Vòng Tròn

Chương 64: Chương 64: CHƯƠNG 63




Editor: Cogau

“Anh buông tay ra!” Hạ Hi Tuyền nói nhưng cũng không quay đầu lại.

“Không buông . . .”

“Có buông không?”

“Không buông!”

Hạ Hi Tuyền nhắm mắt lại, nhấc chân lên định dẫm lên mu bàn chân của Phương Minh Vĩ.

Nhưng Phương Minh Vĩ là người thế nào chứ, liền tránh ra ngay.

Hạ Hi Tuyền thấy dẫm không anh được, liền đổi sang chiêu đá, nhưng chỉ với nhiêu đó sức lực đối với Phương Minh Vĩ mà nói thì tương đương với gãi ngứa mà thôi.

Hạ Hi Tuyền nổi đóa, rõ ràng mới vừa rồi còn lạnh lùng cơ mà, sao giờ lại như ve vãn vậy!

Phương Minh Vĩ ôm cô vào lòng rồi xoay người cô lại, để Hạ Hi Tuyền nhìn mình.

“Bà xã . . . em đừng như vậy!” Phương Minh Vĩ cố làm vẻ uất ức nói.

“Em thế nào? Phương Minh Vĩ, anh còn để ý đúng không?” Hạ Hi Tuyền nhìn Phương Minh Vĩ, đôi mắt nhỏ so với anh còn uất ức hơn. “Không có, anh thì không để ý rồi, nhưng mà em thì cực kỳ quan tâm đấy!” Phương Minh Vĩ dụ dỗ nói.

“Đừng giỡn nữa! Phương Minh Vĩ, bây giờ chúng ta không có bất cứ quan hệ gì, anh buông ra cho em.”

“Nói bậy, em là mẹ của con anh, sao lại không có quan hệ chứ? Anh sẽ không động vào em nhưng em để cho anh ôm một lát được không?” Thấy Hạ Hi Tuyền tức giận, Phương Minh Vĩ cũng không dám đùa với cô nữa, thu lại vẻ mặt, nói thật.

Hạ Hi Tuyền không nói gì, yên lặng để cho anh ôm.

“Vợ ơi . . . cám ơn em! Thật sự, anh vô cùng thích hai đứa con, cám ơn em đã nuôi dưỡng chúng lớn khôn. Chúng mới đáng yêu, hiểu chuyện, nghe lời làm sao! Cũng cám ơn em để chúng mang họ của anh, cám ơn em trước mặt tụi nhỏ chưa bao giờ nói qua một câu không phải về gia đình anh. Tất cả những chuyện này, cám ơn em.” Phương Minh Vĩ trầm giọng nói lời cảm ơn thật lòng với Hạ Hi Tuyền. “Em làm tất cả mọi chuyện anh đều ghi nhớ trong lòng, không phải là anh không quan tâm em mà chỉ là anh không biết phải thể hiện thế nào, thiết nghĩ, chỉ cần có em bên cạnh anh sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với em, anh không nói được những lời ngon tiếng ngọt, anh hành động để thể hiện tình cảm của anh đối với em còn dễ hơn. Trong lòng anh chỉ có em thôi, thật đấy, em phải tin anh.”

Hạ Hi Tuyền gục đầu vào trong ngực Phương Minh Vĩ nãy giờ không nói gì. Không lâu lắm thì Phương Minh Vĩ cảm giác trước ngực mình ươn ướt. Khẽ kéo Hạ Hi Tuyền ra, từ từ lau khô nước mắt giúp cô.

“Phương Minh Vĩ, anh biết điều em muốn không phải là sự cảm ơn của anh, cũng không cần anh ghi nhớ cả đời!” Hạ Hi Tuyền nói xong cũng thoát ra khỏi ngực Phương Minh Vĩ, xoay người đi xuống lầu.

Phương Minh Vĩ nhìn cửa đóng lại, ảo não quả muốn đập cửa, nhưng đành chịu vậy!

Sáu giờ sáng hôm sau, Phương Minh Vĩ dậy không bao lâu, đã thấy hạ Hạ Hi Tuyền từ trong phòng đi ra: “Sao em dậy sớm thế?” Phương Minh Vĩ kinh ngạc hỏi.

“Chuẩn bị bữa sáng cho hai đứa.” Hạ Hi Tuyền vừa nói vừa ngáp.

“Để anh chuẩn bị là được rồi, em đi ngủ tiếp đi!” Phương Minh Vĩ thấy mắt cô thâm quầng, đau lòng nói.

“Thôi, ở nhà em quen dậy giấc này rồi, không lâu nữa hai đứa nhỏ cũng dậy thôi.” Hạ Hi Tuyền lắc đầu một cái, nói.

“Vậy cũng được, em ngồi đây cho tỉnh đi, để anh đi nấu đồ ăn sáng.” Phương Minh Vĩ nói xong thì cũng đi về phía phòng bếp.

Lúc bảy giờ, Phương Chính từ phòng của mình đi ra, nhìn thấy ba mẹ dậy rồi, lập tức chào hỏi: “Chào buổi sáng ba mẹ!”

“Chào buổi sáng, con trai!” Hạ Hi Tuyền cười nhìn con mình nói: “Đi xem Nguyên Bảo tỉnh chưa!”

“Vâng ạ!” Phương Chính xoay người đi vào phòng em gái.

Nguyên Bảo ôm gấu của mình đang ngủ say. Phương Chính đi tới, cẩn thận cầm một lọn tóc của Nguyên Bảo lên, dùng lọn tóc gãi khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Bảo.

Trong lúc mơ ngủ, Nguyên Bảo lấy tay gãi gãi mặt, rồi lại vùi đầu vào trong bụng gấu ngủ tiếp.

Phương Chính thấy chiêu này vô dụng, xoay người mang tất cả đồng hồ báo thức lớn nhỏ trong nhà tới, đặt chuông, khi Phương Chính đóng cửa phòng vài giây, đồng hồ báo thức lớn nhỏ bắt đầu điên cuồng đổ chuông.

Tiếp theo, một tiếng khóc thê lương của Nguyên Bảo vọng tới, Hạ Hi Tuyền lườm Phương Chính đang cười vui vẻ, đặt cái ly trong tay xuống, chạy về phía phòng con gái.

Hạ Hi Tuyền tắt hết đồng hồ báo thức, rồi mới bế con gái vẫn còn đang nhắm mắt khóc lên.

Cảm giác có người ôm lấy mình, Nguyên Bảo mở mắt, thấy là mẹ mình, càng khóc dữ hơn: “Mẹ! Anh ăn hiếp con.”

“Được rồi, Nguyên Bảo ngoan, đợi mẹ đi xử lý anh trai nha, đừng khóc . . .” Hạ Hi Tuyền, từ từ dỗ dành con gái, âm thầm hối hận, vừa rồi không nên bảo con trai đi vào gọi con bé dậy.

“Mẹ . . . mẹ . . .” Nguyên Bảo nũng nịu gọi Hạ Hi Tuyền liên tục.

Hạ Hi Tuyền cũng trả lời cô bé liên tục, tay cũng không dừng thay quần áo cho con gái. Sau khi chuẩn bị cho cô bé xong, Hạ Hi Tuyền mới bế Nguyên Bảo ra ngoài, Phương Minh Vĩ thấy các cô ra ngoài, vội vàng đón lấy Nguyên Bảo.

“Ba! Anh trai bắt nạt con!” Nguyên Bảo nhìn thấy Phương Minh Vĩ, chuyện thứ nhất chính là tố cáo.

Phương Minh Vĩ cười: “Đó là anh trai gọi con dậy đó, không phải bắt nạt con.”

“Phải!” Nguyên Bảo quả quyết nói.

Hạ Hi Tuyền bất đắc dĩ nói: “Tính tình quả quyết như vậy không biết là giống ai nữa!”

Phương Minh Vĩ chỉ cười không nói gì, bế con gái ngồi xuống: “Nguyên Bảo, ăn sáng đi, rồi chúng ta đi chơi, được không?”

“Được ạ!” Nghe thấy được đi chơi, Nguyên Bảo lập tức vui mừng gật đầu.

Nhìn vẻ mặt con gái thay đổi, Phương Minh Vĩ thầm lo lắng, cô con gái yêu của anh đơn thuần như vậy, mong là sau này không bị thằng con trai nào nó lừa!

Ăn sáng xong, cả nhà đi tới khu vui chơi, chơi ở khu vui thoải mái cho tới trưa, đến chiều thì chiến đấu liên tục ở các chiến trường trung tâm mua sắm, đi mua quần áo rồi đồ chơi.

Khi đã mua không biết bao nhiêu món đồ chơi, cuối cùng Hạ Hi Tuyền phát điên, chỉ vào ba người Phương Minh Vĩ, Phương Chính và Nguyên Bảo mắng: “Một đống đồ chơi lãng phí, không cho mua nữa!” Hạ Hi Tuyền chủ yếu là mắng Phương Minh Vĩ, chỉ cần Phương Chính và Nguyên Bảo nói một câu ‘đồ chơi đẹp’ thôi là ngay lập tức không nói hai lời mang đi thanh toán.

Vì vậy, tên ‘phá của’ ba nhìn tên ‘phá của’ con và ‘phá của’ con gái, nói: “Chúng ta mua xong cái này thì không mua nữa nha!”

Tên ‘phá của’ con và ‘phá của’ con gái vui sướng nói: “Được ạ, được ạ!”

Vì vậy ‘phá của’ ba móc bóp ra trả tiền.

“Phương Minh Vĩ . . .” Hạ Hi Tuyền tức giận dậm chân.

“Mua xong cái này sẽ không mua nữa, anh thề.” Phương Minh Vĩ nhìn Hạ Hi Tuyền tức giận không nhẹ, cười nói.

Hạ Hi Tuyền nhìn anh một cái, xoay người rời đi.

“Anh trai, mẹ tức giận à?” Nguyên Bảo nhỏ giọng hỏi.

Phương Chính gật đầu một cái: “Ừ, hình như tức giận không nhẹ.”

“Nhưng không liên quan đến chúng ta đúng không?”

“Ừ, không liên quan.” Phương Chính gật đầu một cái.

Vì vậy Nguyên Bảo nhìn Phương Minh Vĩ nói: “Ba, ba làm mẹ tức giận rồi hả?”

Phương Minh Vĩ cười: “Lát nữa là mẹ hết giận thôi!”

“Có thật không? Ba ơi, búp bê đó thật đáng yêu, ba mua cho con được không?” Nguyên Bảo mong đợi nhìn Phương Minh Vĩ, nói.

Phương Minh Vĩ đúng là hết cách rồi, anh có thể không đồng ý sao chứ?

“Phương Nguyên, Phương Chính! Hai đứa con qua đây cho mẹ! Còn Phương Minh Vĩ nữa, anh đưa ví tiền cho em.” Hạ Hi Tuyền chìa thẳng tay ra đòi Phương Minh Vĩ.

Phương Minh Vĩ nhìn con trai con gái một cái, ngoan ngoãn đưa ví tiền cho Hạ Hi Tuyền.

Nguyên Bảo và Phương Chính vẻ mặt đau khổ nhìn Phương Minh Vĩ, Phương Minh Vĩ hai tay xòe ra, tỏ ý mình cũng bất lực!

Vì vậy, cả nhà liên tục chiến đấu ở các chiến trường rạp chiếu phim, ăn tối ở trung tâm thành phố rồi mới về nhà.

Buổi tối, Phương Minh Vĩ cùng con trai con gái ở phòng khách sắp xếp các đồ chơi mà chiều mới mua, Hạ Hi Tuyền ngồi trên ghế sa lon nhìn ba người ngồi trên thảm trải sàn, đột nhiên cảm thấy căn phòng này chưa bao giờ ấm áp như vậy, có lẽ cứ thế này cũng không tồi, Hạ Hi Tuyền nghĩ thầm, nhưng cuộc sống sao lại có nhiều chuyện không như ý vậy chứ! Tại sao lại có những chuyện không thể giải quyết đây?

Chiều hôm sau, Phương Minh Vĩ đi. Lúc đi, Nguyên Bảo ôm chặt lấy anh không thả, kêu khóc: “Ba đừng đi . . .” Vì thế, Phương Chính đỏ mắt lên theo.

Hạ Hi Tuyền bế con gái trong ngực, tay thì dắt Phương Chính, mẹ con ba cứ như vậy nhìn xe Phương Minh Vĩ dần dần đi xa.

Đôi mắt Phương Minh Vĩ cũng đỏ lên, nhìn vợ con trong kính chiếu hậu, rồi đành kiên quyết dẫm chân ga một cái cho xe vọt đi.

“Mẹ! Sao chúng ta không thể ngày ngày ở cùng với ba vậy?” Nguyên Bảo lau khô nước mắt trên mặt nói, Phương Chính cũng gật đầu phụ họa theo!

Hạ Hi Tuyền đặt Nguyên Bảo xuống, nửa ngồi xuống nhìn thẳng chúng: “Không phải là mẹ đã từng nói với các con sao, công việc của ba tương đối đặc biệt, cho nên chúng ta không thể luôn ở bên cạnh ba được!”

“Vậy chúng ta có thể đến chỗ ba làm việc không? Bọn con đến chỗ của ba đi học có được không? Chúng ta chuyển đến ba chỗ làm việc đi, mẹ?” Phương Chính nhìn Hạ Hi Tuyền mong đợi, hỏi. diê~nđa`nl3quyđôn.c0^m

Hạ Hi Tuyền bị Phương Chính hỏi lập tức ngớ ra, ở tập thể trong đơn vị ư, đây là vấn đề mà cô chưa từng nghĩ tới, cho dù là mấy năm trước lúc kết hôn cô đều chưa từng nghĩ đến. Nhưng tình huống hiện nay, làm cô không thể không suy tính chuyện sau khi phục hôn thì có phải nên ở tập thể không đây!

“Mẹ . . .” Phương Chính gọi Hạ Hi Tuyền, nhắc nhở cô.

Hạ Hi Tuyền phục hồi tinh thần lại: “Nhưng cho dù là chúng ta chuyển tới chỗ của ba ở cùng thì tụi con cũng không thể ngày ngày gặp được ba đâu!”

“Vậy . . . vậy nhưng con vẫn muốn ở cùng ba!” Sau khi suy nghĩ, Phương Chính nói.

“Đến lúc đó rồi nói, được chứ?” Hạ Hi Tuyền thật sự không trả lời được, không thể làm gì khác hơn là qua loa với con trai con gái.

“Lấy cớ . . .” Phương Chính mất hứng, nói.

Hạ Hi Tuyền đành cười: “Được rồi, chúng ta lên lầu đi . . .”

“Mẹ ơi, khi nào chúng ta tới nhà bà nội đây?” Nguyên Bảo nắm tay Hạ Hi Tuyền nhìn lên hỏi.

“Tết Dương lịch chúng ta đi, được không?”

“Mẹ, vậy năm nay chúng ta không ăn Tết cùng bà ngoại sao?” Nguyên Bảo kinh ngạc hỏi.

“Bà ngoại có ông ngoại và cậu rồi, sang năm chúng ta sẽ tới thăm họ.” Hạ Hi Tuyền nhỏ nhẹ nói cùng con gái, trong lòng lại nghĩ muốn gọi điện cho mẹ.

“Vậy cũng tốt . . .” Nguyên Bảo suy nghĩ một chút, dường như như vậy không làm chậm trễ việc thu lì xì của cô bé, vậy cũng được!

“Alo, mẹ!” Hạ Hi Tuyền lên lầu là cầm điện thoại di động gọi cho Diệp Uyển Vân.

“Tiểu Hi à, là ba!” Hạ Thiên Minh nghe giọng con gái liền nói.

“Ba . . . ba vẫn còn ở thị trấn G sao?” Hạ Hi Tuyền kinh ngạc hỏi, vốn hiện tại Hạ Thiên Minh nên ở nước ngoài điều dưỡng.

“Ừ, không phải mẹ con ở đây sao?” Hạ Thiên Minh bất đắc dĩ nói.

“Nhưng lúc này không phải ba nên ở nước ngoài điều dưỡng sao? Thân thể của ba không sao chứ?” Hạ Hi Tuyền lo lắng nói.

“Không sao, hàng ngày ba đều uống thuốc mà, cũng ngày ngày rèn luyện, trước kia chính là già không muốn vận động thôi, con đừng lo lắng cho ba, hai đứa bé có khỏe không?” Hạ Thiên Minh nói.

Hạ Hi Tuyền thở dài, biết ba mình không muốn nói, mình không có ở bên cạnh ông thì nói gì đều là vô dụng cả thôi: “Khỏe ba ạ, đang chơi đồ chơi ba chúng mua cho ở trong phòng!”

“Tên nhóc đó tới chỗ con rồi sao, con và cậu ta phục hôn rồi à?” Hạ Thiên Minh lo lắng hỏi.

“Không ạ! Ba, ba lo lắng gì chứ?”

“Không phải ba sợ con chịu thiệt sao! Qua Tết Dương lịch về Bắc Kinh, ba muốn nói chuyện với nhà họ một chút, dám đối xử với con gái của Hạ Thiên Minh ta như vậy, cho rằng cháu ngoại ta lớn thế rồi thì ta sẽ không truy cứu đúng không! Ba cho con biết này Tiểu Hi, ngàn vạn lần con không thể cứ như vậy mà phục hôn với tên nhóc kia được đâu nha! Nếu bất đắc dĩ, ba sẽ tìm cho con một người phù hợp!”

“Ba!” Hạ Hi Tuyền thấy ông càng nói càng xa, vội vàng gọi ông lại: “Ba nói gì vậy?”

“Ba đây là vì muốn tốt cho con thôi!” Hạ Thiên Minh thẳng thắn nói.

“Được rồi, con không nói chuyện với ba nữa, con muốn nói chuyện với mẹ con!” Hạ Hi Tuyền càng nói với ông càng đau đầu, sao già rồi mà nhiều lời như vậy chứ!

“Được, cái con bé này thật không nghe lời . . .” Hạ Thiên Minh không nhịn được càu nhàu, nói xong cũng đưa điện thoại cho Diệp Uyển Vân.

Hạ Hi Tuyền nghe thì khẽ cười, thật là một câu nói thân thiết, dường như đang quay lại lúc cả nhà vẫn còn ở cùng nhau vậy.

“Tiểu Hi!” Diệp Uyển Vân gọi con gái trong điện thoại.

“Mẹ . . . mẹ cũng không nói ba con . . . sao bây giờ còn đang ở chỗ mẹ vậy?”

Diệp Uyển Vân nhìn Hạ Thiên Minh, cười nói: “Ha ha . . . Hồi xưa, mẹ ở cùng với ba con bao nhiêu năm, ông ấy chưa từng nghe theo lời của mẹ, huống chi là bây giờ!” Hạ Thiên Minh ở bên nghe xong lập tức đứng lên, tỏ ý mình không có như vậy, Diệp Uyển Vân liếc ông một cái rồi nhìn về phía khác.

“Mẹ! Đừng nói như vậy, những năm gần đây ba cũng không dễ dàng gì, vẫn luôn bế tắc. Bây giờ thì tốt rồi, khó khăn lắm ba mẹ mới lại được ở bên nhau.” Hạ Hi Tuyền nói đến đây thì nói không nổi nữa.

“Ha ha . . . mẹ biết!”

“Mẹ! Qua Tết, mẹ chuẩn bị . . .”

“Đến lúc đó rồi nói đi, bây giờ còn sớm quá. Con định đưa tụi nhỏ tới nhà họ Phương sao?” Diệp Uyển Vân hỏi.

“Con sẽ đưa tụi nhỏ tới nhà họ Phương, sau đó tới chỗ ba mẹ . . .” Hạ Hi Tuyền nói ra dự tính trong lòng mình.

“Tiểu Hi! Con không thể làm thế được, hoặc là ở nhà họ Phương, hoặc là tới chỗ mẹ, đừng để bọn trẻ như vậy.” Diệp Uyển Vân khuyên nhủ.

“Con biết, nhưng con không muốn nhìn thấy mẹ của anh ấy. Thôi, đến lúc đó rồi tính!” Hạ Hi Tuyền bất đắc dĩ nói.

“Aizz . . . con phải suy nghĩ cho kỹ, nếu thật sự không biết làm thế nào, thì gọi cho mẹ, mẹ sẽ phân tích cho con.” Diệp Uyển Vân nghe thấy giọng con gái như vậy cũng rất đau đầu, điều duy nhất có thể làm chính là để con bé nói với mình xem thế nào.

“Vâng, con biết rồi mẹ!” Hạ Hi Tuyền cảm động nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.