Vọng Tưởng Cuồng

Chương 51: Chương 51: Đối mặt với hiẹn thực




Chuyển ngữ: Sushi ***

Đương nhiên La Phi không biết được Trịnh Trạch Thi và Quách Tử Chính nói những gì, nhưng dù sao thì Quách Tử Chính cũng không đuổi theo nữa.

Cô trở về phòng bệnh lại không thấy Trịnh Thiên Dã ở trên giường, chai nước biển ở trên giá vẫn chưa truyền xong, kim tiêm lại tùy tiện vứt trên giường.

La Phi đang buồn bực thì nghe được tiếng nước chảy trong toilet. Cô đem điểm tâm đặt ở trên bàn, bước tới cửa phòng rửa tay đang khép hờ, đưa tay ra đẩy, quả nhiên nhìn thấy Trịnh Thiên Dã đang đứng trước bồn rửa mặt.

Cô liếc mắt nhìn vào trong bồn rửa mặt, lại thấy có vài giọt máu, chắc chắn là anh đã cố chấp nhổ kim tiêm ra nên mu bàn tay mới chảy máu.

“Anh sao lại nhổ kim tiêm ra? Muốn rửa tay cũng nên chờ em về, em có thể giúp anh mà”.

“Trên tay bẩn quá, anh không chịu được”. Anh ngẩng đầu lên nhìn cô một chút thuận miệng trả lời rồi lại cúi xuống tiếp tục rửa tay

La Phi cũng không quá để tâm, cô nhớ anh chỉ bị ngoại thương lại không chảy máu quá nhiều, nước biển cũng đã truyền được một đêm, chắc chảy một chút máu cũng sẽ không có vấn đề gì.

“Em mua bữa sáng rồi, anh mau ăn đi”.

Trịnh Thiên Dã ừ một tiếng, vẻ mặt có chút bất ổn bước từ toilet ra, đi tời ngồi vào ghế salon ở trong phòng, bắt đầu ăn sáng.

La Phi cũng cảm thấy mình hơi đói bụng nên cô cũng ngồi xuống bên cạnh chầm chậm ăn một ít, thỉnh thoảng lại thận trọng quan sát dáng vẻ của anh.

Trịnh Thiên Dã lúc này, ngoại trừ có một dải băng trên đầu thì anh và người bình thường cũng không có gì khác nhau, hệt như những chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra, tình trạng của anh bây giờ không chút nào giống với biểu hiện của những người có bệnh về thần kinh.

Nhưng mà ý nghĩ ấy rất nhanh đã bị La Phi phủ định.

Trịnh Thiên Dã ăn bữa sáng xong, vỗ tay một cái, đứng thẳng lên đi vào toilet một lần nữa, sau đó lại truyền đến tiếng nước chảy rào rào, cô mới biết được, anh lại đang rửa tay. Nhưng rõ ràng là tay anh không bị dơ mà.

Trịnh Thiên Dã cũng không phải là người có bệnh sạch sẽ, chí ít thì trong mấy tháng qua La Phi hoàn toàn không nhìn ra anh là một người có khuynh hướng ưa sạch sẽ, thậm chí anh còn thường chưa rửa tay đã lấy đồ ăn của cô bỏ vào trong miệng. Cho nên có một dạo cô quên mất chuyện trước đây cô phát hiện anh thường xuyên rửa tay trong phòng làm việc. Nhưng bây giờ thấy anh cứ hơn mười phút lại rửa tay hai lần, mới chợt nhớ đến cảnh tượng mình vô tình nhìn thấy trước đây.

La Phi nhíu mày, đi tới cửa phòng rửa tay, thấy Trịnh Thiên Dã đang chà rửa hai tay dưới vòi nước. Cô suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng lên tiếng, hỏi: “Không phải là mới rửa sao, có bẩn đến vậy không?”

Trịnh Thiên Dã nghiêm túc gật đầu: “Không hiểu thế nào mà hình như trên tay luôn dính thứ gì đó, rất khó rửa đi.”

La Phi sửng sốt một chút, đi vào cầm tay của anh lên xem: “Không có mà, là ảo giác của anh phải không?”

“Nhất định là có, là em nhìn không ra mà thôi”. Trịnh Thiên Dã rút khỏi tay cô, tiếp tục chà rửa hai tay dưới vòi nước.

La Phi ước chừng đã biết xảy ra chuyện gì nên cũng không dám tranh cãi nhiều với anh, thấy tay anh đã bị chà xát đến ửng đỏ, đành phải ngăn anh lại lần nữa: “Được rồi được rồi, đã rửa lâu như vậy dù có bẩn đến mấy cũng đã sạch lắm rồi”.

Trịnh Thiên Dã nhìn cô một chút lại, dừng động tác lại nhưng có vẻ như không hài lòng lắm.

Nhưng, chẳng qua đó chỉ mới là sự khởi đầu.

Trịnh Thiên Dã nằm viện theo dõi được ba ngày, bác sĩ khẳng định anh đã không có vấn đề gì, anh liền vội vàng nhanh chóng làm thủ tục xuất viện. Bởi vì mới xuất viện, anh vẫn chưa đi làm trở lại.

Thực ra, dường như anh đã mất đi hứng thú với công việc ở công ty, công ty gọi điện tới anh rất it khi nghe máy, cả ngày bắt La Phi phải theo anh ở nhà, hầu hết là ngồi trên ghế sô pha vừa chơi đùa vừa xem ti vi.

Thế nhưng dù đã quan sát rất kỹ cô vẫn không thấy có điều gì bất thường,ngay cả khi quay về nhà họ Trịnh dùng cơm, thái độ của anh vẫn bình thường, tính nóng nảy trước đây cũng không còn thấy. Điều này làm cho Trịnh Gia Thăng và Trương Cẩm Hoa cũng cảm thấy an tâm không ít.

Chẳng qua là cứ vào buổi tối, anh lại bắt đầu làm những hành động kỳ lạ đó, đầu tiên là việc số lần anh rửa tay mỗi lúc một nhiều, rồi lúc nửa đêm thường hay than đói rồi lại đi tìm lấy thứ gì đó để ăn.

Tiếp đó là đối với việc kia dường như cũng mãnh liệt hơn, thậm chí vào lúc nửa đêm, thời điểm La Phi đang ngủ say, anh lại thình lình đánh lén cô. Còn có một lần, La Phi đi mua đồ ăn, từ bên ngoài trở về, vừa mới đóng cửa lại, giày cũng chưa thay xong, bỗng nhiên anh lại từ trên ghế sô pha xông đến, đem cô chặn lại ở cửa, không nói một lời làm liền một hồi.

La Phi đương nhiên biết được đây là biểu hiện cho thấy bệnh tình của anh ngày càng trầm trọng.

Sau khi báo cáo với Trịnh Trạch Thi, biết được câu trả lời là có thể anh đã dần dần ý thức được bản thân mình có vấn đề, đó là lí do của việc xuất hiện chứng ép buộc và chứng lo nghĩ nghiêm trọng. Bên cạnh đó La Phi cũng tỉ mỉ chú ý đến hành vi của anh, không thể để anh lại bị bất cứ chuyện gì kích thích, tránh việc tinh thần anh có thể suy sụp. Bởi vì một khi tinh thần suy sụp, rất có thể dẫn đến thần kinh phân liệt, đến lúc đó thực sự rất phiền toái.

La Phi vừa nghe đến mấy chữ tâm thần phân liệt lại vô thức rùng mình, hiển nhiên không dám làm điều gì trái ý Trịnh Thiên Dã.

Cũng may, tuy tình trạng của Trịnh Thiên Dã có nặng thêm, nhưng ở trước mặt cô tính tình cũng trở nên tốt hơn nhiều. Không như lúc trước nếu có chút không vừa lòng liền nói năng hung dữ, dọa cô lo sợ. Chỉ là, dường như lời nói của anh so với lúc trước cũng đã mềm mỏng hơn nhiều so với lúc trước.

Nghỉ ngơi được hai tuần, Trịnh Thiên Dã rốt cục cũng quyết định đi làm trở lại.

Bởi vì không làm việc chung một tầng, ngoài lúc ăn cơm trưa cùng nhau, La Phi đối với công việc của Trịnh Thiên Dã hoàn toàn không biết gì cả, chỉ mơ hồ nghe được có người nói mấy ngày nay tính khí của boss càng ngày càng khó chịu. Nhưng mỗi khi trở về cô thấy anh rất bình thường, thậm chí có thể nói là rất dịu dàng.

Qua vài ngày, thời gian anh tăng ca càng ngày càng dài, La Phi phải thường xuyên tự mình về nhà trước. La Phi rất lo lắng anh làm việc qua nhiều sẽ ảnh hưởng đến việc bình phục, nhưng anh luôn nói phải tranh thủ thời gian nhanh chóng hoàn thành mọi công việc để chờ đến sang năm có thời gian chuẩn bị tốt việc kết hôn và hưởng tuần trăng mật, khiến cho cô không biết phải khuyên anh như thế nào nữa.

Lại vào một buổi trưa, lúc La Phi mang theo hộp đựng thức ăn đi đến phòng làm việc của anh để cùng anh ăn trưa, khi gần đến văn phòng cô có cảm giác bầu không khí có gì đó bất thường, lại gần thêm một chút nữa, lại nghe được tiếng tranh cãi.

La Phi nghe ra được là giọng của Trịnh Thiên Dã và Quách Tử Chính, nhất thời không biết nên đi vào hay đi ra. Đang lúc phân vân, Trịnh Thiên Dã đã mở của phòng làm việc, Quách Tử Chính cũng cực kỳ phẫn nộ từ bên trong bước ra, thấy La Phi có hơi sửng sốt một chút, rồi rất nhanh đi về phía cô, hơi mỉm cười có chút mỉa mai, mở miệng nói: “Tiểu Phi, anh vẫn không hiểu được, làm thế nào mà lại chịu đựng được anh ta?”

La Phi ngượng ngùng:”Anh đừng nói như vậy, anh ấy cũng rất đáng thương.”

Quách Tử Chính bất đắc dĩ thở dài: “Em chính là quá mềm lòng.” Anh ta dừng lại một chút. “Anh chỉ mong em hãy cẩn thận suy nghĩ lại, chỉ cần em đưa tay ra, anh sẽ nắm lấy tay em.”

La Phi cũng không muốn cùng anh ta nói những việc này, qua quít nói: “Em phải đi ăn cơm đã.”

Quách Tử Chính thấy cô vội vội vàng vàng đi vào phòng làm việc của Trịnh Thiên Dã, vừa lắc đầu khó chịu lại có chút đau lòng, đem tài liệu cầm trong tay đánh lên tường một cái thật mạnh, rốt cục cũng phải rời đi.

La Phi bước vào phòng, thấy Trịnh Thiên Dã đang xem tài liệu, trông vẻ không giống như mới vừa xung đột với người khác, cô dè dặt bước tới:” Anh và sếp Quách cãi nhau sao?”

Trịnh Thiên Dã chỉ trả lời hời hợt, cũng không phản ứng kịch liệt giống như mọi khi: “Dự án đô thị hóa nông thôn xảy ra chút vấn đề, cũng không phải chuyện lớn gì.”

Tình trạng của anh không phải là trở nên nghiêm trọng hơn đấy chứ? Thế nào lại thấy có chút ngược với bình thường. La Phi càng ngày càng không thể hiểu được anh.

Hôm nay Trịnh Thiên Dã vẫn tăng ca như cũ. La Phi tan ca về nhà, vô cùng buồn chán coi ti vi rất lâu, liếc nhìn đồng hồ trên tường mới phát giác đã gần mười giờ.

Cô suy nghĩ một chút, lại cầm điện thoại lên gọi cho anh, rất nhanh đã bắt máy. Không đợi cô mở miệng, anh đã nói trước: “Anh còn có chút việc phải làm, có thể sẽ về trễ. Em cứ ngủ trước đi.”

La Phi ồ một tiếng, cúp điện thoại, nghe lời anh chuẩn bị đi ngủ, nhưng vẫn có chút lo lắng. Suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn thay đồ đi ra ngoài.

Đón xe đến tòa nhà công ty. Lúc này, cả một tòa nhà lớn ngoài trừ mấy tầng dưới là khu buôn bán vẫn còn lác đác mấy ngọn đèn sáng, từ tầng bốn trở lên hầu như chỉ là một mảng tối đen, chỉ có tầng mười tám còn lại một ít ánh đèn.

La Phi bước vào thang máy đi thẳng lên tầng mười tám. Khu làm việc cực kỳ yên tĩnh, không có một chút âm thanh nào, ngọn đèn chỉ sáng ở một góc, tốc độ bước chân của cô bất giác cũng có vẻ nhanh hơn.

Cô từng bước từng bước đi đến cửa phòng làm việc của Trịnh Thiên Dã.

Bởi vì cửa vẫn chưa đóng kín, nên ánh sáng từ bên trong vẫn chiếu qua khe cửa.

Cô đưa tay đẩy cửa ra, chỉ thấy cả phòng sáng đèn nhưng lại không thấy người phía sau bàn làm việc. Đang cảm thấy có gì đó kỳ lạ, cô lại nghe được tiếng nước chảy rào rào truyền đến.

Trong lòng cô cả kinh, sải bước đi về phía nhà vệ sinh bên trong, quả nhiên lại thấy Trịnh Thiên Dã đang đứng rửa tay trước bồn rửa mặt, cả hai bàn tay dưới vòi nước đã lờ mờ sưng đỏ, chắc chắn là đã chà rửa rất lâu.

La Phi khẩn trương tiến đến bên ngăn anh lại:”Đừng rửa nữa! Anh đừng rửa nữa!”

Trịnh Thiên Dã cũng không nhìn cô, chỉ đẩy cô qua một bên, lại đem hai tay để dưới vòi nước cố thêm sức chà rửa.

La Phi nhìn tay của anh sắp rách da chảy máu, lòng nóng như lửa đốt, cũng không biết phải làm sao để ngăn anh lại, chỉ có thể khóa nước lại, cầm lấy vòi nước không cho anh mở ra nữa.

Trịnh Thiên Dã rốt cục cũng ngẩn đầu lên nhìn cô, đây là lần đầu tiên La Phi thấy được ánh mắt của anh đỏ lên như vậy, hai người kinh ngạc nhìn nhau được một lúc, Trịnh Thiên Dã bỗng nhiên ôm lấy đầu, đau đớn mở miệng: “Làm sao bây giờ? Hình như anh đã mắc bệnh rồi!”

Nhịp tim của La Phi đập loạn mất một lúc, sau đó mới bình tĩnh buông tay đang cầm vòi nước, nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của anh: “Không sao, không sao, sẽ ổn thôi, nhất định mọi việc sẽ tốt đẹp.”

Thân thể của anh có chút run rẩy, ngay cả giọng nói cũng không được bình tĩnh: “Phi Phi, anh không thể kiểm soát được bản thân mình.”

” Anh đừng nghĩ gì cả, trước tiên chúng ta về nhà, ngủ một giấc sẽ ổn thôi.” La Phi đỡ lấy anh, thậm chí cô còn nghĩ chỉ cần một khắc nữa thôi anh sẽ suy sụp, hiển nhiên không dám chậm trễ một chút nào.

Cũng may là mặc dù Trịnh Thiên Dã chưa thể chấp nhận được với hiện thực, nhưng dường như anh đang hết sức cố gắng kiểm soát chính mình, dọc đường đi anh chỉ nắm chặt lấy La Phi không nói một lời.

Về đến nhà, La Phi cho anh ăn một chút, sau đó cho anh uống một viên thuốc an thần, cuối cùng cũng ép anh thiếp đi.

Khi đã nghe được tiếng hít thở đã sâu hơn của anh, cô thở phào một cái, đi ra khỏi phòng liền gọi điện cho Trịnh Trạch Thi.

“Hôm nay chính Trịnh Thiên Dã đã nói hình như anh ấy bị bệnh.” Sau khi Trịnh Trạch Thi nhận điện, cô liền đi nói ngay vào vấn đề.

Trịnh Trạch Thi cầm điện thoại im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên kêu lên như rất vui mừng: “Thật tốt quá!”

“Tốt quá?” La Phi lặp lại, đầu óc vẫn còn mơ hồ.

“Loại bệnh thành kinh nhất thời của nó, nếu đến một ngày nó có thể đối mặt với thực tế là bản thân mình đã bị bệnh, nghĩa là nó có thể phối hợp điều trị, như vậy thì việc bình phục cũng không còn xa nữa.”

“Phải không?” La Phi vẫn có chút không tin.

Trịnh Trạch Thi ha hả cười nói: “Đương nhiên, bây giờ tôi sẽ lập ra một kế hoạch điều trị mới, cô phải tiếp tục phối hợp. Cứ tin ở tôi, không đến cuối năm, cô sẽ được tự do.”

La Phi giống cứ là bị nghẹn đi một chút, nửa ngày sau mới tìm lại được giọng nói của chính mình: “À.”

“Thế nào? Không nỡ ư? Không sao, mặc dù chuyện của hai người không thành thì Quách Tử Chính vẫn chờ cô mà. Một cô gái còn vừa trẻ tuổi lại xinh đẹp, lại sợ không tìm được người phù hợp với mình sao?”

La Phi bị lời nói kỳ quái của cô làm cho có chút không vui: “Cô có ý gì?”

“Không có ý gì, chỉ là thuận miệng nói một chút, cô cũng đừng để trong lòng, cứ tiếp tục chăm sóc cho thằng em họ đó của tôi, người chị họ này vẫn phải chúc hai người trọn đời trọn kiếp mà.”

Trịnh Trạch Thi cười ha hả cúp điện thoại. Bởi vì từ đầu đến cuối cô đều cho rằng vấn đề của Trịnh Thiên Dã có liên quan tới La Phi, cho nên trong lòng cô vẫn không thích La Phi lắm. Nếu như không phải là vì còn cần La Phi giúp đỡ, thì theo như tính cách của Trịnh Trạch Thi, không biết đã sớm xử cái cô có sức chiến đấu thấp này bao nhiêu lần rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.