Nhìn tất cả, Hạ Hi
Tuyền cảm thấy sáu năm chia lìa này dường như là chưa từng tồn tại vậy.
Ngồi trên ghế salon lẳng lặng ngẩn người.
Căn phòng đang yên
lặng, điện thoại di động chợt vang lên. Hạ Hi Tuyền phục hồi tinh thần
lại, cầm điện thoại lên, là con gái gọi điện thoại tới, vội vàng nghe
máy: “Alo, Nguyên Bảo à!” khóe miệng không tự chủ nở nụ cười.
“Mẹ, khi nào mẹ mới về? Nguyên Bảo rất nhớ mẹ.”
“Hai ngày nữa mẹ mới về, con và anh trai có ngoan ngoãn không?”
“Có, mẹ! Con và anh trai đều ngoan, mẹ về nhanh đi! Mẹ, con nói với mẹ
chuyện này nha.” “Chuyện gì vậy?” Hạ Hi Tuyền nghe tiếng con gái chạy
vào phòng, nên luôn miệng nói: “Con từ từ thôi, từ từ thôi.”
“Mẹ, hôm nay cô giáo thưởng cho con một Phiếu bé ngoan Hoa hồng, anh trai thì không được.”
“A, vì sao anh trai lại không được vậy?”
Người bạn nhỏ Nguyên Bảo cuống quýt, có nên nói hay không đây, ở trường anh
trai đánh nhau với bạn nhỏ khác, nhưng do bạn trai nhỏ đó kéo bím tóc cô bé trước, anh trai mới đánh nhau với cậu ta, nhưng bây giờ lại muốn
được khen ngợi, mà cũng không muốn bán đứng anh, Nguyên Bảo không biết
làm sao nữa: “Con không biết.”
“Thật sao? Nguyên Bảo ngoan, đưa
điện thoại cho anh con có được không? Mẹ có lời muốn nói với anh con.”
Có lẽ, trong lòng Hạ Hi Tuyền đã đoán được là có chuyện gì đó xảy ra.
“Nhưng mẹ, mẹ còn chưa khen con!” Không được khen ngợi, người bạn nhỏ Nguyên Bảo khích lệ thêm.
“Ừ, Nguyên Bảo của mẹ thật biết nghe lời, nhưng không được kiêu ngạo, nếu không buổi tối sẽ có con mèo tới cắn con đấy!”
“Vâng, sẽ không, Nguyên Bảo sẽ không kiêu ngạo, anh trai tới rồi. Con đưa điện thoại cho anh trai nha, tạm biệt mẹ.”
“Tạm biệt Nguyên Bảo.”
“Chào Hạ Hi Tuyền dễ thương, mẹ lại lấy mèo hù dọa Nguyên Bảo rồi.” Người bạn nhỏ Phương Chính vừa đi lên, cũng không lễ độ gọi thẳng tên của Hạ Hi
Tuyền.
“Alo, Phương Chính! Chú ý thái độ của con nha! Mẹ hỏi con
này, có phải ở nhà trẻ con lại đánh nhau hay không, hả . . .” Hạ Hi
Tuyền vẫn luôn cảm thấy con trai của cô là đứa quái thai, như ông cụ
non, hoàn toàn hoạt bát mà không phải một đứa trẻ năm tuổi cần có.
Nhưng điều duy nhất đáng mừng chính là rất che chở cô em gái duy nhất này,
chỉ cần có người coi thường em gái của cậu, thì khẳng định là sẽ tới
đánh nhau với người đó! Vì chuyện này mà Hạ Hi Tuyền cũng không biết bị
cô giáo ở nhà trẻ mời tới uống trà bao nhiêu lần, mỗi lần đều phải xin
lỗi cha mẹ đứa trẻ khác. Không có biện pháp, ai bảo nhà các người có hai đứa trẻ chứ? Cha mẹ nhà người khác tới liền nhận định là đứa bé nhà cô
khi dễ đứa bé nhà họ. Mà hai đứa bé nhà cô cũng chẳng việc gì, trừ mái
tóc của cô con gái Nguyên Bảo hơi rối một chút mà thôi!
“Vâng, có đánh ạ.” Người bạn nhỏ Phương Chính hoàn toàn không để trong mắt uy hiếp của mẹ!
Hạ Hi Tuyền tự nói với mình cần phải bình tĩnh, bình tĩnh, phải bình tĩnh, đây là con trai cô: “Tại sao đánh nhau?”
“Thằng bé đó coi thường con gái mẹ - em gái con.”
“Không phải là mẹ đã nói với con rồi sao, không được đánh nhau với bạn mà! Còn con nữa, lần sau có thể thay đổi lý do, con trai! Sao hôm nay cô giáo
lại không gọi điện thoại cho mẹ vậy?”
“Bởi vì hôm nay con cũng . . .” Người bạn nhỏ Phương Chính hôm nay khóc, bởi vì bây giờ cậu nhìn
không nổi nữa, mỗi lần mẹ tới thì tên mập Ao Minh này đều khóc, mẹ nhất
định sẽ bắt cậu xin lỗi Ao Minh.
Mặc dù cậu và Ao Minh đánh nhau
là không đúng, nhưng rõ ràng cậu ta coi thường Nguyên Bảo trước, cũng
bởi vì khóc, nên mỗi lần mẹ và cô giáo đều phạt cậu.
Vì vậy, bạn
nhỏ Phương Chính suy tính kỹ càng, quyết định, lần sau nếu có đánh nhau
với Ao Minh, nhất định cậu sẽ khóc dữ dội hơn cậu ta, nếu không khóc sẽ
không ai biết. Về phần Nguyên Bảo thì không cần cậu giao phó, nhìn thấy
cậu khóc cô bé nhất định sẽ theo! Cho nên hôm nay cô giáo chưa gọi điện
thoại cho mẹ, mà hôm nay Ao Minh còn bị phạt đứng nữa!
“Ừh . . ., con mà bị người khác đánh á, không thể nào!” Hạ Hi Tuyền hiểu rất rõ
cậu con trai này của cô, chưa bao giờ là một người chịu thua thiệt, cho
dù có đánh nhau thua, thì khi đi qua nhất định sẽ đánh lại, hơn nữa thời gian tuyệt đối là ngày hôm đó!
“Vậy thì mẹ đừng hỏi nữa. Mẹ, khi nào thì mẹ về, con và Nguyên Bảo đều nhớ mẹ.” Lúc ở nhà trẻ, người bạn
nhỏ Phương Chính và cô em gái Nguyên Nguyên đã thông đồng rồi, không thể tiết lộ một chút tin tức nào cho mẹ, bằng không thì sau này sẽ không
đưa cô bé đi chơi nữa. Nguyên Bảo như người hầu của bạn nhỏ Phương
Chính, tất nhiên là gật đầu giữ bí mật!
Hạ Hi Tuyền biết không
hỏi được gì: “Hai ngày nữa mẹ sẽ về, con phải tốt với em gái, không được đánh nhau với bạn, nghe lời dì nói, biết chưa!”
“Mẹ nói chính
xác thời gian đi! Mẹ, mẹ thật không có uy tín, lần nào cũng nói là hai
ngày nữa, kết quả thì phải đến ba - bốn ngày sau mới về.”
Hạ Hi Tuyền bị con trai nói có chút đau lòng: “Ha ha . . ., mẹ xin lỗi, lần này nhất định là hai ngày nữa sẽ về.”
“Được rồi, tin mẹ một lần, chúc mẹ ngủ ngon!”
“Ừ, ngủ ngon.” Nói chuyện điện thoại với con xong, tâm tình Hạ Hi Tuyền
thật tốt, tắm rửa sạch sẽ về phòng chuẩn bị ngủ, cài đặt nhắc nhở trên
điện thoại di động: ngày mai phải gọi điện thoại cho cô giáo ở Nhà trẻ
hỏi thăm tình huống hôm nay xem thế nào!
Mà cả đêm Hạ Hi Tuyền không ngừng nằm mơ, nằm mơ thấy cảnh mình và Phương Minh Vĩ chung sống.
Tự nhiên ngủ không được, nên đi làm cũng tới trễ gần một tiếng đồng hồ,
cũng may thời gian làm việc của Hạ Hi Tuyền vẫn rất tự do!
Tính hai ngày này tập hợp và bàn giao công việc trong tay với Lý Hạ Thu, nhưng mãi tới giữa trưa Lý đại tiểu thư vẫn chưa tới.
“Lý Hạ Thu, em tới ngay công ty cho chị, ngày mai chị phải về rồi! Đến lúc
đó, công việc không bàn giao xong, chị mặc kệ đấy nha!”
“Chị gái, chị ở lại hai ngày nữa thôi sao, thì hai ngày vậy.” Lý Hạ Thu rất kém
về sổ sách kế toán. Hàng năm, Hạ Hi Tuyền đều phải tới đây giúp cô ấy
kiểm tra sổ sách. Vốn sáu tháng nữa là hết năm cần phải kiểm tra đối
chiếu sổ sách kế toán, nhưng bởi vì vấn đề tình cảm, Lý đại tiểu thư
chợt đem công ty buông tay bỏ mặc, thư ký không có cách nào khác đành
phải mời Hạ Hi Tuyền tới điều hành công việc hàng ngày của công ty. Vừa
đúng lúc bài chuyên ngành của Hạ Hi Tuyền kết thúc, bài giảng khóa tiếp
theo phải nửa tháng nữa, nên mới rảnh rỗi tới đây quản lý công việc của
công ty. Nhưng bây giờ nửa tháng sắp hết rồi, mâu thuẫn tình cảm cũng
giải quyết xong, Lý đại tiểu thư lại giở trò, không muốn tới làm đây mà!
“Không bàn nữa, nếu hôm nay em không tới làm, sáng sớm ngày mai chị sẽ đi.” Hạ Hi Tuyền nói rất dứt khoát, rồi cúp điện thoại!
Lý Hạ Thu hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là lết thân thể đau nhức từ trên giường xuống, sửa soạn rồi đi tới công ty. Khi Lý Hạ Thu đến
công ty, đúng lúc Hạ Hi Tuyền gọi điện thoại cho cô giáo của con trai
con gái, hỏi chuyện đánh nhau hôm qua ở trường của con trai với người
bạn nhỏ! Nhìn thấy Lý Hạ Thu đi vào, vội vàng làm một động tác tay ý bảo cô chờ đợi.
“Alo, chào cô Tô ạ! Tôi là mẹ của Phương Chính, Phương Nguyên.”
“Chào mẹ Phương! Xin lỗi, hôm qua Nhà trẻ chúng tôi đã không chú ý các bạn,
nhưng chúng tôi đã kiểm tra, bạn Nguyên Nguyên và Phương Chính cũng
không bị thương!” Cô giáo Nhà trẻ nhớ tới hai đứa bé hôm qua khóc thê
thảm như vậy thì sợ, phụ huynh nhất định sẽ tới hỏi thăm, trách móc. Mặc kệ thế nào, cứ nói xin lỗi trước sẽ không sai!
Ở đầu bên này
điện thoại, Hạ Hi Tuyền rất không hiểu: nên biết rằng khi phụ huynh đến
Nhà trẻ thì không ngừng nói lời xin lỗi với cô giáo nhưng đây lại là cô
giáo nói xin lỗi, hơn nữa còn là sau khi con mình đánh nhau, thì hết sức kinh ngạc!
“Ấy cô Tô! Là như vậy, bây giờ tôi đang đi công tác ở nơi khác, cho nên không hiểu rõ tình huống ngày hôm qua lắm, cô có thể
nói cho tôi biết tình huống lúc đó không?”
“Ah là như vậy, ngày
hôm qua bạn nhỏ Ao Minh lớp chúng tôi hình như khi dễ Nguyên Nguyên, vừa lúc bị bạn Phương Chính thấy được, vì vậy liền . . . đánh nhau, nhưng
lúc giáo viên chúng tôi chạy đến, thì bạn Nguyên Nguyên và Phương Chính
khóc dữ dội! Chúng tôi dỗ dành nhưng cũng không nín!
Hỏi bạn Ao
Minh thì cậu bé nói không rõ ràng lắm, nhưng bạn Ao Minh nói rất rõ ràng rằng cậu bé không đánh bạn Phương Chính! Chúng tôi nghĩ là lúc nhỏ gây
gổ thì bị thương! Nhưng chúng tôi kiểm tra cẩn thận rồi, không thấy bị
thương!” Tới bây giờ, cô giáo đều không hiểu ra sao! Làm sao lại khóc
thê thảm như vậy!
“Ah, được, tôi biết rồi, thật sự là làm phiền
cô giáo quá, khi về tôi sẽ hỏi cậu bé xem xảy ra chuyện gì, hẹn gặp
lại.” Cúp điện thoại, Hạ Hi Tuyền không nhịn được cười. Lý Hạ Thu hỏi
chuyện gì xảy ra, Hạ Hi Tuyền mang chuyện cô giáo kể nói cho Lý Hạ Thu
nghe, sau đó căn cứ vào biểu hiện ngày hôm qua của con trai ở trong điện thoại, Lý Hạ Thu liền hiểu rõ chuyện gì xảy ra!
“Em nói này, con trai chị đó, khẳng định là giống chị, thật xảo quyệt!” Lý Hạ Thu đưa ra đánh giá đúng trọng tâm.
“Đừng nói nhảm! A, đúng rồi, lần sau đừng nói đến chuyện này trước mặt thằng bé, nếu không lại muốn ầm ĩ với chị đấy.”
“Biết rồi, sẽ không nói! Chúng ta bắt đầu đi!” Nói xong thì bắt đầu kiểm tra
đối chiếu sổ sách, buổi trưa thì kêu đồ ăn mua ngoài, ở văn phòng tùy
tiện ăn một chút. Buổi chiều hết giờ làm, Lý Hạ Thu hẹn Hạ Hi Tuyền ăn
cơm, thuận tiện hỏi xem hôm qua nói những gì với Phương Minh Vĩ!
“Không, lát chị về ăn gì đó là được, tối hôm nay còn phải làm thêm giờ.”
“Hả? Chị về chậm hai ngày nữa không được sao?” Lý Hạ Thu vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Không được, chị đã đồng ý Nguyên Bảo và Phương Chính rồi.”
“A, vậy cũng được.”
Khi Hạ Hi Tuyền về đến nhà thì thấy một anh chàng mặc quân phục đứng ở cửa, trong tay xách một túi đồ! Bởi vì đứng ở ngay cửa, Hạ Hi Tuyền vừa định mở miệng nói cậu ta xích ra một chút thì chỉ nghe thấy anh chàng đó gọi một tiếng “Chị dâu“. Hạ Hi Tuyền quay đầu lại nhìn phía sau lưng, không có ai cả! “Cậu gọi tôi sao?” Hạ Hi Tuyền chỉ chính mình, hỏi.
“Đúng vậy ạ, chị dâu!” nói xong thì cầm túi đồ trên tay đưa tới tay Hạ Hi
Tuyền: “Đây là Đoàn trưởng chúng em bảo em mang tới ạ.”
“Đoàn trưởng?”
“A, đoàn trưởng chúng em là Phương Minh Vĩ, hôm nay đơn vị tạm thời có
việc, anh ấy trở về đơn vị rồi! Anh ấy nói chị hãy mang đồ để vào trong
tủ lạnh, nếu không sẽ hư. Em đi đây, hẹn gặp lại chị dâu sau.” Nói xong
cũng chạy mất.
Hạ Hi Tuyền nhìn túi đồ
trong tay rất là bất đắc dĩ, nhất định là ngày hôm qua khi Phương Minh
Vĩ giúp cô dọn dẹp lại thì thấy trong tủ lạnh không có gì ăn, nên chuẩn
bị giúp cô.
Mở ra xem, bên trong lại là mấy cái món ăn tối hôm qua vừa ăn.
Hạ Hi Tuyền không hiểu tại sao Phương Minh Vĩ làm như vậy, cũng không muốn suy nghĩ, dù sao ngày kia cũng đi rồi!