Nhìn Liễu Yến chật vật ngã xuống đất, trong lòng Diệp Vân Âm không khỏi khinh thường. Giỏi cho nàng ta, chỉ là cóc ghẻ mà nghĩ mình là thiên nga, ngông cuồng như thế cuối cùng cũng phải thảm hại dưới chân nàng.
“Hôm trước không phải ngươi rất mạnh miệng hay sao? Hiện tại sao lại thê thảm như thế này? Đừng tưởng được hoàng thượng ân sủng thì quên mất bản thân vô cùng thấp hèn!”
Diệp Vân Âm nâng cằm Liễu Yến lắc đầu nói: “Ôi chao! Nhìn ngươi thê thảm như vậy, bổn cung thật sự sự lấy làm tiếc nuối!”
Nàng tặc lưỡi tiếp tục nói tiếp: “Khuôn mặt xinh đẹp như vậy chị mới trong phút chốc đã trở nên thảm hại như thế này rồi? Bổn cung còn tưởng rằng ngươi là tên khất cái tha hương từ phương nào ghé qua đây chứ! Thật sự không nhận ra ngươi là Liễu Yến!”
Diệp Vân Âm cười muốn nội thương, nàng nhìn Liễu Yến đang quỳ đó mà không ngờ tới. Hôm trước vẫn nghênh ngang, hôm nay đã phải cúi đầu!
Nực cười cho kẻ tự cho mình là nhất, ỷ lại lòng tin của đại hãn mà nguỵ tạo thành lá chắn, lấy danh của đại hãn cử đến mà lớn tiếng bắt nàng phải cúi đầu nghe theo nàng ta!
Nhưng cuối cùng thì đã sao? Cuối cùng nàng ta đã trở nên nên tàn tạ như thế này đây! Không có một ai có thể bảo vệ được nàng ta, tiếng khóc của nàng ta vẫn luôn vang vội, nhưng chẳng ai đến cứu cả!
Diệp Vân Âm lúc này thật sự cảm thấy kinh thường đến cực điểm, một trẻ nghèo nàn về mọi thứ kể cả trí não cũng vô cùng nghèo nàn, lúc nào cũng tự cho mình là nhất, mặc kệ những lời nói chỉ để ngoài tai.
Diệp Vân Âm hôm trước đã đã từng nói đây là cơ hội cuối cùng của nàng ta, nếu như không khiến Lý Thiên Thành say đắm thì sau này là nàng ta thực sự rất khó sống...
Quả nhiên lời nói đã ứng nghiệm!
Cuối cùng Liễu Yến đã thất bại, kẻ được đích thân đại hãn lựa chọn đã thất bại, hơn nữa còn đang đứng trong ranh giới của sự sống và cái chết.
...
Bầu trời hôm nay vô cùng âm u, mưa gió không ngừng đổ, dông gió càng thêm mạnh bạo, tiếng ù ù không ngừng vang trong không trung.
Những âm thanh xào xạc của lá cây, cùng tiếng sấm đùng đoành không ngừng vang dội, chúng lớn vô cùng, vào thời điểm hiện tại khi nhìn cặp mắt đen láy, sắc bén của Diệp Vân Âm, không khỏi khiến người bên cạnh hoảng sợ tránh ra vài bước.
Liễu Yến lúc này vừa quỳ vừa lết đến bên chân Diệp Vân Âm, không ngừng cầu xin, nàng ta điên cuồng bám lấy vạt áo Diệp Vân Âm.
“Cầu người hãy tha cho nô tỳ, nô tỳ thật sự biết sai rồi, nô tỳ không cố ý cãi lời hoàng hậu mà... xin người tha cho nô tỳ...” Liễu Yến càng nói càng dập đầu, dập đầu đến mức cả khuôn mặt bỗng chốc cả nhóm đỏ màu máu.
Nàng ta không ngừng van xin, nài nỉ, chỉ mong sao Diệp Vân Âm có thể tha cho nàng ta một con đường sống.
Có thể nghĩ đến đại hãn mà không giết chết nàng không? Nhưng mà... Diệp Vân Âm làm gì có thể dễ dàng tha thứ cho Liễu Yến?
Nàng chỉ biết cười trừ rồi nâng cằm Liễu Yến lên bóp thật chặt nghiến răng nói: “Tha cho ngươi? Sao có thể chứ! Bổn cung làm sao có thể tha cho ngươi, chẳng phải ngươi mạnh miệng lắm hay sao? Ngươi giỏi lắm mà, người có thể lấy đại hãn ra để đe dọa ta... Vậy sao bây giờ không tìm đại hãn đi?”
Dừng một chút nàng xô mạnh Liễu Yến ra rồi nói tiếp: “Sao ngươi không thử nói cho đại hãn biết? Người sẽ có hay không dẫn quân binh đến để giải cứu cho ngươi? Đại hãn sẽ nghe lời ngươi hay không, sẽ dẫn binh từ Lương Quốc đến Dục Quốc chỉ để cứu ngươi?”
“Hoàng hậu... xin người...” Liễu Yến cố níu lấy nàng, chỉ mong muốn Diệp Vân Âm sẽ không nổi điên lên mà đem mình ra tra tấn.
Khuôn mặt vặn vẹo của Diệp Vân Âm thật đáng sợ, giống như quái vật vậy, tàn ác vồ lấy con mồi không thương tiếc.
“Đại hãn liệu có tin một kẻ vô tri như ngươi hay không, hay là tin nhi nữ không cùng huyết nhục này? Nhưng ta nhớ ra rồi, đại hãn là người thông minh, tin chắc sẽ không hao phí thời gian cho nữ nhân xinh đẹp như cách hoa héo tàn này đâu nhỉ?”
Diệp Vân Âm thở hắc ra một hơi rồi lui về sau vài bước, nhẹ nhàng thả người xuống ghế đẩu, mắt vẫn nhìn Liễu Yến không di dời. Nhìn vẻ mặt thống khổ của nàng ta khi tất cả đường lui đều không còn.
Không thể quay đầu càng không thể phản khác, mặc cho mọi thứ không ngừng bổ nhào về phía nàng ta.
Đùng đoành, là tiếng sấm chớp đang bổ xuống!
Rì rào, rì rào, là tiếng mưa đang rơi xuống lác đác trên những lá cây.
Ào ạt, ào ạt, là tiếng nước chảy đang ùa vào đại não của Liễu Yến, minh chứng cho chiếc não đã sớm ứ nước không thể thoát ra.
Mọi phản ứng cũng dần chậm lại, nàng ta chỉ có thể hiểu, cái chữ to đùng trước mắt nàng ta là chữ “tử”, chỉ có điều đó vô cùng chân thực.
Sớm thôi, rất nhanh đã có thể chầu trời, à không, nàng ta không phải loại người tốt đẹp, nếu chết đi rồi chỉ có thể chầu Diêm Vương!