Vọng Tưởng Cuồng

Chương 54: Chương 54: Hành vi điên cuổng




Chuyển ngữ: Hoài Thi Beta: nhoclubu

***

Đối với việc cưỡng chế,phá bỏ và di dời hộ dân gây thương tích, tuy bên phía cảnh sát nhận định là sự cố ngoài ý muốn, Hằng Thiên cũng phải bồi thường một số tiền không nhỏ, nhưng sự việc cũng không phát triển theo dự tính.

Người bị hại nhận bồi thường, chấp nhận cách thức giải quyết này. Nhưng không ngờ rằng hai ngày sau, lại chịu sự chỉ trích của giới truyền thông: tập đoàn Hằng Thiên là tập đoàn kinh doanh điền sản vô lương, gây ra chuyện nhưng người đứng đầu lại có thái độ khinh thường, từ đầu đến cuối không ra mặt nhận lỗi.

Công bố trên phương tiện truyền thông là một tuần san tin tức có sức ảnh hưởng đủ mạnh ở Giang Thành. Bài báo đã chỉ thẳng tổng giám đốc Hằng Thiên là một kẻ độc ác, tạp chí vừa ra đã dấy lên làn sóng xôn xao trong dư luận.

Trước đó bên phía Hằng Thiên, sự kiện tổng giám đốc đích thân thực hiện chính sách cưỡng chế được cho là tin đồn vô căn cứ, nhưng với tình hình hiện nay thì tin đồn lại chắc chắn là thật.

Trịnh Thiên Dã cùng với Hằng Thiên phút chốc bị đẩy lên đầu ngọn sóng.

Từ ngày La Phi rời khỏi nhà họ Trịnh đến nay, đã nhiều ngày không gặp Trịnh Thiên Dã. Buổi chiều hôm đó, đích thân người làm của nhà họ Trịnh đóng gói, vận chuyển đồ đạc anh còn để ở nhà cô mang đi.

Phòng của La Phi vốn nhỏ hẹp nhưng bây giờ dường như trở nên rộng hơn rất nhiều. Tuy nhiên sự rộng rãi này khiến cô lờ mờ cảm thấy trống trải, cảm giác giống như lồng ngực trở nên trống rỗng.

Nhất là vào ban đêm, trong lúc ngủ cảm giác như có một thân thể ấm áp nằm bên. Nhưng buổi sáng, khi thức dậy, chạm tay vào bên cạnh thì chỉ cảm thấy không khí giá lạnh.

La Phi đến trong mơ cũng mong chờ đến ngày này, hiện giờ ngày đó thực sự tới thì mới nhận ra cảm xúc của bản thân đã khác so với lúc trước.

Ngơ ngẩn trải qua ngày cuối tuần, La Phi đầu tuần đi làm suýt bị muộn, khi vội vàng chạy đến chỗ thang máy, lại nhìn thấy người đã nhiều ngày không gặp đứng trước cửa thang máy chuyên dụng.

Trịnh Thiên Dã với vẻ mặt lạnh lùng khiến cho ai cũng không dám tới gần trong vòng một mét, một đám nhân viên đến muộn chỉ dám đứng xa xa bên cạnh ngoài thang máy.

La Phi theo bản năng định đi qua hỏi thăm anh một chút, không ngờ sau khi Trịnh Thiên Dã quay đầu nhìn cô rồi lập tức ngoảnh mặt đi, dáng vẻ như không quen biết cô vậy.

Trong lòng La Phi căng thẳng, nhất thời cảm thấy tức giận và hơi mất mát, bất giác lùi vào đám đông. Cô nghĩ thầm, với tình trạng hiện giờ của anh, có lẽ đã nhận biết và xác định cảm xúc của mình rõ ràng. Anh hờ hững như vậy có lẽ anh đã xác định rõ thật sự anh không thích cô.

Những đoạn kí ức của mấy tháng trước hiện lên trong tâm trí La Phi, anh dính cô giống như yêu cô say đắm lắm. Rốt cuộc chỉ là ảo tưởng do anh bị bệnh.

Hai thang máy một trước một sau tới, người vội vàng lên ca. La Phi còn đang thất thần, chỉ không chú ý một lúc mà đã bị chen đến phải vào sau cùng.

Sức chứa thang máy có hạn, cô là người cuối cùng bước vào thang máy, nó cũng rất không khách khí mà phát tiếng báo thang máy quá tải. Những người xung quanh đương nhiên nhìn cô, cô chỉ có thể lui ra ngoài.

Ra khỏi thang máy, cô theo bản năng hướng ánh nhìn sang thang máy chuyên dụng bên cạnh. Mấy tháng trước, cô hầu như đều bị Trịnh Thiên Dã lôi kéo cùng đi thang máy đó. Cô còn đang do dự không biết có nên đi qua không thì đã thấy Trịnh Thiên Dã đứng giữa cửa, thản nhiên nhìn cô một cái rồi tay ấn nút đóng cửa.

Rốt cục cô cũng ý thức được mình và Trịnh Thiên Dã ở bên nhau đã là chuyện của mấy tháng trước. Giờ đây anh là cấp trên lạnh lùng, cao ngạo còn cô chỉ là cấp dưới khúm núm của anh.

La Phi cúi đầu, hơi mất mát thở dài, chuẩn bị chờ lượt thang máy tiếp theo, chợt cảm thấy cổ tay bị nắm chặt, cả cơ thể bị kéo vào trong thang máy chuyên dụng.

Trước khi thang máy đóng cửa, Quách Tử Chính đã kéo La Phi vào trong.

“Quách… Sếp Quách.”

La Phi phản ứng, lắp bắp nói, nhất thời quên rút tay đang bị Quách Tử Chính nắm lấy.

Quách Tử Chính cười cười, nhìn Trịnh Thiên Dã đang đứng ở đằng trước bên trái, làm như không thấy hai người, cười nói: “Ở Hằng Thiên, đi làm muộn sẽ bị trừ lương, tuy đây là thang máy chuyên dụng, nhưng cũng không quy định nhân viên không được dùng. Nhất là khi đến muộn hoặc khi phải chen chúc trong thang máy thường.”

Ánh mắt Trịnh Thiên Dã quét qua cái nắm tay của hai người, môi mấp máy khẽ mắng thầm nhưng trên mặt kính thang máy vẫn là khuôn mặt bình tĩnh, lạnh lùng không có biểu hiện gì.

Đầu óc La Phi trống rỗng, đến khi tiếng ‘đinh’ vang lên, thang máy dừng lại ở tầng 15 cô mới vội vàng đi ra.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, Quách Tử Chính đứng bên cạnh Trịnh Thiên Dã thờ ơ mở miệng: “Anh có thể đối mặt với sự thật, đối với mọi người mà nói là chuyện tốt, tôi cũng thay mặt La Phi cảm ơn anh.”

Trịnh Thiên Dã nhếch môi, gân xanh trên trán giần giật, tới khi thang máy đến tầng 17 thì Trịnh Thiên Dã mở miệng gằn từng tiếng: “Đúng vậy, tôi chính là một kẻ đáng bị chê cười. Nhưng, Quách Tử Chính, nếu cậu dám đùa giỡn tình cảm của La Phi, tôi sẽ không tha cho cậu.”

Quách Tử Chính đi ra ngoài đứng trước cửa, quay đầu lấy tay chặn cửa thang máy, mỉa mai nói: “Cảm động quá! Như thế nào? Vậy sao lúc nãy còn làm bộ không để ý, người ta vừa quay đi thì làm kỵ sĩ im lặng. Hóa ra sự tự tin vô tri của anh chỉ lúc phát bệnh mới có thôi à, bệnh tình chuyển biến tốt đẹp hơn lập tức sẽ tự ti. Cũng đúng, tình hình thực tế chính là như vậy, anh dù có tự tin đến mấy cũng vô dụng, La Phi cô ấy không thể nào yêu anh, anh gây tổn thương cho cô ấy như vậy có lẽ cô ấy đã sớm hận anh đến thấu xương.”

Nói xong, Quách Tử Chính buông tay, nhìn khuôn mặt sa sầm của Trịnh Thiên Dã trước khi thang máy từ từ đóng lại.

Trịnh Thiên Dã tiến vào văn phòng, liền như phát cuồng đập phá đồ đạc xung quanh, sau cùng vứt điện thoại xuống đất, tức giận đạp vỡ màn hình. Nhưng sau khi phát tiết xong, bỗng nhớ tới điều gì đó, tay chân luống cuống, vẻ mặt đau xót nhặt lại điện thoại, mở màn hình, tìm mở vào bộ sưu tập, dần dần hiện ra khuôn mặt của La Phi, vì màn hình bị vỡ nên hình ảnh có chút trở nên mờ ảo.

Anh lấy tay tự đập vào đầu chính mình, lảo đảo chạy đến chỗ bàn làm việc, mở ngăn kéo, lấy mấy lọ thuốc ra, tùy tiện lấy ra mấy viên rồi nhét vào miệng, nuốt xuống.

Bên trong Hằng Thiên xem như tĩnh lặng, nhưng sự việc tổng giám đốc Hằng Thiên đích thân thực hiện chính sách cưỡng chế gây thương tích nghiêm trọng khiến dư luận toàn thành phố ngày càng trở nên dữ dội.

Thương trường chính là vậy, sẽ luôn có đối thủ rình rập bạn như hổ rình mồi, chỉ chờ bạn bất cẩn sẽ biến thành cửa tử để người khác tấn công. Những hộ gia đình bị cưỡng chế dời đi nơi khác nhận được sự đồng tình của giới truyền thông, liền nhanh chóng dẫn theo họ hàng thân thích tập trung tại đại sảnh của Hằng Thiên kháng nghị, muốn đòi lại công bằng. Đồng thời thu hút giới truyền thông ở địa phương sôi nổi ghi hình đưa tin.

Trịnh Thiên Dã hiểu hơn hết, nghĩ rằng mọi chuyện có người ở sau giật dây, theo tính tình của anh đương nhiên không thèm để ý, huống chi tinh thần của anh vốn đang hỗn loạn, bực bội nữa chắc sẽ hỏng mất. Nhưng mấy cổ đông lại gọi điện đến bắt anh phải giải thích hợp lý cho họ về sự việc lần này. Tuy ở trong điện thoại anh đã khiến mấy cổ đông đó phải sặc mấy tiếng, nhưng lời của chủ tịch cũng chính là cha anh, Trịnh Gia Thăng, anh không thể không cân nhắc.

Đợi đến giữa trưa, rốt cuộc anh cũng dắt mấy cấp dưới và bảo an xuống lầu một cách không tình nguyện, chuẩn bị diễn trò trước mặt truyền thông, trấn an những người biểu tình.

Vốn làm ầm ĩ suốt buổi sáng nên những người biểu tình cũng đã mệt lả, nhìn thấy Trịnh Thiên Dã liền như đánh tiết gà, gân cổ hét to nhưng khẩu hiệu lại không thống nhất.

Trịnh Thiên Dã không kiên nhẫn nhìn những người trước mắt, đợi cho không khí lắng bớt mới chậm rãi lên tiếng: “Trong chuyện này, việc làm của chúng tôi đúng là thiếu thỏa đáng, tạo thành thương tổn cho người bị hại, tôi là tổng giám đốc Hằng Thiên xin được tỏ lòng áy náy. Nhưng trước đó, phía chúng tôi đã thành tâm bồi thường, cũng đạt được hòa giải. Vậy không biết vì điều gì mà mọi người lại bỗng nhiên gây rối, đương nhiên nếu mọi người còn có điều gì không hài lòng hoặc muốn yêu cầu thêm gì khác thì đều có thể nói ra, chỉ cần hợp tình hợp lí thì chúng tôi sẽ xem xét mà đáp ứng.”

Đột nhiên trước mặt xuất hiện một gã đàn ông trung niên vẻ mặt đầy tức giận lắc lắc ngón tay rồi chỉ tay vào mặt anh: “Đừng nghĩ rằng đưa mấy đồng tiền dơ bẩn của chúng mày thì có thể giải quyết được mọi chuyện, cái tụi tao muốn chính là công lý. Mày đường đường là một tổng giám đốc, gây thương tích cho người khác thì phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, dựa vào vài đồng tiền bồi thường là xong chuyện rồi nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật ư?”

“Đó là việc ngoài ý muốn.”

Gã đàn ông trung niên lớn tiếng kêu lên: “Ai mà biết đấy là cố tình hay là ngoài ý muốn? Tụi tao muốn công bằng, muốn nợ máu phải trả bằng máu, muốn tổng giám đốc Hằng Thiên phải ngồi tù!”

Vì là ở dưới cao ốc Hằng Thiên nên có rất nhiều nhân viên Hằng Thiên đều xuống xuống đứng sau Trịnh Thiên Dã, cố gắng biểu hiện lòng trung thành… Cùng đứng xem náo nhiệt, trong đó có La Phi bị đồng nghiệp làm chung bộ phận kéo đến.

Đám người biểu tình rất kích động, cánh nhà báo thì hưng phấn, nhân viên Hằng Thiên ở sau lưng Trịnh Thiên Dã cực lực kiềm chế.

Trịnh Thiên Dã nhìn các tấm băng rôn cùng khẩu hiệu của người biểu tình hô hào, trầm mặc một lát, lạnh lùng nói: “Nếu mọi người đã không bình tĩnh như vậy, thì có vấn đề gì chúng ta sẽ đưa lên tòa án để giải quyết cho thỏa đáng. Hành vi của mọi người gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc kinh doanh của Hằng Thiên, chúng tôi không thể không báo cảnh sát xin trục xuất.’’

Vừa nói xong, những người đó lại càng kích động, có người lấy trứng gà đã chuẩn bị từ trước ra. Nhất là người đàn ông trung niên lúc nãy rất can đảm, trực tiếp cầm trứng ném về phía Trịnh Thiên Dã, còn phá tan vòng vây của bảo vệ, trực tiếp nhằm vào Trịnh Thiên Dã.

Đương nhiên bảo vệ làm công ăn lương không phải chỉ để làm cảnh, hai người một trái một phải ngăn lại gã. Nhưng những người đó không chịu từ bỏ, khuôn mặt vì tức giận mà đỏ lên, không biết ở đâu lại ném tới hai quả trứng, lợi dụng lúc mọi sơ hở lại lần nữa hướng Trịnh Thiên Dã ném tới.

Trịnh Thiên Dã lạnh lùng nhìn tình huống hỗn loạn trước mắt, đã sớm đề phòng đối với những này, trứng bay tới, anh liền nghiêng đầu nên dễ dàng tránh được.

“A!”

Trịnh Thiên Dã mơ hồ nghe thấy giọng nói quen thuộc hét lên, anh vừa quay đầu lại quả nhiên là La Phi, bên cạnh cô là đồng nghiệp nữ cũng bị trứng ném trúng, trên người bị trứng làm bẩn một mảng.

Đôi mắt Trịnh Thiên Dã nheo lại, phát ra cái nhìn lạnh lẽo, quay đầu đi nhanh đến chỗ kẻ gây chuyện đang bị bảo vệ giữ lại, tức giận đá một cước vào kẻ đó.

Vì thế đám đông càng thêm kích động, cánh nhà báo thì càng thêm hưng phấn mà nhân viên Hằng Thiên đều trợn tròn mắt…

Quách Tử Chính chạy tới khi hiện trường không thể khống chế được nữa, nhà báo đã chụp được hình, người bị đánh kia chỉ còn thở hơi ra mà không có hơi vào, Quách Tử Chính hổn hển quát bảo vệ đứng ngây người ở đó: “Còn không mau ngăn boss Trịnh lại!”

Mấy bảo vệ khúm núm gật đầu, chạy tới khẩn trương kéo Trịnh Thiên Dã đang phát cuồng ra khỏi hiện trường. Một loạt các bảo an khác thì ngăn đám người biểu tình lại, bọn họ mù quáng, kêu to: “Đánh người! Tổng giám đốc Hằng Thiên đánh người giữa ban ngày ban mặt.”

La Phi vừa cùng cô gái bên cạnh lấy tay phủi vết dơ trên người, vừa lo lắng nhìn Trình Thiên Dã bị người ta kéo đi, khéo mắt như muốn nứt ra, trông dữ tợn và đáng sợ.

“Boss Trịnh thật đáng sợ!”

Cô gái bên cạnh nhỏ giọng nói: “Chúng ta cũng thật xúi quẩy, đi xem thôi mà cũng bị ném trúng! Lát nữa về phải mua vé số mới được…”

La Phi đương nhiên không nghe thấy gì, chỉ thấy đầu ong ong lên. Đến khi Quách Tử Chính cùng những người khác dàn xếp hết thảy, kêu mọi người quay về làm việc, cô mới phản ứng lại.

Quách Tử Chính đi đến trước mặt cô, nhìn quần áo cô, nhíu mày nói: “Để anh cho người mang đồ đến đây.”

Cô gái bên cạnh không biết La Phi có quen biết Quách Tử Chính, chỉ nghe nói sếp Quách là người thân thiện nên cười hì hì nói: “Sếp Quách, tôi cũng cần.”

Quách Tử Chính cười cười gật đầu: “Được.”

La Phi không nhịn được, đi theo Quách Tử Chính vào thang máy chuyên dụng, nhìn Quách Tử Chính ấn tầng 18, thấp giọng mở miệng: “Em cũng muốn đi xem anh ấy thế nào.”

Quách Tử Chính nhìn cô, ngượng ngùng nói: “Em nhìn đi, nháo loạn thành thế này, hai ngày nữa nếu không phải ở đồn cảnh sát thì cũng là bệnh viện tâm thần, đến lúc đó muốn gặp mặt cũng không được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.