Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 115: Chương 115: Đến cả khi nằm mộng hắn cũng khát vọng thể xác!




Hôm nay là một ngày đẹp trời, thời tiết thế này rất thích hợp để cho ai đó lười biếng, nằm dài cuộn mình trong chăn.

Sở Diên y như một con tiểu thố mà không ngừng ngoe nguẩy cái đuôi. Y lăn qua rồi lăn lại, nằm nhoài trên giường không quan tâm bất kỳ ai.

Lập tức một tiếng động vang lên, thành công thu hút sự chú ý của thỏ nhỏ.

Hai cái tai thỏ vểnh lên lắng nghe tiếng động bên ngoài, đoán chắc có lẽ là Lý Thiên Thành đang đến, nhưng y đã dỗi rồi, hừ... cả một ngày đến giờ mới ló dạng, y ở một mình thật cô đơn.

Lúc sáng có mấy phi tần mang theo rất nhiều bánh ngọt đến dỗ dành y, nhưng Sở Diên từ nhỏ đã được phụ thân dặn dò, bất kỳ là ai chỉ cần không quen biết thì không được nhận đồ.

Vì thế y đã thẳng thừng từ chối, lúc mấy phi tần đó rời đi y còn nghe họ mắng y ngốc nữa.

Nhớ lại chỉ khiến Sở Diên thêm bực mình, y nằm nhoài trên giường chẳng lười mở cửa cho ai kia.

“Diên Diên của ta mau mở cửa đi!” Lý Thiên Thành bên ngoài cười tươi chờ đợi.

Thế nhưng... bên trong không hề vang lên một âm thanh muốn đáp trả nào.

Lý Thiên Thành thấy lạ, hắn nghĩ có lẽ y đang ngủ nên mới không nghe thấy chăng? Vì thế hắn lại gọi lớn: “Diên Diên mau đến mở cửa cho ca ca đi nào, trời đẹp thế này không được lười biếng đâu đó!”

Lúc này Sở Diên đã bực bội đến độ tím tái, cảm thấy phiền chết đi được.

Y đứng dậy, tức đến mức quăng luôn cái chăn xuống đất, hậm hực mở cửa, còn không quên quăng gối về phía hắn.

“Ca ca mới lười ấy!” Sở Diên cáu kỉnh nói.

Lý Thiên Thành chưa kịp vội mừng đã bị ăn một gối vào mặt, hắn đơ người ra gần nửa tuần hương, nét mặt cứng đờ nhìn Sở Diên.

“Ối... đệ hôm nay còn mắng ta nữa? Diên Diên quá đáng lắm... quá đáng lắm!” Hắn rưng rưng nhìn y, khoé mắt cũng đỏ lên rồi, nước mắt như mưa mà xối xả rơi xuống, biểu tình rất uất ức.

Lúc này đến phiên Sở Diên ngây ngốc nhìn hắn, rốt cuộc hắn ngốc hay y ngốc vậy? Sở Diên lúc này lại thấy vị hoàng đế này còn khóc nhòe nhiều hơn cả mình, y nhăn nhó lùi về sau vài bước, biểu tình đã khủng hoảng tột độ.

“Ca ca dối trá thật, không muốn... không muốn chơi với ca ca, ta phải tìm phụ thân!” Y lén chạy về phía trước, khuôn mặt hoảng sợ nhìn hắn, còn bước tới y sẽ xỉu mất, hắn khóc xấu quá đi!

“Diên Diên đừng chạy mà!” Hắn đuổi theo y gọi lớn.

Sở Diên nhắm tịt mắt xua tay: “Đừng... đừng đến đây... yêu quái đừng đến đây!”

“Không được chạy mà, đã bảo rồi không được chạy!”

Lý Thiên Thành đỡ trán khóc thầm, hắn chỉ muốn làm nũng với y, ai ngờ ngược lại khiến y chê bai như vậy. Lúc này hắn không biết nên chui xuống cái lỗ nào nữa, thật sự quá mất mặt mà.

Xung quanh mấy cung nữ cũng không nhịn được phì cười, hoàng thượng ấy vậy bị hoàng hậu gọi là yêu quái, còn không ngừng la hét cầu hắn chớ đến gần.

Mỗi ngày ở trong cung này nếu ngày nào sóng yên biển lặng tức khắc chẳng bình thường. Ít nhất cũng phải chó mèo không yên, chứ chẳng thể lặng yên một giây phút nào.

Lý Thiên Thành vẫn không bỏ cuộc tiếp tục vượt mặt y, hắn cố hết sức dùng cả thân thể để chắn đường y. Sở Diên không thể chạy chỉ đành để hắn giữ lại, y nhắm mắt không ngừng cào cấu hắn.

“Buông ra cái đồ yêu quái già nua...”

Lý Thiên Thành khổ sở ôm y lại, hắn dỗ dành nói: “Nhìn kỹ xem ca ca đây!”

Lúc này Sở Diên mới hé một nửa mắt nhìn hắn: “Ôi chao! Ca ca đây rồi, vừa nãy Diên Diên nhìn thấy một con yêu quái trông thật đáng sợ!”

Lý Thiên Thành đen mặt giật giật khóe môi, thầm mắng: Con yêu quái đó là ta đấy, Diên Diên khốn kiếp còn nói ta như thế nữa, xem xem ta có cưỡng chết đệ không.

“Diên Diên... thế bây giờ đã hết sợ chưa?”

Sở Diên gật đầu cười nói: “Hết rồi, hết rồi!”

Lý Thiên Thành xem như cũng một phần nào an ổn, còn may hắn không tiếp tục giả vờ đáng thương, nếu không sẽ rất là nguy hiểm!

...

Đêm đã khuya.

Lý Thiên Thành đang ngái ngủ, trong mộng đẹp hắn nhìn thấy Sở Diên đang khiếp vía cầu xin hắn.

“Ca ca đừng đánh đệ mà... xin đó!”

Lý Thiên Thành nhẹ nhàng chạm vào chiếc mông mịn màng của Sở Diên, hắn cười cười vỗ chát chát mấy cái, xem như trả thù khi sáng.

Chiếc mông mịn màng bỗng chốc đã ửng đỏ, hắn đắc ý cười lớn: “Diên Diên ngươi đã làm cách nào lại dưỡng ra được làn da mịn màng như thế vậy? Ta chỉ mới vỗ vài cái vậy mà đã đỏ hết rồi, thật là...”

Sở Diên bị câu hỏi này của hắn làm cho cứng họng, y ấm ức muốn chết, hắn vậy mà đánh mông y không thương tiếc, ôi chiếc mông vừa đỏ vừa rát, hắn có còn là người không vậy?

Sở Diên không chịu, y muốn thoát ra nhưng lại bị hắn giữ chặt chẳng thể vùng vẫy, hắn còn chưa chịu tha cho y, khuôn mặt hắn xấu xa vô cùng, lúc này giống như mấy tên yêu râu xanh ngoài kia, chỉ thiếu vài cọng râu mép nữa là không khác một chút nào.

Sở Diên còn chưa kịp phản kháng, Lý Thiên Thành đã như hổ đói mà vồ lấy y, hắn mạnh bạo đưa cây gậy dài hơn ba mươi phân thẳng thừng tiến vào nơi bí hiểm.

“Ca ca đau đệ...” Sở Diên vùng vẫy, cả người như muốn nhảy dựng lên, hắn vậy mà thật sự muốn trả thù y, còn trả thù bằng cách tàn bạo như thế này.

Sở Diên đau đớn mà khóc ròng, nước mắt không ngừng rơi rớt, chúng thay nhau chảy xuống xương quai xanh.

“Thả... thả ra...”

Lý Thiên Thành cười gian tà đáp trả: “Không thả, xem ta có làm chết đệ không!”

Sở Diên cắn răng mắng: “Cầm thú!”

Lý Thiên Thành càng thêm thích thú hắn vỗ mông y chát chát, rồi lại tiếp tục nghênh ngang: “Này thì yêu quái này, cho đệ chết luôn!”

...

Sau một hồi vật lộn, Sở Diên như chết đi sống lại, y khóc lóc van xin: “Đau chết đệ mất, ca ca là tên bại hoại...”

Lý Thiên Thành vỗ ngực nói: “Một chút nữa sẽ sướng như ở trên mây!”

...

Sở Diên cắn răng nghiệm lấy, hóa ra chỉ có kẻ ở trên mới có được cảm giác khoái lạc, còn người ở dưới thân phải chịu cảm giác đau đớn từ ngoài vào trong da thịt.

Sở Diên là người cảm nhận được tất, bây giờ y rất muốn mắng hắn, nhưng mà đã không còn đủ sức lực nữa rồi.

“Xem xem lần sau còn dám mắng ta nữa không!”

...

“Khốn kiếp, ngươi ôm chân ta làm gì vậy?” Sở Diên nhíu mày nhìn hắn, tướng ngủ của hắn phải nói xấu vô cùng.

Còn chảy nước miếng nữa, nhìn nước miếng của hắn đã thấm ướt một mảnh trên ống quần y, không khỏi khiến Sở Diên ngượng nghịu quay đầu.

“Đại thúc... ngươi có thể khép miệng lại không?”

Lý Thiên Thành mơ màng tỉnh giấc, vừa rồi ở trong mộng hắn đã thỏa mãn được ham muốn của bản thân, còn trả thù được Sở Diên nữa.

Đang còn đắm chìm trong niềm vui thắng lợi, vậy mà đã bị lôi ra khỏi mộng đẹp.

“Ai phá nát chuyện tốt của trẫm vậy!”

“...” Sở Diên cười trừ nhìn hắn, lâu lâu mới nhìn rõ, thì ra Lý Thiên Thành bản tính lại xấu đến vậy, ngay cả nết ngủ cũng không sang.

Nói hắn là hoàng thượng, Sở Diên lại cảm thấy hắn là một tên lưu manh.

“Diên Diên?” Hắn ngơ ngác nhìn y, hôm nay Sở Diên sao lạ thế?

“Đại thúc, ngươi đang làm trò gì vậy?”

Lý Thiên Thành lúc này mới ngộ ra, đại thúc? Cái giọng điệu khinh thường này chẳng phải thiếu niên mười ba tuổi kia sao?

Lưu thái y nói không sai mà, bất kỳ lúc nào Sở Diên cũng có thể khôi phục trí nhớ, chỉ không ngờ là khôi phục tính cách ban đầu khi y tỉnh dậy.

“Ngơ ra đó làm gì? Đại thúc, có ai từng nói với ngươi chưa? Không những tướng ngủ của ngươi rất xấu mà ngay cả nét mặt hiện tại cũng xấu vô cùng. Không biết đại thúc đã mơ thấy gì, nhưng xem ra chẳng tốt đẹp nhỉ?” Y nhếch miệng khinh thường.

Lúc này Lý Thiên Thành mới kịp nhìn xuống dưới quần, thật không ngờ vậy mà làm chuyện bậy.

Hắn khó xử lấy chăn che lại, đêm qua mộng mị cho đã lại làm chuyện xấu hổ như thế, hắn lúc này thật muốn tìm một cái hố nào đó nhảy xuống rồi lấp lại cho xong.

“À thì...” Lý Thiên Thành đỏ mặt ấp úng nói không nên lời, cũng không biết dùng lý do gì để bớt trơ trẽn nữa.

Kỳ thật cầm thú chỉ có hắn, ngay cả đang ở trong mộng cũng có thể suy nghĩ viển vông.

Nói ra cũng phải nói lại, hắn nhịn lâu như vậy cuối cùng vẫn trót dại một lần.

...

Lúc thay y phục xong cũng đã qua giờ Tỵ, Lý Thiên Thành mang theo Sở Diên đến Ngự Thiện phòng dùng bữa, tuy nhiên mấy món ăn ngày trước y thích thú hiện tại không được Sở Diên để tâm lắm.

Y chẳng đụng tới món đó, chỉ khuấy khuấy bát canh.

“Không muốn ăn sao?” Hắn thấy y chẳng động đũa liền nói.

“Không phải không muốn ăn!” Sở Diên lạnh lùng đáp.

Lý Thiên Thành gật đầu một cái lại hỏi tiếp.

“Vậy không hợp khẩu vị à?” Nói rồi phất tay muốn gọi người chuẩn bị món khác.

Tuy nhiên Sở Diên rất nhanh đã giải đáp, y cười gượng nói: “Không phải không muốn ăn, mà là...”

Lý Thiên Thành biết ý kiến nhoài người tới.

“Là như thế nào?” Hắn tò mò hỏi.

“Nhìn bộ dạng ban sáng, thật sự không nuốt nổi...” Sở Diên cười tít mắt nói khẽ vào tai hắn.

Lời nói như nhát dao chí mạng, thật sự không giống cách thức nói chuyện của trẻ con.

Lý Thiên Thành như bị dọa, hắn ngơ ngác nhìn Sở Diên, dường như không tin được chính tai hắn đã nghe thấy.

...

Lúc trở về thư phòng hắn không ngừng nhớ đến lời nói kia của Sở Diên, còn cả lời nói lúc ở vườn đào y ôm bụng hỏi hắn nữa.

Những lời nói này thật sự nếu so với đứa trẻ khác thì có phần sắc bén hơn, thậm chí còn có tính sát thương thật cao.

Lý Thiên Thành vội vỗ đầu một cái thật mạnh, hắn lắc đầu nói: “Không đúng, không đúng, chắc chắn chỉ là tình cờ mà thôi!”

Hắn nghĩ thế liền không quan tâm nữa, bất luận là thế nào hắn cũng nguyện ý tin tưởng y, dù cho những suy nghĩ này cứ vây lấy hắn, nhưng hắn vẫn có niềm tin chắc chắn y sẽ không lừa hắn.

Vô luận là vì gì hắn cũng sẽ vì y hóa ngu ngơ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.