Lúc Lý Thừa Nam trở về thì bị Lý Thừa Húc mắng cho một trận.
“Con cất cái ná đó ở đâu rồi hả?”
Nhìn khuôn mặt thăng trầm của Lý Thừa Húc phút chốc làm nó hoảng hồn, lúc cùng Sở Diên đi chơi, nó vì quá tức giận mà không biết đã quăng ở đâu rồi nữa.
Hiện tại phụ hoàng đang hỏi nó vật đó ở đâu, nó chỉ biết ngơ ngác nhìn mà không biết trả lời thế nào.
Nó cứ tưởng cái ná đó rất tầm thường, dù sao cũng khá cũ kỹ rồi, thật không ngờ lại ảnh hưởng lớn đến thế.
“Thừa Húc, có gì thì từ từ nói, ngươi đừng quát lớn như vậy!” Mạc Thừa Quân không thể trơ mắt nhìn hài tử của mình đang bị quở trách, y lấy hết dũng khí bảo bọc hài tử của mình.
Nhưng lúc này đây Lý Thừa Húc thật sự bị chọc cho tức giận rồi, hắn không thể giữ được bình tĩnh. Hắn đã nói biết bao nhiêu lần rồi, nhớ không được làm mất, vậy mà hôm nay đã biến mất không thấy tăm hơi.
Cái ná này là món quà lúc hắn được năm tuổi đã theo hắn đến giờ cũng gần hai mươi năm. Hiện tại không cánh mà bay đều tại tên nghịch tử này!
“Nếu con không tìm gặp thì đừng gọi ta phụ hoàng nữa!”
Lý Thừa Nam nghe vậy thì bất động thanh sắc, nó ngơ ngác nhìn phụ hoàng, đáy lòng dâng lên tư vị phức tạp.
“Chỉ là một món đồ nhỏ, phụ hoàng thật sự trân quý nó hơn con sao?”
“Đương nhiên!”
Nói đến đây hắn cũng không hiểu vì cớ gì lại lớn tiếng với một đứa trẻ. Lúc Lý Thừa Húc nhìn lại đã thấy Lý Thừa Nam đỏ mắt nhìn hắn, thằng bé ấm ức chạy lại chỗ phụ thân nó khóc lóc.
Nhìn thấy một màn này lại càng khiến Lý Thừa Húc tức giận thêm.
“Hừ, ngươi cứ chiều nó sinh hư đi!” Nói rồi liền xoay người bỏ đi.
...
Sau khi Lý Thừa Húc đi rồi chỉ còn một mình Mạc Thừa Quân và Lý Thừa Nam, y thở dài xoa đầu hài tử ủ rũ nói.
“Con làm phụ hoàng giận rồi!”
Nào ngờ tên nghịch tử nào đó vẫn không biết trời cao đất dày.
“Rõ ràng phụ hoàng không vừa ý con trước, người thật khó chiều!”
Nó đã cố gắng lắm rồi, nhưng vẫn không tài nào làm hài lòng phụ hoàng. Thừa Nam chỉ là một đứa trẻ, nó vô tội mà, người lớn sao có thể nhỏ nhặt như vậy được.
Mạc Thừa Quân không muốn hai phụ tử bọn họ cứ mãi mặt nóng, mặt lạnh với nhau đành lên tiếng giải bày.
“Kỳ thật, cái ná mà con chơi đã có tuổi thọ khá lâu rồi, lúc phụ hoàng con năm tuổi là nội con tự tay làm đó! Vì thế phụ hoàng của con rất quý trọng bảo vật này, về sau nhìn thấy con cũng thích thú nên mới bóp bụng đưa cho! Nhưng mà cũng không đồng nghĩa với việc con tùy ý đem nó quăng ở xó xỉnh nào!”
Lúc bấy giờ Lý Thừa Nam mới biết nó đã sai.
Nó cứ tưởng phụ hoàng nhỏ nhặt với nó, nào ngờ chính nó đã làm mọi chuyện rối ben lên.
“Vậy... vậy phụ thân đi tìm với con có được không?”
Mạc Thừa Quân mỉm cười hỏi: “Tìm ở đâu?”
“Ở phía sau hoàng cung, hôm trước nội mang con đến đó!”
Mạc Thừa Quân ồ nhẹ rồi véo tai nó: “Con thật có phúc khí, nơi đó rõ ràng là chỗ hẹn bí mật của ông nội, vậy mà con cũng được biết đến, ấy vậy không biết tận hưởng!”
Nơi đó đẹp như vậy, nhớ khi trước mỗi năm Lý Thiên Thành đều sai người đến trồng thêm vài cây đào, với mong muốn khiến nơi này rực rỡ sắc hoa, ấy thế mà lại có một tên tiểu nghịch tử có phúc mà không biết hưởng thụ.
...
Lúc này phía bên Sở Diên và Lý Thiên Thành đã thu xếp ổn thỏa, chỉ còn chờ đến nửa đêm lén lút ra khỏi hoàng cung nữa là xong. Mặc dù có một chút tiếc nuối, song vẫn không khiến ý định này thay đổi.
Dù sao nơi này cũng không hợp với tâm tình hiện tại của Sở Diên, Lý Thiên Thành lo lắng nếu cứ để y tiếp tục chịu đựng sẽ khiến sức khỏe Sở Diên yếu đi.
Lúc mới đến đây cũng không mang theo cái gì nên lúc rời khỏi cũng không tốn sức xách gì đùm đề, chỉ vỏn vẹn hai bộ y phục tiện thể thay dọc đường.
Sau khi hoàn tất, hắn liền lên kế hoạch.
“Lát nữa chúng ta cứ vờ như không có việc gì là được, nhân lúc đêm muộn liền ra phía sau hoàng cung. Ở đó rất ít thị vệ canh gác, chúng ta chịu khó cải trang một chút là có thể thoát ngay thôi!”
Sở Diên lúc này cứ ngỡ đang đánh giặc không bằng, hắn còn có cả sơ đồ hoàng cung nữa. Thật là... nhưng hắn chu đáo như vậy mới là Lý Thiên Thành chứ!
“Vậy... chúng ta đến chừng đó nếu lỡ bị phát hiện thì ngươi sẽ làm gì?”
Lý Thiên Thành lắc đầu mạnh miệng nói: “Đương nhiên sẽ không bị phát hiện, ngươi nghĩ xem ta là ai kia chứ, năm xưa ngay cả quân của A Lạp còn không thể đấu lại ta. Cuối cùng trở thành một kẻ bại trận, ngay cả thân xác cũng không còn rõ dạng, ngươi nghĩ xem làm sao có việc chúng ta thất thủ!”
Sở Diên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, chỉ là có chút lo lắng.
“Tin ngươi vậy!”
“Nương tử...”
“Hả? Sao cơ?” Sở Diên khó hiểu nhìn Lý Thiên Thành, rốt cuộc lại muốn gì nữa đâu.
Thế mà giây tiếp theo không có gì hơn mà lại là một cái thơm nhẹ nhàng.
“Đừng buồn!” Hắn khàn giọng nhẹ nhàng nói với y.
Một bàn tay chậm rãi vén những lọn tóc đang vướng trên trán y, hắn vén chúng sang một bên, rồi lại thơm thêm một cái lên má y.
“Gì vậy chứ, ta... ta nào có buồn, nghĩ đi đâu thế?” Ngoài mặc Sở Diên luôn tỏ ra cứng rắn, nhưng Lý Thiên Thành biết y đang rất buồn bã.
Nếu không đến thì thôi, còn nếu đã đến lại vướng bận chẳng thể nào an tâm. Sở Diên là quan tâm tiểu tử kia, lo lắng nó sau này sẽ rất khó dạy, tính khí như thế chắc chắn sẽ không một ai dám cùng nó kết duyên.
Nói không chừng còn ế chỏng, ế chơ cho xem!
Nghĩ đến không khỏi khiến Sở Diên phì cười.
...
Thư phòng.
Lý Thừa Húc cảm thấy có gì đó không đúng lắm, hắn thấy vô cùng bất an, lòng ngực có chút nhức nhối.
Hắn đứng dậy chạy đến cung của Mạc Thừa Quân, nhìn y cất giọng.
“Thừa Nam đâu?”
Mạc Thừa Quân thấy hơi lạ, không biết hắn bị gì nữa.
“Nó... nó ở trên nhà xí, chiều nay không biết ăn trúng cái gì cứ đi ngoài mãi!”
Lý Thừa Húc nghe vậy thở dài, nhưng hắn vẫn thấy có gì đó không ổn.
“Chiều nay Thừa Nam có đến thăm phụ thân không?”
Mạc Thừa Quân lắc đầu thành thật nói.
“Không có, nó từ chiều đến giờ cứ đau bụng, cho nên không đến vấn an phụ thân!”
Nghe vậy Lý Thiên Thành liền bật dậy.
“Không ổn rồi, ta có linh cảm bọn họ sẽ rời đi!”
“Sao, sao có thể, không phải ngươi đã nói bọn họ sẽ ở đây hay sao?”
Lý Thừa Húc hiện tại vô cùng bấn loạn, hắn làm sao mà biết được hai người bọn họ cứ thích đi không từ biệt như thế chứ. Dù sao hắn cũng không muốn bỏ cuộc...
“Ngươi ở đây xem chừng nó đi, ta đi tìm hai người họ!” Nói đoạn Lý Thiên Thành liền tức tốc chạy đến Từ An cung, hắn mong rằng sẽ không chậm trễ.
...
Nửa đêm, nửa hôm Lý Thiên Thành đã kéo Sở Diên chạy ra khỏi cổng thành.
Mắt thấy xe ngựa đã gần tới, Lý Thiên Thành như nhặt được vàng mà lóe sáng vội đẩy Sở Diên vào trong.
“Ngơ ra đó làm gì, mau vào thôi!”
Sở Diên rất nhanh đã lấy lại tinh thần, nhanh chóng leo vào trong, sau đó đưa tay kéo Lý Thiên Thành lên.
Trong xe ngựa bầu không khí bất giác trầm lặng, Sở Diên không nói chuyện, Lý Thiên Thành cũng không lên tiếng, cứ như thế ngồi một góc không ai đả động đến ai.
Sở Diên thẩn thờ nhìn ra cửa sổ, chậm rãi thu hết những cảnh vật kia vào trong mắt, sau đó thở nhẹ ra.
“Ngủ đi, khi nào đến ta lại gọi ngươi dậy!”
Nghe vậy Sở Diên liền gật đầu đồng ý, kỳ thật hiện cũng rất buồn ngủ.
Nằm trong lòng hắn khiến Sở Diên nhớ về quá khứ, những ký ức đẹp khiến y bất giác cong môi.
Ngày dài tháng rộng, Lý Thừa Nam sớm thôi sẽ quên đi y, nó sẽ không còn nhớ gì nữa, bởi vì trong tâm trí vốn không hề lưu giữ bất cứ thứ gì tốt đẹp từ người nội này.
Thằng nhóc bướng bỉnh, cho dù là giả vờ đối tốt với y nó cũng không thể diễn tròn vai. Cuối cùng lại lắc đầu bảo không muốn diễn nữa, nếu không phải phụ hoàng nó ép buộc, nó cũng không tiếp cận y.
Câu nói này cứ như một con đao vậy, mạnh mẽ cứa vào tim y, rạch một nhát khiến y không dám tiếp cận nó.
Y không muốn khiến đứa nhỏ này khó xử, cũng không muốn nhìn nó bị trách phạt. Vì vậy mới quyết định cùng Lý Thiên Thành rời đi, có như vậy nhóc đó mới được bình yên.
...
Lúc Lý Thừa Húc đến nơi thì đã không thấy một bóng người, hắn tự trách vì sao lại chạy chậm như vậy?
Vì sao hắn không cho người canh giữ ở đây kia chứ?
Nếu như hắn sớm biết hai người bọn họ vẫn tiếp tục không từ mà biệt, vội vã trong đêm thì đã nghe theo lời Lý Thiên Hựu, canh gác tứ phía rồi!
“Phụ hoàng, phụ thân hai người thật tàn nhẫn!”
Lần nào cũng vậy, vì sao không thể nói trước với hắn một tiếng, cứ để hắn phải bất giác phát hiện?
Nếu không phải cái tên tiểu quỷ kia không biết tạo quan hệ tốt với nội, thì phụ thân của hắn đã không phiền não mà bỏ đi.
Nghĩ đến như thế Lý Thừa Húc liền hậm hực không thôi, hắn chán nản quay trở về phòng.
Ánh mắt chất chứa sát khí, mang theo lửa giận yên vị trên giường.
“Đi rồi sao?” Mạc Thừa Quân nhỏ giọng lên tiếng.
“Đi rồi, đi từ lâu rồi!” Nói xong liền bực bội quăng chăn, gối xuống.
“Cả hoàng cung lớn như thế, có vậy cũng canh gác không xong, thích vào thì vào, thích ra thì ra, chẳng ai phát hiện z đám nô tài vô dụng còn nuôi làm gì?”
“Người đâu!”
Lập tức bên ngoài truyền ra tiếng động.
“Hoàng thượng có chuyện gì cần dặn dò?”
Lý Thừa Húc cau mày nói: “Đêm nay là thuộc hạ dưới trướng của ai canh gác của Tây?”
“Dạ bẩm là thuộc hạ của La tướng quân!”
Cơn thịnh nộ của hắn lại tăng lên.
“Truyền ý chỉ của trẫm, La tướng quân quản binh không nghiêm, để người bỏ trốn lúc nào không biết. Phạt cắt giảm nửa năm bổng lộc, còn những kẻ đó phạt mỗi tên hai mươi trượng!”
“Thuộc hạ tuân chỉ!”
“Cút đi!”
Nhìn hoàng thượng tức giận như vậy, tên đó lập tức co giò bỏ chạy. Chọc giận hoàng thượng rất khó sống a...