Dịch: Thanh Dạ
Gần đây Trịnh Gia Thăng vì chuyện của Trịnh Thiên Dã mà lao tâm lao lực quá độ. Chuyện công ty Hằng Thiên xuống dốc nhanh chóng, cùng với chuyện
đứa con trai duy nhất của nhà họ Trịnh bị mắc chứng tâm thần buộc phải
cưỡng chế điều trị, Trịnh Thiên Dã cũng như nhà họ Trịnh đã trở thành
tâm điểm chú ý của truyền thông, đã vậy trên mạng tuôn vô số lời mắng
chữi đại loại như ỷ giàu có rồi ức hiếp người nghèo khó.
Mà Trịnh Thiên Dã lúc này đây, là đứa con duy nhất của mình, nó dường như
bắt đầu trở nên vô cảm với tất cả mọi thức, tính tình vẫn nóng nảy như
lúc trước. Trịnh Gia Thăng chợt cảm thấy mình thật thất bại, ông sống
đến tuổi này, tiền tài và danh lợi đều nắm trong tầm tay, nhưng chỉ có
duy nhất đứa con trai này lại không như thế.
Trịnh Gia Thăng quay đầu nhìn con trai mình, trong lòng thấy bức tức, nên đi
đến trước mặt Trịnh Thiên Dã quát to: “Con quậy đủ chưa hả? Được, con
muốn chúng ta nói rõ ràng cho con biết, vậy chúng ta sẽ nói cho con
nghe. La Phi chẳng xảy ra chuyện gì hết, chỉ là nó sẽ không gặp con nữa. Ba mẹ nó nói rồi, họ nói nếu con còn quấn lấy con gái họ nữa, họ sẽ tố
con với bọn nhà báo, còn báo cảnh sát nữa. Con cho rằng bây giờ con còn
là Trịnh Thiên Dã của ngày trước sao, ai cũng phải nể mặt nhà họ Trịnh
mà a dua theo con sao? Nếu con không bình tĩnh lại, bọn báo chí sẽ kiếm
cớ cắn lại con. Bây giờ con vẫn còn hưởng án treo, nếu còn gây ra chuyện gì nữa, sẽ ngồi tù như chơi đó!”
Mặt Trịnh Thiên Dã hết trắng rồi xanh, anh không đợi Trịnh Trạch Thi nói,
thì đã nói lại một câu: “Không thể nào, La Phi nói, cô ấy sẽ chờ con mà. Con phải đi tìm cô ấy.”
“Chị xin em đó Thiên Dã, em chính chắn một chút được không? Em nhìn đi bác
trai trong khoảng thời gian này đã mệt mỏi đến cỡ nào? Không sai, không
phải La Phi không muốn gặp em, mà là ba mẹ của em ấy không cho em ấy đến đây gặp em, bởi vì chuyện này mà mẹ người ta phải nhập viện đó. Em đi
tìm em ấy là em hại em ấy đó, em biết không hả? Em tha cho em ấy đi,
được không? Em phải để cho hai bác yên tâm chứ, hai bác tuổi đã cao rồi, không thể chịu thêm đả kích nào nữa đâu!”
Trịnh Thiên Dã thẹn quá hóa giận, nhảy từ trên giường xuống, đi ra ngoài, rồi nói: “Em phải tìm cô ấy, cô ấy không thể thất hứa như vậy!”
Bốp!
Một tiếng vang chói tay, tất cả mọi người trong phòng bệnh đều im lặng.
Trịnh Gia Thăng nhìn bạt tay mình vừa mới đánh, ngỡ ngàng không thể tin
được, vừa ôm lấy lồng ngực vừa thở: “Thiên Dã à, con đã ba mươi rồi, ba
cũng không thể ở với con hoài, ba còn không biết ba còn sống đến lúc nào nữa. Con đừng để ba lo lắng cho hoài được không? Năm đó mẹ con vì bảo
vệ cho con, ngay cả mạng của mình cũng không quan tâm. Còn ba lại nuôi
đứa con mà mẹ con yêu thương bằng mạng sống của mình thành ra thế này.
Sau này ba biết ăn nói với mẹ con sao đây?”
Trương Cẩm Hoa vội vàng vỗ lưng ông để ông dễ dàng hít thở, nhìn Trịnh Gia
Thăng, rồi lại nhìn Trịnh Thiên Dã, chỉ biết lắc đầu thở dài.
Trịnh Thiên Dã ngẩn ngơ đứng im tại chỗ, nhìn thấy ba mình hít thở. Không
biết từ nào, người ba mạnh mẽ giỏi giang của anh, đã trở thành một ông
già đầu hai thứ tóc, không còn tìm thấy được vẻ dạn dĩ đầy sức sống
trước kia.
Anh quét mắt nhìn những người còn lại trong phòng bệnh, Trịnh Gia Thăng suy sụp tinh thần, Trương Cẩm Hoa lo lắng thất vọng, Trịnh Trạch Thi thì vô cùng tức giận. Lúc này anh mới biết được mình đã gây ra chuyện gì.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng Trịnh Thiên Dã hít một hơi
thật sâu, nhẹ nhàng cất tiếng nói: “Con đi thay quần áo, mọi người chờ
con xuất viện.”
Xuất viện cũng chẳng thuận lợi, báo chí xếp hàng dài như rắn, không biết họ
đào đâu ra tin, khi Trịnh Thiên Dã xuống lầu, lúc chuẩn bị lên xe, thì ở cửa bệnh viện lại có bọn phóng viên ập đến, vây quanh chiếc xe, làm xe
không nhúc nhích được.
Hai chiếc Land Rover chuyên dụng của nhà họ Trịnh đều dùng cửa kính xe màu
đen, bọn phóng viên chồm vào nhìn, cố gắng nhìn vào bên trong, nhưng
chẳng nhìn được gì.
Những người ngồi ở trong xe, Trịnh Thiên Dã và Trương Cẩm Hoa bực bội thở
dài, Trịnh Trạch Thi giận quá mà nhắm hai mắt lại. Còn Trịnh Thiên Dã
chẳng có thái độ gì, giống như không nghe không thấy bọn nhà báo ở ngoài cửa xe.
Xe bị kẹt lại khoảng mười phút, cho đến khi bảo vệ của bệnh viện chạy đến, kéo bọn phóng viên ra. Tài xế của nhà họ Trịnh mới thừa lúc này lái xe
đi.
Mà dư luận vẫn không ngừng oanh tạc.
Do Trịnh Thiên Dã đánh hai người bị thương, một trong hai người có một
người bị thương nặng, còn người kia chỉ xây xát ngoài da. Người bị
thương nặng trong hộ di dời đó được nhà họ Trịnh cho một khoản bồi
thường rất lớn, nhưng vẫn để lại tàn tật. Báo chí lợi dụng tâm lý căm
ghét chuyện ỷ giàu có ức hiếp người nghèo khó của dân chúng, mà sau khi
Trịnh Thiên Dã xuất viện, vẫn viết những lời châm chọc, soi mói, đâm
thọt ở trên mạng, rất nhiều diễn đàn đăng bài, luôn có rất nhiều người
ủng hộ, ví như “Kẻ giàu có vô đạo đức Trịnh Thiên Dã hãy cút khỏi Giang
Thành”, “Đánh bẹp gian thương hiểm ác Trịnh Thiên Dã”, v..v…
Tóm lại là hoàn toàn mang tiếng xấu.
Do đó ngay cả Hằng Thiên cũng phải giảm biên chế, tiếp đó là nhiều nhà
thầu sợ ảnh hưởng đến hình ảnh công ty mình, do đó cũng chủ động rút
vốn.
Trịnh Thiên Dã đã về nhà, thần kinh cũng không có vấn đề gì. Nhưng không thể
ra ngoài chứ đừng nói đến là trở về Hằng Thiên làm việc. Sức ảnh hưởng
của báo chí lớn hơn những gì ta có thể tưởng tượng, bất kể anh đi đến
đâu đều có phóng viên xuất hiện bất thình lình.
Nhóm bạn chơi chung từ nhỏ, đều là những gia đình có tiếng tăm và gia thế,
cho nên không dám đến gặp anh, nhiều lắm cũng chỉ gọi điện hỏi thăm vài
tiếng thôi.
Ban đêm, bên cạnh Trịnh Thiên Dã ngoài người nhà, thì chẳng có ai, thói đời bạc bẽo, lòng người dễ đổi. Người nhà của anh bởi vì anh mà bị vạ lây,
người ít lộ mặt như Trịnh Gia Thăng vẫn yên ổn, chỉ tội cho Quách Tử
Chính, bây giờ anh ta là lãnh đạo cấp cao của Hằng Thiên, đi tới đâu
cũng bị phóng viên bám đuôi hỏi chuyện của Trịnh Thiên Dã, đã vậy còn
giở đủ trò đủ chiêu để công kích.
Một gia đình vốn rạng danh ngay thẳng, thì bây giờ, đi đến đâu cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
Cuộc sống cứ vậy mà trôi qua, Trịnh Gia Thăng thấy con mình cứ ru rú trong
nhà, không thể đi đâu, sợ anh buồn quá sinh bệnh, nên mới bàn bạc với
Quách Tử Chính, đưa anh ra nước ngoài.
Trịnh Thiên Dã không có ý kiến, ông cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chuyến bay giữa đêm, trong phòng chờ VIP, cuối cùng cũng không bị phóng viên
quấy nhiễu. Trịnh Gia Thăng vô cùng lo lắng, vỗ vào gương mặt ung dung
của con trai: “Bên kia ba đã sắp xếp ổn thỏa rồi, có cứ ở bên đó vui
chơi khuây khỏa đi, dư luận là vậy đó, chừng ba bốn tháng nữa, bọn họ tự nhiên sẽ quên hết thôi, lúc đó con quay trở về thì mọi chuyện đã êm
xuôi rồi.”
“Ba à.” Trịnh Thiên Dã mỉm cười, nói: “Cũng đâu phải lần đầu tiên con ra
nước ngoài, con đã từng tuổi này rồi, con biết tự chăm sóc cho mình mà,
hơn nữa, bên kia cũng đã sắp xếp ổn thoải rồi, ba còn sợ gì chứ. Mấy
ngày nay, con đã suy nghĩ kỹ rồi, con đã sống quá phóng túng rồi, cũng
nên trưởng thành thôi. Ba phải giữ gìn sức khỏe, còn bà nội nữa, mấy
tháng sau, con lại về mà, con sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho mọi
người, mọi người không cần lo lắng đâu.”
Quách Tử Chính nghiêm túc nói: “Lần này chắc anh cũng học được một bài học
rồi, đừng có ở nước ngoài gây ra chuyện nữa đó. Bà nội và chú em sẽ chăm sóc thay anh.”
Trịnh Thiên Dã thở dài, mỉm cười: “Mọi chuyện phải nhờ em rồi, Tử Chính. Anh
biết khoảng thời gian này em chịu nhiều áp lực rồi, anh muốn nói lời xin lỗi với em. Không phải về khoảng thời gian này, mà những chuyện anh đã
gây ra trong những năm qua, anh xin lỗi em về tất cả mọi chuyện.”
Quách Tử Chính ngẩn người, có lẽ anh không ngờ rằng Trịnh Thiên Dã sẽ nói với anh như vậy, ngượng ngùng nói: “Đều là người một nhà, anh nói vậy làm
gì chứ.” Anh ngừng lại, nói tiếp: “Nói thật thì gần đây em lại nghĩ đến
chuyện lúc nhỏ của chúng ta, mỗi ngày đi học, anh luôn đứng trước cửa
nhà em đợi em, rồi hai chúng ta cùng nha đi học. Khoảng thời gian nghỉ
hè đó, anh đi đâu chơi đều dắt em theo, anh luôn bảo vệ em khi người
khác bắt nạt em, có gì ngon anh cũng để dành cho em. Nhưng sau này,
chúng ta lại trở thành như vậy……………. Những năm qua, em luôn hy vọng
người anh trai lúc đó quay trở lại.”
Anh thở dài nói hết mọi phiền muộn ra, giọng điệu dường như có chút nghẹn
ngào: “Không phải chỉ có một anh sai, mà em cũng sai, nếu em không bướng bỉnh không ngang ngược, chắc sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay.”
Trịnh Thiên Dã vỗ vai anh, thở dài, nói với mọi người: “Được rồi, sắp đến giờ bay rồi, mọi người quay về đi, bay đến nơi con sẽ gọi điện thoại cho
mọi người.”
Trịnh Gia Thăng gật đầu, đứng lên chào tạm biệt anh còn có Trương Cẩm Hoa và Trịnh Trạch Thi: “Đi thôi.”
La Phi sau khi bị ba mẹ bắt về quê hai tháng, liền bị ba mẹ ép vào làm chỗ họ đã sắp xếp. Lúc vừa về nhà, be mẹ liền nói cô ý định bắt cô chia tay với Trịnh Thiên Dã, nhưng cô cự tuyệt, mẹ La Phi tức quá mà tăng huyết
áp phải nhập viện, do đó La Phi không dám nói thêm gì nữa, chỉ biết
ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ, ngoan ngoãn đi làm, cũng không dám liên lạc
với Trịnh Thiên Dã, lời chia tay, ba mẹ cũng đã nhắn tới nhà họ Trịnh,
mà cô không có can đảm nói với Trịnh Thiên Dã, chỉ biết ngồi một chỗ chờ đợi. Thấy bên kia không có tin tức gì nữa, trong lòng nghĩ chắc hẳn
Trịnh Thiên Dã đã chấp nhận sự thật rồi.
Cô không biết đây là cảm giác thoải mái hay là mất mác. Tình cảm chưa sâu
đậm, ngay từ lúc bắt đầu đã rất hoang đường rồi, có lẽ khi bình tĩnh
lại, chia tay là cách tốt nhất.
Bây giờ cô không ra ngoài xã giao, bởi vì mọi chuyện trôi qua chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cho nên ba mẹ cũng không ép La Phi đi xem mắt
quen bạn trai gì đó.
Hôm nay tan ca sớm, lúc sắp về đến cửa nhà, cô lờ mờ nghe thấy tiếng cãi vã từ trên câu thang. Người đang cất cao giọng, đó chính là mẹ mình, còn
tiếng đàn ông kia, chính là…..
Trong lòng La Phi hoảng hốt, từ từ đi lên lầu, quả nhiên nhìn thấy mẹ cô đang đứng ở trước cửa, còn người quay lưng đứng trên bậc thang, chính là
Trịnh Thiên Dã.
Cô không thể tin được mà cất tiếng thét: “Sao anh lại ở đây hả?”
Mẹ La Phi nhìn thấy cô về, càng gào to hơn: “Phi Phi, con mau qua đây cho
mẹ, con đã hứa với mẹ là không gặp người đàn ông này mà.” Nói xong, lại
quay qua quát Trịnh Thiên Dã: “Tên khốn cặn bã này, còn không mau cút,
nếu không tôi báo cảnh sát giờ.”
La Phi đi ngang qua Trịnh Thiên Dã, đứng bên cạnh mẹ mình, lấy lòng mẹ: “Mẹ à, mẹ bình tĩnh đi, có chuyện gì thì từ từ nói.”
Trịnh Thiên Dã khom người nói: “Dì à, lần này con đến, cũng không muốn làm gì cả, con chỉ muốn nói lời xin lỗi với La Phi thôi. Ai cũng phải trả giá
cho những sai lầm của mình, con cũng không ngoại lệ.”
Nói xong, anh quỳ phịch xuống: “Con xin lỗi!”
La Phi và mẹ đều ngạc nhiên, cuối cùng là mẹ La Phi lên tiếng trước, xua
xua tay: “Được rồi được rồi, cậu mau đi đi, cậu đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa, đây chính là lời xin lỗi tốt nhất.”
Trịnh Thiên Dã đừng dậy, nhìn La Phi thật lâu, nói: “La Phi, anh xin lỗi em.”
La Phi che miệng lại, nhìn anh, không biết nói gì.
Chỉ nghe anh nói tiếp: “Em phải giữ gìn sức khỏe đó, anh sẽ không đến làm phiền em nữa.”
Nói xong, anh quay đầu, bước từng bước xuống cầu thang.
Mẹ La Phi liếc cô, nhìn hai mắt đỏ hoe của con gái, kéo cô vào nhà đóng
cửa lại, giọng nói tức tối: “Con như vậy là có thái độ gì hả? Luyến tiếc hay đau lòng đây? Mẹ nói cho con biết, chỉ cần mẹ vẫn là mẹ con, thì
con đừng mong dính dáng tới tên kia, một kẻ cặn bã chỉ biết đùa giỡ con
gái nhà người ta, đã vậy còn là một tên bệnh tâm thần, cho dù có núi
vàng núi bạc thì con đừng mong mẹ gả con gái cho.” Mẹ cô hung dữ nói
xong, thấy La Phi vẫn còn nhìn ra cửa, vẻ mặt ngẩn ngơ, bà bèn tức tối
nói tiếp: “Trừ khi mẹ chết!”
Mắt La Phi nóng ran, nước mắt sắp chảy xuống, nức nở cất tiếng nói: “Mẹ à,
mẹ nhất định phải làm thế sao? Anh ấy cũng không tồi tệ như mẹ nghĩ đâu? Anh ấy đã quỳ xuống xin lỗi rồi còn gì, mẹ còn muốn sao nữa? Mẹ không
vui, con cũng không qua lại với anh ấy rồi. Mẹ đừng nói anh ấy như vậy.”
Mẹ La Phi tức giận liếc cô, trong lòng bực bội, chữi bới: “Đồ vô dụng,
khóc gì chứ? Nó cũng đây có chết, mẹ mày cũng chưa chết mà. Thôi đi thôi đi, con đi nghỉ ngơi đi, mẹ đi làm cơm, hôm nay mẹ có tôm mà con thích
ăn đó…..”