Vọng Tưởng Cuồng

Chương 66: Chương 66: Anh trai quý hiếm




Chuyển ngữ: Sushi ***

Căn phòng đã xập xệ, cũ kỹ cộng thêm chiếc giường chỉ có mét rưỡi cũng đã rất cũ nên chỉ cần một lực nhỏ tác động vào cũng sẽ dễ dàng phát ra tiếng ‘kẽo cà kẽo kẹt’ bao trùm cả căn gác xép, nghe rất chói tai.

Thật ra trong lòng La Phi cũng tràn đầy xúc động, nhưng khi nghe thấy âm thanh phát ra từ dưới giường, cô sợ đến kinh người lại thấy có chút xấu hổ, vội lấy tay cấu véo vào cái người đang ở phía trên người mình, lo lắng hỏi: “Cái giường này sẽ không sập xuống chứ?”

Trịnh Thiên Dã đang rất cao hứng đâu có để ý tới những việc này, vừa thở dốc lại qua quít trả lời: “Sẽ không đâu.”

Dứt lời anh lại hì hục tiếp tục làm việc.

Lâu rồi La Phi không trải qua chuyện này lại bị anh khơi gợi rất thuần thục, đầu óc cũng dần dần mờ mịt, trống rỗng ngay cả âm thanh phát ra từ chiếc giường cô cũng cảm thấy giống như là đang nghe thấy những giai điệu rất cảm hứng trong một bản nhạc.

Cứ như vậy, hai người tựa như củi khô bốc lửa gặp phải gió to, càng cháy càng mãnh liệt.

Sau một hồi lăn lộn, triền miên Trịnh Thiên Dã giống như đã hoàn toàn mất đi lý trí, dùng hết sức lực đè trên người cô, cứ như anh đang muốn đem những nhớ nhung của mấy tháng qua để bù đắp lại.

Vì thế âm thanh phát ra từ chiếc giường càng ngày càng lớn, cho đến khi anh chuẩn bị tấn công lần cuối thì lại nghe thấy tiếng gì đó gãy, chiếc giường vốn đã lung lay sắp đổ rốt cục cũng không thể chịu đựng thêm được nữa, sập xuống dưới.

Lại vào lúc La Phi cũng đã lên tới cao trào, cô sợ tới nỗi phải thét lên một tiếng chói tai, lại vô thức ôm lấy cái người đang ở trên mình.

Đến cả Trịnh Thiên Dã cũng không nghĩ là mình sẽ gặp phải tình huống cụt cả hứng thế này, nhưng cũng may là cũng đã gần kết thúc, chỉ là có hơi bất ngờ vì lại rơi vào tình huống không kịp đề phòng như vậy nên vẫn chưa kịp rút lui.

Hai người ôm lấy nhau từ trong trạng thái kinh hãi dần dần trở lại bình tĩnh, Trịnh Thiên Dã có chút lúng túng sờ lên mặt của La Phi, mở miệng: “… Không sao chứ?”

Làm sập cả giường, La Phi thực sự là có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ là mình sẽ gặp phải loại chuyện như thế này, lại có chút trách giận Trịnh Thiên Dã vì mình cũng đã lo lắng về chiếc giường này mà anh lại không để ý, ra sức cấu véo lên người anh: “Làm em sợ muốn chết, đều tại anh cả đấy!”

Trịnh Thiên Dã từ trên người cô trở mình xuống dưới, có chút không tình nguyện cười cười: “Xem ra là anh cũng thật lợi hại!”

“Anh vẫn còn cười được sao?” La Phi đẩy anh một cái, ngồi dậy nhìn lại cái giường ở dưới người mình, “Làm sao bây giờ, buổi tối sao anh ngủ được đây?”

Trịnh Thiên Dã thản nhiên ra vẻ không có việc gì, dang tay ra rồi lại lăn một vòng ở trên giường: “Không sao đâu, thì cứ ngủ trên đất thôi.”

La Phi có chút do dự, nghĩ tới anh là con nhà giàu đã quen sống an nhàn sung sướng, chắc hẳn sẽ không quen ngủ đất, liền nói: “Nhưng ít nhất cũng phải có một cái nệm chứ, chắc là bây giờ siêu thị gần đây vẫn chưa đóng cửa đâu, chúng ta tranh thủ thời gian, nhanh tới đó mua cái khác thôi.”

Trịnh Thiên Dã gật đầu: “Cũng phải, dù sao cũng không thể làm ở trên đất được.”

Mặt La Phi nóng bừng, vừa mặc áo quần vào lại vừa trừng mắt liếc anh mấy cái.

Hai người vội vội vàng vàng chạy tới siêu thị gần đó, vì cũng gần đến thời gian phải đóng cửa, nhân viên giao hàng lấy lí do là đã quá thời gian giao hàng, mở miệng ra giá hai trăm.

Trịnh Thiên Dã thiếu chút nữa đã nổi giận, chắc chắn là phải mắc tới hơn một nữa.

La Phi nghĩ cũng không còn cách nào nữa, tự mình thì không thể tự chuyển về được, nên đành phải đưa cho người nhân viên đó hai trăm.

Cả cái ví tiền của Trịnh Thiên Dã, gom hết lại thì cũng chỉ là ba bốn đồng tiền lẻ, cho nên đương nhiên cô là người trả tiền, thoắt cái đã tốn của cô hơn hai ngàn, thực sự là có chút đau đầu, nhìn lại Trịnh Thiên Dã đang đứng cạnh mình vừa cao ráo, anh tuấn lại đẹp trai có thể nói là tương lai rộng mở, sáng sủa, cô không khỏi cười thầm trong bụng thì ra gặp phải một anh chàng ‘tốt mã rã đám’ chính là như vậy đấy.

Trịnh Thiên Dã đương nhiên là không biết được cái ý nghĩ này của cô, ngược lại còn rất đắc ý, hả hê vì nghĩ rằng khi cô chịu trả tiền thay anh chắc chắn là vì cô yêu anh, vẫn còn tình cảm với anh nên mới làm như vậy. Nhưng như vậy vẫn chưa được, anh muốn cô phải yêu anh nhiều hơn cho đến khi cô không thể rời xa anh được nữa.

Nhưng thực tại thì lại tàn khốc, đắc ý chưa được bao lâu, Trịnh Thiên Dã đã bị hiện thực vô tình dội cho một gáo nước lạnh thức tỉnh.

Khi hai người chuyển giường, dọn dẹp xong xuôi mọi thứ, La Phi thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, liền chuẩn bị về nhà. Trịnh Thiên Dã đưa cô xuống lầu, vừa đi đến cổng khu trọ, La Phi bỗng nhiên nhớ đến một việc, liền nói: “Đúng rồi, phải đi mua thuốc nữa chứ.”

Trịnh Thiên Dã còn chưa biết cô muốn mua thuốc gì, theo cô đi đến tiệm thuốc, thấy cô hỏi nhân viên thuốc tránh thai, mặt anh liền đen lại. Anh cứ tưởng rằng tối nay sau sự cố sập giường kia, La Phi sẽ không để ý đến chuyện anh đã không làm biện pháp bảo vệ, cứ như vậy có thể lừa được cô. Anh cũng đã nghĩ đến chuyện không chừng sau lần này, đến mười tháng sau sẽ có một ‘tiểu Thiên Dã’ hoặc là một ‘tiểu Phi Phi’ rồi chứ, nào ngờ tương lai vẫn chưa dệt xong thì cô vẫn nhớ ra chuyện này.

Vào tiệm mua thuốc La Phi cứ lén lén lút lút như đang sợ người khác biết vậy. Mua thuốc xong, cô mới nhận ra là Trịnh Thiên Dã đứng cạnh mình nãy giờ vẫn chưa nói lời nào, quay sang nhìn anh thì lại thấy mặt anh cứ lạnh như băng, hình như tâm trạng anh đang rất không tốt, cô cảm thấy khó hiểu, thuận miệng hỏi: “Anh sao vậy?”

Trịnh Thiên Dã buồn bực nói: “Không có gì.” Dừng lại một chút, anh lại nói tiếp, “Uống mấy loại thuốc này không tốt đâu.”

“Không phải tại anh sao.” La Phi cũng không quá để ý đến chuyện này, tiện miệng trách anh.

Trịnh Thiên Dã liếc cô một cái, đến gần quầy thuốc, cao giọng nói với nhân viên bán hàng đang đứng trong quầy: “Bán cho hai hộp áo mưa.”

La Phi vừa nghe xong, mặt đỏ cả lên véo vào người anh, thấp giọng nói: “Anh không thể nhỏ giọng lại sao.”

Trịnh Thiên Dã tỏ vẻ xem thường: “Cũng đâu phải làm chuyện gì xấu đâu, sợ gì chứ, vả lại chúng ta còn là khách hàng mà.”

Nhân viên bán hàng nghe hai người nói chuyện, khẽ cười cười, lấy ra bốn cái hộp nhỏ trưng ra ở trên mặt tủ: “Thưa anh, anh muốn dùng loại nào ạ?”

Trịnh Thiên Dã đưa mắt xem xét, ra vẻ rất quan trọng, hỏi: “Loại nào thì tốt nhất?”

Người nhân viên này nhìn anh cao ráo, đẹp trai, ăn mặc rất phong độ không giống với mấy cậu thanh niên choai choai chỉ muốn mua loại rẻ, liền cười cười nói: “Thật ra những loại này cũng không khác nhau nhiều, giá cả hợp lý, chất lượng, mẫu mã cũng đều rất tốt.”

Trịnh Thiên Dã không để ý đến lời cô nhân viên giải thích, tiếp tục cao giọng nói: “Bán cho tôi loại tốt nhất ấy.”

La Phi sửng sốt rồi có chút thẹn thùng, hỏi anh: “Anh làm gì vậy?” Hỏi xong lại cảm thấy ở chỗ này mà lại đi đôi co, cãi nhau về loại chuyện này đúng là không tránh khỏi xấu hổ, liền tiến lên chỗ quầy thuốc, tùy tiện cầm lấy hai hộp mà lúc nãy người nhân viên đó giới thiệu, “Hai hộp này, bao nhiêu tiền?”

Nào ngờ, chưa đợi nhân viên trả lời, Trịnh Thiên Dã đã lấy lại hai hộp mà cô đang cầm trên tay, giao cho cô nhân viên vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, “Lấy loại tốt nhất cho tôi.”

Cô nhân viên nhận ra nét mặt của anh rất nghiêm túc, liền thu lại mấy hộp ở trên mặt tủ, xoay người đem ra mấy hộp loại khác, sau đó cô lại nghe được giọng nói hào phóng của anh chàng đẹp trai nào đó đang nói với mỹ nữ đứng bên cạnh mình: “Cho dù anh có nghèo thật thì chẳng lẽ đến cả tiền mua cái này cũng để em phải trả sao, chỉ là mua loại tốt hơn một chút thôi mà. Hơn nữa cái này cũng không phải là em dùng mà.”

Đến khi nhân viên bán hàng đưa ra hai hộp cũng không biết là nhãn hiệu gì cho Trịnh Thiên Dã, La Phi vẫn chưa phản ứng lại được, cô thầm nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi, không thì sẽ mất mặt đến chết mất.

Ngược lại Trịnh Thiên Dã lại rất bình thản, đã vậy còn bắt người nhân viên đó phải xác nhận nhiều lần về việc dùng mấy loại này sẽ không có ảnh hưởng gì tới cơ thể, sau đó mới hài lòng trả tiền rồi nắm lấy tay La Phi rời khỏi.

Sau khi hai người rời đi trong tiệm thuốc chỉ còn lại cô nhân viên bán hàng, cô ta thấy hai người rời khỏi rồi mới không ngừng cảm thán một mình: “Aiz, thật không nghĩ tới hóa ra là loại đàn ông như vậy, ngay cả hộp áo mưa cũng mua không nổi. Đúng là không thể ‘trông mặt mà bắt hình dong’ được!”

Nhưng chỉ một lát sau, Trịnh Thiên Dã lần nữa quay lại tiệm thuốc.

Cô nhân viên chưa hiểu chuyện gì, lập tức bộc lộ ánh mắt chân thật: “Thưa anh, vừa rồi bán cho anh chính là loại tốt nhất mà!”

Nét mặt Trịnh Thiên Dã không đổi đi tới quầy thuốc, từ trong ví tiền lấy ra một nắm tiền lẻ: “Lấy cho tôi hai hộp, loại Okamoto-siêu mỏng 0,03 ấy.”

Cô nhân viên bán hàng sửng sốt một chút rồi mới phản ứng lại kịp, nhanh tay lấy ra hai hộp mà anh yêu cầu, sau đó lại nhìn thấy anh không chút biểu tình một lần nữa rời khỏi.

Sau một lát, cô nhân viên một lần nữa rơi vào trầm lặng, thu lại mớ tiền lẻ ở trên mặt tủ, lần thư hai cảm thán: “Xem ra cho dù là đàn ông có nghèo thì đối với loại chuyện này cũng phải là loại thượng hạng, không muốn dùng loại thường. Nói cho cùng thì cũng là chuyện liên quan đến mạng người mà!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.