyền lần nữa lạnh lùng mở miệng.
Hết cách rồi, nếu cô không mở miệng, Phương Minh Vĩ có thể ngồi đối diện nhìn cô cả đêm, hơn nữa còn không nói lời nào! Kết hôn với anh hai năm, Hạ Hi Tuyền rất ghét điểm này của anh, đã từng thề nhất định phải uốn nắn cái tật xấu này mới được!
Phương Minh Vĩ mất hồn nhìn Hạ Hi Tuyền. Bắt đầu từ ngày hôm qua, anh luôn mất hồn, nghe được tiếng của Hạ Hi Tuyền, mới khôi phục. Bưng ly lên uống nước để che giấu, mới lên tiếng nói chuyện “Anh chỉ muốn xem em có khỏe không thôi.” die~nda`nleequ'yd0^n.cOm
“Tốt vô cùng.”
“Còn nữa, muốn nói lời xin lỗi vì việc làm của mẹ anh năm đó. Cũng vì mình, muốn nói lời xin lỗi với em.”
“Được, tôi nhận rồi.”
“Anh không mong được em tha thứ, vốn không phải là lỗi của em, mà là do anh quá tin tưởng họ rồi, thật xin lỗi, để cho em chịu oan ức! Hi Tuyền, nói cho anh nghe xem mấy năm qua em sống thế nào?”
Hạ Hi Tuyền nhìn người đàn ông trước mặt này, trong lòng khẽ đau xót. Người đàn ông này từng là chồng của cô, là ba của hai đứa con của cô, đã tham gia quân ngũ hơn mười năm, có gốc gác (mặc dù cho tới bây giờ đều không nói ra ở trước mặt người khác), vượt qua thử thách tư cách quân sự, 28 tuổi cũng đã là Trung tá trường quân đội, trong mắt người ngoài là 'thiên chi kiêu tử'!
Kết hôn với cô hai năm, thời gian về nhà rất ít, nhưng chỉ cần anh ở nhà là sẽ chăm sóc cô rất tốt, nước rửa chân mùa đông cũng do anh lấy giúp. Biết cô không biết nấu cơm, mỗi lần trước khi đi làm đều dự trữ sẵn một đống đồ ăn để trong tủ lạnh. Năm đó ly hôn, tuy nói là bởi vì mẹ Phương Minh Vĩ cản trở, nhưng nghĩ lại cũng thấy bản thân không đủ kiên định. Trong hôn nhân, ai có thể nói ai đúng ai sai, nghĩ được như vậy, nên Hạ Hi Tuyền cũng bớt đi vẻ lạnh nhạt vừa rồi!
“Chuyện năm đó, tôi cũng có lỗi, là tôi không đủ kiên định. Mấy năm nay, tôi sống cũng không tệ, cứ bình lặng trôi qua vậy thôi!” die~nd@`nlequ'ydOn.c0^m
“Vậy sao! Vậy thì tốt!” Thật ra thì không có gì tốt hơn so với cuộc sống bình lặng. “Vẫn một mình sao?”
“Ừ.”
“Sao không tìm một người?”
“Ha ha, tìm một người, sao anh không tìm một người đi?” Hạ Hi Tuyền vô cùng không muốn trả lời vấn đề này, dứt khoát đem bóng đá trở lại trên người anh. Hạ Hi Tuyền nghĩ rồi thêm một câu “Danh sách con dâu của mẹ anh nhiều người thế, sao anh không chọn lấy một người?” Có thể tưởng tượng, cũng đã ly hôn rồi mà còn nói kiểu này thì lộ vẻ mình quá hẹp hòi rồi!
“Ngay sau khi anh và em ly hôn, thì anh vào bộ đội đặc công, cũng về nhà có hai lần thôi, lại nói anh cũng không có ý định kết hôn nữa.” Khi Hạ Hi Tuyền nghe Phương Minh Vĩ nói tính không kết hôn nữa thì ngẩn người, nhưng vừa nghĩ lại cảm thấy rất tức giận, đây là đang nói với cô rằng “Em không có cơ hội, anh sẽ không kết hôn nữa, cho nên cũng không thể tái hôn với em” sao!
Phụ nữ là vậy, em không muốn cùng anh là việc của em, nhưng anh lại chạy tới nói với em rằng anh không muốn ở chung một chỗ với bất kỳ ai, thì chẳng khác nào tát vào mặt em vậy!
Phương Minh Vĩ nói xong cũng phát hiện không đúng, hận không thể cho mình hai cái bạt tai. Bình thường, nói chuyện cùng với các cán bộ cũng đều luôn không dùng đến não. Cộng với ở trước mặt Hạ Hi Tuyền, Phương Minh Vĩ chưa từng có kiểu đề phòng và cẩn thận như khi đang chiến đấu cũng như lúc huấn luyện! die~nda`nlequ'ydon.c0m
Cho nên . . .!
Hạ Hi Tuyền nhìn Phương Minh Vĩ không nói lời nào, Phương Minh Vĩ thấy Hạ Hi Tuyền như vậy, không còn cách nào khác hơn là nhắm mắt giải thích.
“Xin lỗi, không phải anh có ý đó!”
“Anh có ý gì tôi cũng không quản được, khuya lắm rồi tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Được, anh đi đây.” Phương Minh Vĩ đứng lên nhìn xung quanh một chút, đi ra ban công kiểm tra cửa sổ xem có an toàn hay không. Hạ Hi Tuyền nhìn anh, cũng chẳng thèm để ý mà đi thẳng vào phòng ngủ, đóng cửa lại, đeo tai nghe lên mở nhạc to hết cỡ.
Nửa tiếng sau, khi Hạ Hi Tuyền đi ra, thì phát hiện phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả quần áo cô mới thay ra cũng đã được giặt, phơi lên rồi.