Editor: Cogau
Nghỉ tết Dương lịch, Phương Minh Vĩ về nhà, về đến nhà đã là hơn hai giờ chiều.
Phương Minh Vĩ chơi nặn người tuyết ở trong sân cùng con trai con gái mà tư tưởng không tập trung, không bao lâu thì Mã Anh từ trong nhà đi ra, giơ tay lên vẫy Phương Minh Vĩ tới.
“Chuyện gì vậy, mẹ?” Phương Minh Vĩ phủi tuyết trên người, đi về phía Mã Anh.
Mã Anh cũng phủi tuyết trên người giúp con trai, gần vào đến trong nhà mới chỉ vào hành lý vừa sắp xếp xong, nói: “Minh Vĩ, con đưa tụi nhỏ về thành phố C ăn Tết Dương lịch đi.”
“Mẹ . . .” Phương Minh Vĩ kinh ngạc nhìn mẹ.
Mã Anh xấu hổ cười cười: “Ngày ngày tụi nhỏ đều ở bên cạnh, bỗng nhiên lại lẻ loi một mình, khẳng định là không quen!”
“Mẹ . . . mẹ nghĩ thông suốt từ khi nào vậy?”
“Ngày hôm qua, bác gái con đã nói với mẹ rất nhiều, bác ấy nói rất đúng, con gái nhà người ta nuôi hai mươi mấy năm không phải để cho mẹ đối xử hà khắc như vậy. Bây giờ mẹ cũng nên thỏa mãn rồi, cháu trai cháu gái đều đã có, còn mong muốn gì nữa đây, là mẹ sai rồi, không nên đối xử với con bé như vậy. Nó cũng không dễ dàng gì, một mình nuôi dưỡng tụi nhỏ tới lớn như vậy, là mẹ không biết thay đổi suy nghĩ. Lần sau Hi Tuyền tới, mẹ muốn chính thức nói lời xin lỗi với con bé!”
“Mẹ, mẹ thay đổi quá nhanh thế này, con không tiếp thu nổi!” Phương Minh Vĩ không tiếp thu nổi người mẹ cố chấp bao nhiêu năm nay lại lập tức thay đổi nhanh như vậy!
Mã Anh thấy con trai không tin mình, cố ý tức giận nói: “Được rồi, nói nữa mẹ sẽ đổi ý đấy!”
Phương Minh Vĩ cười cười không nói chuyện nữa, xách hành lý lên, ra cửa kêu con trai con gái đi về thành phố C.
Mã Anh nhìn xe đi xa, trong đầu nhớ tới những lời Trình Bội Nhàn nói với bà ngày hôm qua.
“Con bé đó thật là, vừa đến đã đi, người không biết còn nghĩ rằng em không cho nó vào nhà đấy!” Mã Anh không vui than vãn với chị dâu mình.
Trình Bội Nhàn thở dài, bất đắc dĩ nhìn em dâu, suy nghĩ chút rồi lên tiếng: “Anh à, đừng có dùng thái độ như vậy mà nói Hi Tuyền, dù sao con bé cũng là mẹ tụi nhỏ. Lại nói, Minh Vĩ còn chưa phục hôn với con bé nữa đâu!”
Mã Anh dừng một chút, không vui nói: “Đây còn không phải là chuyện sớm hay muộn sao!”
“Căn cứ vào việc năm đó em làm thủ tục ly hôn cho tụi nó, nhà họ Hạ chưa tới đòi một lời giải thích là may lắm rồi. Chúng ta đều là những người mẹ, nếu như con gái của em bị đối xử như thế, thì em có thể chấp nhận được không? Còn chị thì nói thẳng là chị không chấp nhận nổi. Nếu là chị, chị cũng muốn ép con bé lấy người khác, còn tụi nhỏ thì dù có phải liều mạng chị cũng sẽ không cho họ. Nếu không phải là tình cảm hai vợ chồng nó tốt, thì bà Hạ sẽ để con bé sinh tụi nhỏ ư, lúc ly hôn Hi Tuyền mới bao nhiêu tuổi! Nói thì khó nghe, nhưng nếu như con bé lấy người khác rồi mang hai đứa nhỏ theo, thì chúng ta có thể nói gì được chứ, mà cũng có tư cách gì mà nói đây!” Trình Bội Nhàn dừng lại liếc Mã Anh, thấy vẻ mặt bà có chút thay đổi lại tiếp tục.
“Nhà họ Hạ không có bất kỳ hành động gì, là bởi vì Hi Tuyền nói gì đó, chứ nếu không, căn cứ vào tính tình Hạ Thiên Minh thì sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy sao! Anh à, sau này chị cũng là một người mẹ chồng, mặc dù chị không thể đối xử với con dâu chị như con gái ruột, nhưng cũng sẽ không . . . Phải nói là lúc trước em chê gia thế Hi Tuyền không tốt, nhưng bây giờ thì sao chứ, chẳng lẽ thật sự em nghĩ rằng nếu không lấy Minh Vĩ nhà chúng ta thì con bé không lấy được ai sao? Đừng bảo là Minh Vĩ không có ở bên cạnh con bé, dù là ở cạnh, cũng không có đạo lý đó!”
Mấy câu nói của Trình Bội Nhàn hoàn toàn cắt đứt tâm tư của Mã Anh, xác thực là bà đã cho rằng, nếu không phải là con trai bà thì Hạ Hi Tuyền sẽ không lấy, bây giờ nghe Trình Bội Nhàn phân tích cho mình như vậy, cuối cùng cũng sợ, lúc này nước mắt liền rớt xuống, bởi vì chưa bao giờ có ai phân tích cho bà như vậy cả: “Chị dâu, vậy phải làm sao?”
Trình Bội Nhàn vỗ vỗ tay của bà an ủi: “Cố gắng mà đối đãi tốt với con bé, trong lòng nó có rào cản đấy, đổi vị trí suy nghĩ một chút, nếu như lúc ấy mẹ của Phương Vị Dân cũng đối xử với chúng ta như vậy, thì em có thể làm được như Hi Tuyền đối với em không? Anh à, con gái nhà người ta nuôi hơn hai mươi năm không phải để cho em đối xử hà khắc như vậy đâu!”
Mã Anh nghe xong lời của Trình Bội Nhàn nói, mặt xám như tro tàn. Nhìn cháu trai cháu gái đang chơi đùa trong phòng khách, nước mắt không kìm được rơi xuống, thầm cười khổ, chẳng lẽ là những năm này sống thật sung sướng, chẳng có chút lo âu nào, nên hoàn toàn quên chính mình cũng xuất thân cơ cực ư: “Chị dâu, cám ơn chị, em biết phải làm thế nào rồi!”
“Những lời này vốn không nên do chị nói, nếu em chịu nghe thì đương nhiên rất tốt, suy nghĩ thật kỹ lời của chị nói xem có đúng hay không, chị chỉ là người đứng ở ngoài nhìn vào cho nên rất nhiều chuyện mới có thể nhìn rõ hơn em. Sau này Minh Huy kết hôn, không biết chị sẽ loạn thế nào, đến lúc đó cũng mong em góp ý cho chị! Vả lại, chúng ta đều là người từng nuôi con, cũng biết nuôi được một đứa trẻ không dễ dàng gì, huống chi đây lại nuôi hai đứa. Mà hai đứa bé cũng hiểu chuyện, nghe lời, lễ phép hiếm có, về phương diện này cũng tốn không ít công sức đấy!”
Mã Anh gật đầu, đứng lên nói: “Chị, chị trông hai cháu giúp em, em muốn suy nghĩ thật kỹ lời của chị!”
Trình Bội Nhàn gật đầu cười, Mã Anh đi chầm chậm về phòng. Buổi tối cũng không ra ăn cơm, Nguyên Bảo và dì Chung mang cơm vào cho bà, nhìn thấy Mã Anh ngồi ở trên giường sắc mặt rất nhợt nhạt, nước mắt liền rớt xuống: “Bà nội, bà bị bệnh sao?”
Mã Anh cười lau khô nước mắt cho Nguyên Bảo: “Không, bà nội chỉ hơi mệt mỏi, nghỉ một lát là tốt thôi!” @diê~nđa`nlêqu’ydo^ncom@
“Có một lần mẹ cũng nói như vậy, nhưng đến tối thì phát bệnh rất nặng, bác sĩ nói là mệt mỏi quá!” Đối với lần Hạ Hi Tuyền đột nhiên bị bệnh, Nguyên Bảo nhớ rất rõ, cho nên nghe Mã Anh nói như vậy thì trong lòng lập tức lo sợ.
“Không, bà nội sẽ không giống mẹ đâu, bà nội chỉ đang nghĩ một vài chuyện, nghĩ thông suốt sẽ tốt thôi!”
“Vậy bà nội, bà nghĩ thông rồi sao?” Nguyên Bảo cười hỏi.
Mã Anh gật đầu một cái: “Nghĩ thông rồi!”
Hai ngày nay, Hạ Hi Tuyền đều ở nhà một mình, đói bụng thì nấu gói mì ăn liền ăn. Sáng nay, đưa Hiểu Phàm về giao cho Sính Dương xong, quay về là bắt đầu ra đề thi cho sinh viên.
Đến 7 giờ tối, chuẩn bị xong đề thi, khoác áo choàng ra ngoài chuẩn bị kiếm đồ ăn. Hạ Hi Tuyền mới vừa mở cửa tủ bát ra, chỉ nghe thấy một hồi tiếng gõ cửa, cau mày suy nghĩ giờ này ai tới đây, thật sự là không nghĩ ra, liền chạy tới mở cửa.
“Mẹ . . .” Nguyên Bảo và Phương Chính cười gọi Hạ Hi Tuyền, Phương Minh Vĩ mặt cũng nở nụ cười nhìn cô.
Hạ Hi Tuyền gương mặt kinh ngạc, vội vàng nghiêng người cho họ đi vào: “Sao lại về lúc này?”
“Bởi vì bọn con nhớ mẹ!” Nguyên Bảo miệng thì ngọt như mật, tay thì sờ soạng theo, nói.
Hạ Hi Tuyền cười, hôn hai bảo bối một cái, rồi xoay người lấy dép cho Phương Minh Vĩ thay.
Phương Minh Vĩ vừa thay giày vừa quan sát căn hộ, đây là lần đầu tiên Phương Minh Vĩ tới: “Căn hộ này cũng rộng rãi đấy!”
“Tạm được . . . Sao anh đưa tụi nhỏ về lúc này?” Hạ Hi Tuyền cười qua loa lấy lệ, ngay sau đó đổi đề tài.
“Sợ em một mình cô đơn nên anh đưa tụi nhỏ về.”
“Ba mẹ anh bên đó không sao chứ?” Hạ Hi Tuyền lo lắng hỏi.
“Là mẹ anh bảo anh đưa tụi nhỏ về!”
Hạ Hi Tuyền trợn to hai mắt không thể tin được nhìn Phương Minh Vĩ: “Thật sao?”
“Thật.” Phương Minh Vĩ khẳng định gật đầu một cái. Hạ Hi Tuyền nhìn anh một cái cười không nói gì.
“Mẹ! Con đói rồi, bọn con còn chưa ăn cơm tối đâu?” Nguyên Bảo ở trong phòng nói vọng ra phòng khách.
“Ừ, được. Vừa đúng mẹ cũng chưa ăn, phải đi nấu cơm cho các con ăn ngay!” Hạ Hi Tuyền vừa rót ly nước cho Phương Minh Vĩ ra, đưa cho anh xong thì quay người đi vào bếp ngay.
Phương Minh Vĩ uống một hơi cạn sạch nước trong ly, đi theo Hạ Hi Tuyền vào phòng bếp, lấy tạp dề trên tay cô tự nhiên mặc lên người mình: “Để anh nấu cơm cho!”
“Vậy em phụ anh.” Hạ Hi Tuyền suy nghĩ một chút, nói.
Phương Minh Vĩ gật đầu một cái, nhận lấy đồ ăn Hạ Hi Tuyền lấy từ trong tủ lạnh ra. Một lát sau Phương Minh Vĩ chợt nhỏ giọng thốt lên một câu: “Hi Tuyền, người cả nhà chúng ta chưa từng ở chung như vậy bao giờ!”
Đang nấu thức ăn trong nồi, Hạ Hi Tuyền không nghe rõ anh vừa nói gì, liền hỏi: “Anh mới vừa nói gì?”