Vọng Tưởng Cuồng

Chương 75: Chương 75: Hạnh phúc viên mãn




Chuyển ngữ: Sushi

***

Sau khi lãnh giấy hôn thú trở về, đêm đó Trịnh Thiên Dã rốt cuộc đã chính thức chuyển từ phòng khách sang phòng ngủ của La Phi. Dĩ nhiên là vì lo cho sức khỏe của La Phi nên đêm động phòng hoa chúc là điều không thể rồi, nhưng anh vẫn rất vui mừng, cứ cầm lấy tờ giấy hôn thú lên nhìn mãi dường như không bao giờ thấy chán.

Cứ như vậy, qua 12 giờ đêm, anh vẫn còn lật qua lật lại làm cho La Phi không tài nào ngủ được. La Phi rốt cuộc cũng nổi giận muốn giật lấy tờ hôn thú đem đến hộc tủ cất vào. Nhưng Trịnh Thiên Dã cứ cầm chắc trong tay, dù thế nào cũng không cho cô lấy đi, thế là tuy vẫn nằm trên giường nhưng anh lại ôm cái tờ giấy hôn thú ngủ cả đêm.

Từ khi thân phận của mình đã chính thức được luật pháp công nhận, Trịnh Thiên Dã càng săn sóc, trông nom La Phi hơn nữa. Mỗi ngày đều đưa cô đến phòng tập cho phụ nữ mang thai rồi lại cùng cùng cô tập thể dục, mỗi lần như thế đều khiến cho những phụ nữ ở đó đều nhìn hai người với ánh mắt ngưỡng mộ.

Bà La thấy anh cả ngày đều có dáng vẻ mãn nguyện còn có chút gì đó tự đắc, bà cũng đã bắt đầu thay đổi thái độ từ việc hay khó chịu, gắt gỏng với anh dần dần bà đã vui vẻ, ôn hòa hơn, đi đâu ra ngoài gặp phải người quen bà đều ca ngợi, khoe khoang về đứa con rể này của mình.

Khi La Phi gần tới ngày sinh thì lại có thêm một vấn đề nữa phải lo lắng là chuyện đặt tên cho đứa bé. Mặc dù mắc phải một số lý do nên Trịnh gia vẫn chưa được gặp mặt La Phi trước khi sinh và cả chuyện hai bên gia đình gặp nhau để bàn về đám cưới của hai người, nhưng Trịnh Gia Thăng và bà nội Trịnh rất quan tâm đến chuyện đặt tên cho đứa cháu của mình, còn rất chu đáo đưa ra vài cái tên bắt Trịnh Thiên Dã phải lựa chọn.

Kiểu phức tạp, văn chương có, kiểu đơn giản, dễ nhớ cũng có, ngay cả những cái tên được đặt theo kiểu cực kỳ đơn giản, không cần phải suy nghĩ như Trịnh Tiểu Dã hay Trịnh Tiểu Phi cũng được đưa ra. Còn Trịnh Thiên Dã thì vẫn chưa chọn được cái tên nào nên mỗi lần gọi điện về nhà vẫn cứ ấp a ấp úng, trả lời qua loa, có lệ.

Thật ra đối với chuyện đặt tên cho con anh cũng rất để tâm nhưng bởi vì muốn làm vui lòng ‘nhạc phụ’ và ‘nhạc mẫu’ anh đã hứa là sẽ để đứa trẻ mang họ La, nên khi cả cha và bà nội bảo phải chọn một cái tên thì anh quả thật là không biết phải làm thế nào.

Tuy nhiên trong lòng anh cũng đã có suy tính sẵn, cùng lắm sau khi con ra đời sẽ gọi luôn là ‘La Tiểu Dã’, vừa đơn giản lại vừa dễ hiểu, ai nghe thấy cũng sẽ biết ngay được đó là bảo bảo của anh và La Phi.

‘La Tiểu Dã’, đúng là một cái tên trên cả tuyệt vời rồi!

Sau khi anh nói ra cái ý tưởng ‘trên cả tuyệt vời’ này cho La Phi biết thì phủ phàng thay là chỉ nhận được một ánh mắt xem thường của cô. Còn bà La không biết có phải là chỉ muốn ‘chỉnh’ anh hay không vì bà cũng không thật sự bắt anh phải ở rể nhà mình. Một mặt bà cảm thấy anh như thế này không biết là đã hết bệnh hay chưa nhưng mặt khác lại cảm nhận được sự thật tâm và cả chân tình ngây ngô đến đáng yêu của anh.

Sáng nay, Trịnh Thiên Dã dậy sớm để phụ mẹ vợ làm bữa sáng, lúc vào phòng để gọi La Phi thức dậy thì đã thấy La Phi đứng ngẩn người dựa vào giường, giống như cô đang gặp phải chuyện gì đó bất thường.

Khi anh tiến lại gần liền nhìn thấy dưới đất có một vũng nước.

Trong thời gian gần đây anh đã bổ sung không ít kiến thức về chuyện sinh con nên dù có hơi sửng sốt một chút nhưng anh đã lập tức có phản ứng bước nhanh đến phía trước, đỡ lấy La Phi: “Có Phải đã bị vỡ nước ối rồi không? Chúng ta nhanh đi đến bệnh viện thôi.”

La Phi lúc này hoàn toàn không thể cử động, dường như cơn đau âm ỷ ở bụng làm cô không biết phải làm gì chỉ có thể nghe lời theo anh cùng đi ra ngoài.

Bà La thấy hai người cùng ra ngoài, biểu hiện có vẻ khác thường thì cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì bỗng chốc lại trở nên căng thẳng, luống cuống. Ngược lại Trịnh Thiên Dã thì vẫn còn bình tĩnh chỉ huy: “Mẹ, mẹ mau lấy túi đồ đi sinh đi, con và La Phi lên xe trước đã.”

Chiếc xe của nhà La Phi chỉ là loại xe hơn mười vạn, thường ngày Trịnh Thiên Dã lái xe cũng có chút bất cẩn vì thế lúc này anh phải rất cố gắng để bình tĩnh lái xe tuy nhiên trong lòng không tránh khỏi có chút căng thẳng, khẩn trương, trên trán đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Còn La Phi thì đau đến nỗi mất hết cả sức lực, nhưng cô lại có thể thấy được một mặt khác của Trịnh Thiên Dã, thường ngày không dám trông cậy, tin tưởng vào anh thế mà lúc này anh đã cho thấy rằng anh là một chỗ dựa vững chắc, một người để có thể tin cậy, nghĩ như vậy bỗng nhiên cô lại cảm thấy có chút vui mừng.

Chỉ là…cô đã vui mừng quá sớm.

Vì khi đến bệnh viện, vào phòng sinh, cô mới biết được, chút bình tĩnh mới phát hiện ra của Trịnh Thiên Dã cũng không thể trụ nổi.

Bệnh viện có quy định chồng của sản phụ có thể theo vào phòng sinh, Trịnh Thiên Dã liền thay đồ rồi theo bác sỹ vào phòng, camera đã cầm sẵn trên tay chờ đợi để ghi lại khoảng khắc chào đời của bảo bảo.

Thế nhưng, anh lại không ngờ quá trình chờ đợi này lại dài đến dằng vặt cả người thế này.

La Phi lúc đầu chỉ mới đau âm ỷ, dần dần cơn đau lại trở nên dữ dội hơn.

Trịnh Thiên Dã đứng bên cạnh cũng không thể chịu nổi khi nhìn cô mồ hôi đầm đìa, la hét đến tái hết mặt mày, ngay cả cái camera nắm trong tay cũng cầm không vững, vì thế để chuyên tâm xoa dịu bớt cơn đau của La Phi anh dứt khoát dẹp nó sang một bên.

Lúc đầu anh còn cố gắng tỏ ra bình thường, thoải mái như: “Không sao, không sao đâu, có anh ở đây, em cố chịu một chút nữa thôi, nhất định mọi chuyện sẽ tốt đẹp mà!”

Một lát sau, anh lại trở nên cáu kỉnh, khó chịu lớn tiếng nói: “Sao mà sinh đứa bé này lại hành hạ người khác như vậy chứ?! Sinh xong sẽ vứt đi, không cần nữa!”

Nhưng sau một lát giọng anh còn lớn hơn so với cả La Phi: “Phi Phi, em nhất định phải cố gắng chịu đựng! Nếu như có chuyện gì xảy ra với em thì anh biết phải làm sao?”

Đừng nói là bác sĩ, đến La Phi cũng không thể chịu nổi việc anh cứ hết gào lại thét như thế, khi thấy bác sĩ tới chỗ mình để tiêm thuốc giảm đau, cô cố nhịn đau, nhíu mày cau mặt, thở từng cơn khó nhọc, nói: “Bác sĩ, trước hết làm phiền các ngài có thể làm cho anh ấy im miệng được không? Không, nếu có thể thì khâu lại cũng được!”

Vì thế vốn lẽ ra là được ở bên cạnh để giúp đỡ sinh con, nhưng Trịnh Thiên Dã lại bị cả bác sĩ và La Phi ‘liên thủ’ đuổi ra khỏi phòng sinh.

Ba mẹ La Phi ở ngoài cửa lo lắng chờ đợi tin tức, nhưng cũng nghĩ là có con rể ở bên cạnh nên cũng an tâm phần nào. Không ngờ lại thấy Trịnh Thiên Dã đã bị đuổi ra ngoài.

Bà La dĩ nhiên là rất tức giận, mắng anh: “Cậu kêu cái quỷ gì hả? Kêu còn to hơn cả La Phi, tôi ở bên ngoài nghe càng rối hơn, bây giờ bị đuổi ra đây, cậu hài lòng rồi chứ?

Trịnh Thiên Dã gục đầu, ngồi chồm hổm bên cạnh hàng ghế chờ, nhỏ giọng nói: “Con đâu biết rằng việc sinh con này lại làm khổ La Phi như vậy? Sớm biết thế sẽ không sinh nữa đâu.”

Bà La nghe anh nói vậy cũng bớt đi chút tức giận, kéo anh ngồi lên ghế: “Thôi, con cái gì cũng đừng có nghĩ nữa, phụ nữ ai cũng đều phải trải qua chuyện này. Chúng ta chỉ còn biết chờ thôi.”

Trong phòng sinh giữa những tiếng kêu đau của La Phi chốc chốc lại thét lên một tiếng đau đớn. Một lát sau, La Phi chắc là đã quá đau nên trong lúc kêu la lại còn thỉnh thoảng kêu cả tên Trịnh Thiên Dã vào.

Vốn dĩ là tâm trạng cũng Trịnh Thiên Dã đã ổn định phần nào, nhưng khi nghe La Phi kêu tên mình thì anh lại giật thót, từ trên ghế nhảy dựng lên, thẳng hướng cửa phòng sinh chạy tới.

Cũng may là ông bà La lanh tay lẹ mắt, phản ứng nhanh kịp thời ngăn lại, kéo anh trở về.

Trịnh Thiên Dã sốt ruột đổ mồ hôi, không biết là vì khẩn trương hay là do quá sợ mà cả người cứ run lên từng cơn, bị bà La giữ lại ngồi trên ghế, anh ngửa đầu vẻ mặt đau khổ nói: “Phi Phi sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Bà La đánh vào đầu anh một cái: “Cậu, cái miệng quạ đen, ngậm miệng lại!”

Lại thêm ông La lúc này cũng đang rất khẩn trương, nói thêm vào: “Thiên Dã, con bình tĩnh lại đi, con cứ như vậy chỉ càng thêm rối loạn, làm tim ta cũng ‘thất loạn bát nháo’ theo.”

Trịnh Thiên Dã rốt cục cũng dần bình tĩnh lại.

Chỉ là trong đầu vẫn không ngừng tưởng tượng đến cảnh nhỡ đâu La Phi gặp phải chuyện gì không may, trong một lúc yên lặng đã bắt đầu rơi nước mắt.

Ông bà La thấy thế liền dứt khoát không nhìn tới anh nữa, ‘mắt không thấy, tâm không phiền’.

Thật ra thì La Phi sinh con rất thuận lợi, chỉ có là quá trình lại hơi dài.

Đến trưa, giọng của cô cũng nhỏ dần, sau đó trong phòng sinh lại truyền đến tiếng khóc trong trẻo của trẻ con.

Trịnh Thiên Dã như viên đạn lao tới cửa.

Y tá từ bên trong mở cửa ra, cười nói: “Chúc mừng! Chúc mừng! Mẹ tròn con vuông!”

Trịnh Thiên Dã vừa nghe, hai chân liền mềm nhũng, ông bà La ở bên cạnh phải đỡ anh đi vào.

La Phi vì mới trải qua một thời gian dài tiêu hao thể lực, sắc mặt cũng yếu ớt đi, nhưng khi nhìn thấy con nhỏ nằm trong ngực mình bản tính thiên phú của người mẹ trong cô trỗi dậy, cô cảm thấy một điều gì đó thật thần kỳ, có chút kích động nước mắt lại chảy xuống.

Ông bà La kéo Trịnh Thiên Dã vào, nhìn qua cửa sổ, thấy được cả hai mẹ con đều bình an liền thở phào nhẹ nhỏm.

Lúc này Trịnh Thiên Dã cũng đã khôi phục lại tinh thần, đứng thẳng người nhìn vào đứa nhỏ đang nhăn nhó mặt mày trên ngực La Phi rồi lại nhìn thấy trên khuôn mặt nhợt nhạt của La Phi lại dàn dụa nước mắt, bỗng nhiên lại cảm thấy có chút khó chịu với ‘viên thịt nhỏ’ vẫn còn nhắm mắt này, khi thấy y tá bước vào ôm lấy con đi làm kiểm tra, anh lại thở phào.

Bà La thấy con gái đã không còn gì đáng ngại, lại không thấy Trịnh Thiên Dã có ý định đi cùng y tá nên chỉ có thể để anh ở lại cùng La Phi còn hai ông bà thì đi xem cháu gái của mình.

Trịnh Thiên Dã ngồi xổm bên giường, cố sức thở một hơi, nói: “Aiz! Anh sẽ không bao giờ sinh con nữa đâu!”

La Phi thấy sắc mặt anh tái nhợt, mắt đỏ bừng, không khỏi có chút buồn cười: “Là em sinh con mà, đâu phải là anh sinh con đâu, anh có khoa trương quá không vậy?”

Trịnh Thiên Dã càng khoa trương thêm: “Em đau, anh còn đau hơn!”

“…Cút”

Bởi vì sinh con thuận lợi, đứa bé cũng khỏe mạnh. La Phi ở lại bệnh viện ba ngày sau đó liền xuất viện.

Tất cả mọi người cùng trở về nhà, sau mấy ngày đắm chìm trong niềm vui sướng mới nhớ tới vẫn còn một chuyện.

Lúc mọi người đều đang ở phòng khách, Trịnh Thiên Dã ôm lấy con trong ngực, tuyên bố dõng dạc là con gái của mình sẽ gọi là ‘La Tiểu Dã’.

Ông bà La vừa nghe thế, hai người nhìn nhau rồi lại nhìn về phía con rể đang rất yêu thích mà ôm lấy cháu gái của mình. Cuối cùng vẫn là bà La lên tiếng, hắng giọng một cái, mở miệng: “Thiên Dã…Cái đó, thật ra là trước đây mẹ chỉ muốn thử con thôi chứ thật sự cũng không phải là muốn đứa bé phải theo họ La đâu.”

Ông La cũng gật đầu: “Mẹ con, lúc đó bà ấy chỉ là thuận miệng thôi, con cũng đừng cho là thật. Con nói xem gia đình con như vậy sao lại để đứa nhỏ theo họ mẹ được, còn không lo người khác chê cười sao! Rồi còn cha của con nữa, con không sợ cha của con, ông ấy sẽ không vui sao.”

Trịnh Thiên Dã căn bản là không có để tâm, vừa đùa giỡn với đứa nhỏ vừa thờ ơ nói: “Vậy gọi là ‘Trịnh Tiểu Phi’ đi.”

Ông bà La đang muốn mọi người đều vui vẻ liền nói: “Được!” thì anh bỗng nhiên lại nhăn mặt cau mày nói: “Không được, ‘Trịnh Tiểu Phi’ nghe không kêu bằng ‘La Tiểu Dã’, vẫn nên gọi là ‘La Tiểu Dã’ thôi!”

La Phi từ bên trong phòng đi ra, nhìn anh ôm con gái càng ngày càng lớn, ở trong phòng khách đi qua đi lại, vừa nghe thấy mọi người đang bàn về chuyện đặt tên. Trước đó anh có nói qua cái tên ‘La Tiểu Dã’ này với cô, cô nghĩ là con cái thì hẳn là nên theo họ cha, vì thế khi nghe anh nói vậy cô cũng không tâm nhiều, chỉ để ở trong lòng, nhưng không ngờ anh lại làm thật.

Thấy ba mẹ nhìn mình với vẻ bất đắc dĩ , La Phi chỉ còn cách chạy tới đem con bồng lại trên tay, làm ra vẻ rất nghiêm túc nhìn Trịnh Thiên Dã nói: “Tên con nhất định là phải theo họ Trịnh, chớ để đến lúc bà nội và mọi người lại không vui, cho là người nhà em lại ngang ngược, vô lý.”

Trịnh Thiên Dã vẫn cảm thấy là cái tên ‘La Tiểu Dã’ này vẫn là êm tai hơn: “Thật sự là phải đổi sang họ Trịnh sao?”

La Phi gật đầu.

Còn bà La ở bên cạnh, hết đỡ trán rồi lại cảm thán, chính là con gái nhà mình quả thật là đã gả cho một cậu con rể thiếu đầu óc mà…

*TOÀN VĂN HOÀN*


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.