Sở Diên tỉnh dậy sau một ngày dài mệt mỏi, y dụi mắt khó khăn gượng dậy, nhìn sang bên cạnh phát hiện Lý Thiên Thành vẫn chưa rời đi.
Bỗng chốc trong lòng dâng lên một chút cảm xúc khó tả, vừa mong hắn đi lại muốn hắn ở lại. Hình thành trong ký ức vẫn mãi nhớ đến hình bóng hôm đó.
Lúc này khi nhìn khuôn mặt đang say giấc của hắn, cảm giác thật đẹp, từng đường nét góc cạnh trên khuôn mặt, hoàn mỹ vô cùng. Những lúc hắn tỉnh táo, lúc nào cũng nhìn y bằng ánh mắt sắc nhọn, bên cạnh hắn giống như đang gần một khối băng vậy.1
Lạnh lẽo vô cùng.
Y càng muốn được nhìn hắn ở khoảng cách như thế này, cảm giác thật sự rất mong đợi, nhưng phút chốc cảnh tượng tối qua lại làm y sững sờ.
Khuôn mặt dữ tợn của hắn hôm qua dày vò y đến chết lên chết xuống, hắn giống như một con mãnh long hung hãn, không ngừng cấu xé con mồi. Đem y chôn chặt dưới thân, không thể động đậy, cũng chẳng thể kháng cự.
Y muốn chạm vào mặt hắn, nhưng rồi lại thôi, động tác dừng lại giữa không trung, do dự một lúc rồi rụt tay về. Y muốn ngồi dậy, thế nhưng một cảm giác đau đớn truyền tới, khiến y không thể nào bật dậy được.
Cảm giác dính dính khó chịu vô cùng, Sở Diên nhẹ nhàng tiết chế thanh âm sắp sửa phát ra, cố gắng nuốt xuống đau đớn, lặng lẽ nhịn nhục.
Hồi lâu cũng quen dần với cảm giác này, y giãn mày ra, nhìn người bên cạnh, nhất định không để hắn khó chịu.
Sở Diên gượng ép bản thân đứng dậy, tay chống lấy eo đau nhức, cố gắng lê xuống giường.
Trên trán lúc này đã lấm tấm mồ hôi, Sở Diên dừng lại thở dốc, hồi lâu mới lấy lại sức lực. Y sắp không chống đỡ được nữa, nhưng nhìn lại người đang say giấc đó, một chút cũng không muốn kinh động tới hắn.
“Chủ...” Tuệ Lâm vừa bước vào, nàng vừa lên tiếng đã bị y ra hiệu đừng lên tiếng.
Nhìn thấy hoàng thượng vẫn chưa rời khỏi, Tuệ Lâm lập tức nuốt xuống lời nói. Nàng đi nhẹ về hướng y, nói nhỏ: “Chủ tử,... đêm qua hoàng thượng có dày vò người không?”
Sở Diên lắc đầu, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt đã quá rõ ràng, Tuệ Lâm có ngốc đến mấy cũng hiểu rõ, chủ tử nàng đã bị dày vò cả đêm.
Nàng ủ rũ kéo y vào dục trì, để y ngồi xuống rồi mang nước ấm vào giúp y tẩy rửa, người quan tâm y nhất chỉ có mình Tuệ Lâm mà thôi.
Mới sáng sớm nàng đã vội vàng chuẩn bị nước nóng, chờ đến lúc chủ tử tỉnh dậy thì mang vào, nàng biết y rất ghét cảm giác dính dính đó, thật sự rất khó chịu.
“Chủ tử, nước đã ấm rồi, người mau vào đi!” Nàng vội vàng nói.
Không để Tuệ Lâm hối thúc, Sở Diên nhẹ nhàng cởi lớp y phục mỏng manh trên người xuống, từ từ bước vào dục trì, ngâm mình xuống dòng nước ấm nóng.
Sở Diên phất tay, ý bảo Tuệ Lâm ra ngoài.
“Chủ tử, nô tỳ ở ngoài chờ người!” Tuệ Lâm nói xong liền đi mất.
Một mình Sở Diên ở bên trong, nhìn bản thân dưới mặt nước, bỗng chốc khuôn mặt tái nhợt đã hiện rõ bên dưới. Sở Diên chạm tay nhẹ nhàng vào khuôn mặt tương đối gầy gò, y thở dài rồi trầm ngâm tựa người ra sau.
Bỗng... một bàn tay to lớn chạm nhẹ lên đầu vai y.
“Sao vậy? Việc gì phải thở dài?” Lý Thiên Thành không biết từ lúc nào đã tỉnh dậy, hắn ở phía sau vuốt ve da thịt y.
Nhìn thấy ái nhân đang e ngại giật giật khớp hàm, phút chốc làm hắn thích thú. Lý Thiên Thành vuốt ve lọn tóc đã ướt sũng của y, ngón tay quấn lấy lọn tóc, hắn cười cười rồi buông ra, rồi lại tiếp tục chơi đùa tóc y.
Sở Diên cảm thấy toàn thân cứng đờ, chốc lát không thể động đậy được.
“Sở Diên,... trẫm thật sự không thích ngươi cãi lời trẫm, tại sao ngươi lại không nghe lời?” Hắn kề sát vào tai y, nhẹ nhàng nói ra.
Sở Diên lặng lẽ rơi nước mắt, y thật sự rất khó chịu, rất khó chịu, muốn ôm chặt hắn, thì thào vào tai hắn, rằng y cũng không muốn. Nhưng y nên mở lời thế nào đây?
“Hoàng thượng... Sở Tuệ bây giờ có ổn không?” Y nhẹ giọng hỏi, ánh mắt là sự mong chờ từ hắn.
Nhận thấy giọng nói hơi lạ, nhưng hắn cũng thật tình giải bày: “Sở Tuệ rất tốt, nàng ta và Hà Thanh Trì đang ở Điền Châu, ngươi cứ yên tâm!”
“Điền Châu?” Sở Diên kinh ngạc hỏi.
Hà Thanh Trì không phải là thống đốc Lưỡng Giang sao? Lý nào lại ở Điền Châu?
Nhìn ra vẻ mặt khó hiểu của Sở Diên, hắn mới cười trừ: “Ta có một số công vụ cần hắn giải quyết, ngươi đừng suy nghĩ lung tung, muội muội và muội phu của ngươi, hiện tại vô cùng bình an!”
Sở Diên lúc này mới thở nhẹ một hơi, y vậy mà tin tưởng lời hoàng hậu nói, còn tưởng rằng muội muội đang gặp chuyện. Hóa ra tất cả cũng là do y suy diễn lung tung, hiện tại nhận được tin tức này, xem như cũng phần nào nguôi ngoai.
Đột nhiên Lý Thiên Thành chòm người về trước.
“Hoàng thượng,...” Sở Diên hốt hoảng ngả người ra sau, cùng lúc được hắn bắt lấy.
Dưới mực nước nóng ấm càng khiến da thịt y ửng đỏ, Lý Thiên Thành bất ngờ chạm môi y, hắn cười nhẹ bảo: “Mặc y phục vào đi, ngâm mình cũng lâu rồi, còn cố tiếp tục sẽ nhiễm phong hàn mất!”
Sở Diên thẹn thùng đứng dậy, trong lúc ngẩn ngơ thì hắn đã mang y phục tới. Sở Diên nhìn động tác dịu dàng của hắn, không hiểu vì sao lại như vậy, lẽ nào là do y nghe lời sao?
“Còn ngơ ra đó làm gì, có muốn ra ngoài không?” Lý Thiên Thành nhẹ nhàng nhấc bổng Sở Diên, không để y kịp phản ứng đã ôm người ra khỏi Từ Thanh cung.
Sở Diên đỏ mặt cúi đầu tựa vào lòng ngực hắn, ngoan ngoãn đưa tay ôm cổ, cùng hắn trở về tẩm cung. Mặc kệ cảm giác này là lâu hay ngắn, chỉ cần đối y nhẹ nhàng, Sở Diên sẽ dốc hết lòng vì hắn mà nhịn nhục.
...
Khí trời vào Thu không bao giờ thôi ấm áp, những tia nắng sớm nhẹ nhàng soi chiếu khắp nơi. Cả một bầu trời rực rỡ đang chào đón Sở Diên, ngày hôm nay không có đau khổ, chỉ có ấm áp dành cho y.
Hết thảy những tổn thương cứ thế quên đi, nhung nhớ dù chỉ một khắc này, nguyện ghi nhớ những gì tốt đẹp nhất, cô đọng lại trong tim y, càng lúc càng nhiều.
Đến mức mơ hồ quên mất bản thân.
...
Nghe nói Sở phi lại được hoàng thượng sủng ái, hôm qua được hoàng thượng bế về tẩm cung.
Không những vậy, hoàng thượng còn ra lệnh cho y tự do ra vào, khác với những phi tần khác, Sở phi này thật sự lợi lại.
Sở phi quả đúng là vị chủ tử đáng nịnh bợ, tháng ngày trong cung này nhất định phải biết nhìn sắc mặt y rồi.
Những lời nói như thế này bắt gặp ở khắp nơi, mọi ngóc ngách trong cung, ai ai cũng đồn đại: Hoàng thượng chỉ cần cùng Sở phi một đêm, ngày sau nhất định sủng ái vô cùng. Sở phi đúng là yêu nghiệt mà!
Hằng ngày những cung nữ và thái giám đi ngang qua đây cũng dằn lòng mà dừng lại, âm thầm dò xét bên trong, nhìn những động tác thân mật của hoàng thượng và Sở phi, đều làm bọn họ đỏ mặt tía tai, thì thầm to nhỏ.
Lúc này tin tức cũng đã truyền đến Từ An cung, Diệp Vân Âm lúc này cũng lười quan tâm. Tốt hơn hết không nên nóng giận, nếu không sẽ tổn hại đến phụng thể. Trước hết nàng đành chờ đợi thời cơ, đến một lúc nào đó nhất định sẽ lật đổ được Sở Diên, khiến y bại dưới tay nàng, vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên.
“Sở Diên ơi Sở Diên, ngươi đúng thật mệnh lớn, như vậy cũng không làm gì được ngươi, khá khen cho ngươi, được hoàng thượng sủng ái thì không xem bổn cung ra gì?” Nàng bóp chặt tách trà, nghiến răng nói.
“Nương nương, bảo trọng phụng thể...”
“Bổn cung đương nhiên phải bảo trọng phụng thể, để còn nhìn thấy Sở Diên thống khổ van xin ta tha mạng!” Nàng nhếch môi cười khinh miệt.1
Nhất định phải bảo dưỡng thật tốt, dốc toàn lực để chờ tới ngày hoàng thượng chán ghét Sở Diên.