Vọng Tưởng Cuồng

Chương 1: Chương 1: Ban ngày hành lạc




Dịch: Mon

***

Bởi vì trong tay còn một tài liệu phải nhanh chóng hiệu đính hoàn chỉnh nên sau khi ăn bữa trưa một cách qua loa ở nhà ăn xong thì La Phi vội vàng chạy trên đôi giày cao gót tám phân, vô thang máy quay về phòng làm việc của tổng giám đốc trong ánh mắt vừa thương hại vừa hâm mộ của đồng nghiệp.

Nhưng vừa bước vào cửa, còn chưa kịp thở ra hơi thì cô đã loáng thoáng nghe được từ trong phòng làm việc của boss vang lên tiếng rên rỉ nỉ non của phụ nữ, trình độ dâm đãng có thể so sánh với diễn viên phim cấp ba xuất sắc nhất của Nhật bản.

Thật ra thì La Phi cũng chưa xem bao nhiêu phim cấp ba của Nhật nhưng âm thanh này quá sức ám muội, khiến cô không thể không liên tưởng tới những việc ngoài tầm nhận biết của cô.

Cô vỗ ngực, cố nén hơi thở đang định thở phào ra xuống, chân thì như đóng đinh ngay tại cửa, không biết nên vào hay nên ra.

Chỗ ngồi của cô ở ngay trước cửa phòng làm việc của boss, có thể nhìn thẳng vào cánh cửa đang khép hờ kia. Cô hiểu rất rõ một điều rằng nếu bây giờ đi vào thì nhất định là một hạ sách. Nếu không cẩn thận phá hỏng chuyện tốt của boss thì đúng là lớn chuyện rồi.

Quan trọng nhất là… má ơi, cô không muốn mắt bị mọc lẹo.

Sau khi cân nhắc giây lát, La Phi rất có lòng tin vào sức bền của anh chàng ngựa đực này. Lần trước một cô em ở trong phòng làm việc của anh ta suốt cả buổi chiều, khi ra ngoài thì bước chân loạng choạng, mặt đầy vẻ thỏa mãn.

Chắc chắn đại boss nhà cô chính là hãn huyết bảo mã trong giống ngựa đực.

Nhưng tài liệu kia thì phải chỉnh sửa và giao nộp trước hai giờ, nếu không đến lúc đó ngựa đực sẽ nổi cáu.

La Phi đành phải cắn răng, nhón chân nhẹ nhàng, hết sức cẩn thận, lặng lẽ đi từng bước tới chỗ của mình, lẹ làng lấy tập tài liệu phải hiệu đính kia ra, rồi xách thêm laptop, chuẩn bị tới phòng trà nước để chiến đấu.

Ta nhẹ nhàng đi như khi nhẹ nhàng đến, phất tay áo một cái, không sợ bị mọc lẹo.

Không ngờ, không biết cơn gió từ đầu ùa tới, thổi cánh cửa vốn đang khép hờ kia ra tạo thành một khe hở.

La Phi thề là mình không hề có ý nhìn trộm, chỉ do nghe tiếng động nên mới vô thức liếc qua một tí.

Thật sự là chỉ liếc qua một cái, thật hơn cả trân châu nữa.

Đây chỉ là một cái liếc mắt theo bản năng nhưng lập tức khiến cho gương mặt trắng nõn của cô trở nên đỏ ửng.

Cầm thú!

La Phi thầm mắng trong lòng một tiếng. Tuy anh ta là đại boss của cô, là cơm áo của cô nhưng điều này cũng không thể ngăn cản việc cô âm thầm thể hiện sự ‘ca ngợi’ đối với tên ngựa đực ở trong phòng.

Giữa trưa đứng bóng, tên ngựa đực này lại ngang nhiên ở trong phòng làm việc để người ta gì gì đó cho anh ta. Ừm, cô là con gái nhà lành nên không thể nói được hai chữ ấy, đành phải bỏ qua nó.

La Phi cảm thấy giới hạn về nhận thức đạo đức của mình đang bị hai người này thách thức dữ dội.

Được rồi, đây không phải là lần đầu tiên cô đụng phải chuyện này trong vòng một năm nay. Ai bảo vị boss này của cô là một con ngựa đực có thể động dục bất cứ lúc nào cơ chứ. Nhưng táo bạo như hôm nay là lần đầu tiên.

Cẩu nam nữ! Đúng là không biết xấu hổ.

Lòng thầm phỉ nhổ nhưng chân thì không dám dừng lại, La Phi nín thở, rón ra rón rén rời khỏi đó. Cô không biết rằng khi cô quay người đi thì sau cánh cửa kia, một ánh mắt nham hiểm mang theo vẻ thú tính đã lóe lên. Trịnh Thiên Dã dựa vào ghế, cô gái quỳ dưới đất vẫn đang dùng tay để chiều anh, nhưng vẻ ham muốn trên mặt anh thì đang dần tắt đi.

Anh tỏ vẻ bực bội, đẩy cô gái kia ra không chút khách khí rồi tiện tay lấy một tấm chi phiếu ra viết một hàng số thật dài, ném lên trên người cô gái kia rồi tỏ vẻ bảo cô ta cút đi, còn mình thì đứng dậy vào toilet trong phòng riêng.

Cô gái này có ngực bự, eo nhỏ, mông to, dáng người đúng là số một, mặt thì đẹp không chê vào đâu được, nghe nói không có phẫu thuật thẩm mĩ, tóm lại là một người đẹp hạng nhất, và kỹ xảo của đôi tay thì cũng ít ai sánh bằng.

Nhưng Trịnh Thiên Dã lại không có chút hứng thú với người đẹp này, thậm chí bị cô ta quấn lấy tới mức bực bội. Hôm nay cô ta dám không qua thông báo mà chạy thẳng đến phòng làm việc tìm anh.

Mấy ngày nay tâm trạng của Trịnh Thiên Dã rất tệ, gặp được một cô gái không thức thời nên thậm chí còn có ý xô cô ta từ lầu 18 xuống. Ngay khi anh chuẩn bị đá cô ta ra khỏi cửa thì ánh mắt bỗng lướt qua đôi chân dài miên man mặc tất đen ấy.

Thật ra Trịnh Thiên Dã không hề có hảo cảm với tất đen, trong quan niệm của anh, nó đồng nghĩa với lẳng lơ, mà trước nay anh lại ghét đàn bà lẳng lơ. Ấy vậy mà trong đầu anh lại hiện lên một đôi chân cũng mang tất đen, hình ảnh ấy cứ lượn qua lượn lại trong đầu anh. Nghĩ tới đó thôi thì người anh em của anh đã dựng đứng lên, bức rức khó nhịn.

Shit! Giám đốc Trịnh lạnh lùng cao quý của chúng ta mắng một câu, nhìn cậu nhỏ đang dựng lên của mình, bực bội ngồi xuống ghế.

Cô gái kia tinh mắt, thấy được vẻ khác thường của anh thì mắt khẽ đảo qua đảo lại, tươi cười ngồi xổm xuống giữa hai chân anh, lấy hết can đảm tháo dây nịt của chiếc quần đang nhô lên cao kia…

Trịnh Thiên Dã không phải là người ngược đãi bản thân, tuy không có hứng thú với sự hầu hạ của cô ta, huống chi anh còn có bệnh sạch sẽ, nhưng sự bức rức bên dưới đúng là khó nhịn nên anh đành miễn cưỡng ngầm đồng ý hành động của cô ta.

Ban ngày hành lạc.

La Phi trốn trong phòng trà nước ở lầu 18, tay hiệu đính tài liệu nhưng trong đầu lại vang lên câu ấy.

Tuy đã được điều đền phòng tổng làm đốc làm trợ lý hơn một năm nhưng bình thường, mỗi ngày cô và vị đại boss này nói với nhau không quá mười câu, trong đó hết chín câu là nói qua điện thoại nội bộ.

Mỗi lần mấy cô mê trai trong công ty mang theo đồ ăn vặt hối lộ cô trong nhà ăn để nghe ngóng tin tức về boss Trịnh cao – phú – soái của bọn họ thì cô khổ không nói nổi. Ai mà tin được những tin tức mà cô biết được đều là buộc phải nghe từ miệng của những cô nương nhiều chuyện này.

Nếu buộc vị trợ lý như cô phải nói gì đó thì đại khái là theo sự quan sát của cô thì cô cảm thấy boss Trịnh có phần hơi kỳ quái, anh ta có những hành động lạ thường làm cô hết sức khó hiểu. Ví dụ như cô từng ngẫu nhiên phát hiện số lần Trịnh Thiên Dã rửa tay trong ngày phải hơn mười lần. Có lần, cô nhìn qua khe cửa không khép chặt và thấy tổng giám đốc anh tuấn nhàn nhã của bọn họ đang ngẩn ngơ nhìn ống đựng bút thật lâu, hoặc là lầm bầm lầu bầu gì đó với cây xương rồng phía trước máy tính.

Có điều số lần cô nhìn thấy những chuyện này không nhiều lắm nên cũng không chia sẻ tin tức với người khác. Huống chi những tin tức không có chất lượng thế này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng cao quý như kim cương của Trịnh Thiên Dã, chắc hẳn người khác sẽ không cảm thấy hứng thú.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.