Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 106: Chương 106: Hắn ghen tị đến mức muốn nhổ trụi lông Tiểu Miêu Miêu




Lý Thiên Thành ngỡ ngàng nhìn cánh cửa đóng sầm lại, hắn mới đó đã bị y đuổi khỏi rồi?

Hắn rất muốn xông vào, nhưng hắn không chịu nổi cái con vật có ánh mắt sắc bén đó, bộ lông đó vừa dày vừa dễ rụng, bất cứ lúc nào cũng khiến mọi thứ rối loạn lên, hắn cực kỳ không thích cái cảm giác này.

Ghen ghét, đố kỵ với động vật nhỏ đó, vì cớ gì nó có thể được ôm ấp như thế, còn riêng hắn thì bị đuổi ra khỏi phòng chứ?

Hắn đã phạm phải sai lầm gì à? Rõ ràng là con mèo đó đang chơi hắn đây mà, hắn lúc này rất muốn nhổ trụi lông của con mèo đó!

“Tiểu Miêu Miêu? Ta khinh, rõ ràng là một con vật xấu xa!” Hắn khinh thường khoanh tay nói.

Bên trong lập tức vọng ra: “Tên do ta đặt đó, ngươi có mắng thì mắng ta đi!”

Phút chốc mọi thứ như rơi vào trầm lặng, hắn tức giận co tay lại, sắc mặt càng lúc càng tối.

“Tiểu Miêu Miêu? Ngươi coi trọng nó hơn cả ta?” Lý Thiên Thành cảm thấy hắn sắp phát điên rồi, cư nhiên đố kỵ đến như vậy.

Từ trước đến nay đây là lần đầu hắn cảm thấy tuyệt vọng đến như vậy, chẳng biết Tiểu Miêu Miêu đó là giống cái hay đực, nếu là đực hắn sẽ còn điên hơn.

“Diên Diên ơi! Ngươi tha cho ta đi mà...” Hắn đau khổ ôm trái tim như muốn vỡ vụn, cõi lòng tan nát vì bị bỏ rơi, lúc này đây hắn cảm thấy lại thất bại trước một con mèo.

Rõ ràng hắn là rồng, nhưng lại bị đối xử thua cả một con mèo có nhiều lông, động vật yêu thích làm nũng đó, ngay cả chửi mắng cũng thấy nó đáng yêu.

“Diên nhi... mau đem nó đi nơi khác đi, đừng để nó ở đây chứ!” Hắn lần nữa cầu khẩn.

Sở Diên ở bên trong hầu như không quan tâm, y vẫn vui vẻ vuốt lông mèo, còn ôm nó vào lòng xem như bé con mà vuốt ve.

“Bỏ nó? Ta không nỡ... trông nó dễ thương như thế này rất giống trẻ con!”

Nghe câu nói này của Sở Diên cõi lòng hắn lần nữa bị một trần hồng thủy làm cho ngấn nước.

Chẳng trách y muốn nó như vậy, thì ra cảm thấy nó rất giống bé con, cứ như vậy hắn chỉ đành thẫn thờ ngồi ở ngoài.

Dù sao nghe được giọng của y hắn cũng cảm thấy an tâm hơn!

“Vậy ta ở đây canh chừng ngươi!” Hắn nhỏ giọng lầm bầm, cúi đầu nhìn bàn tay đã tái nhợt do động tác co bóp quá mạnh mà khiến cả bàn tay trắng bệch.

Sở Diên nghe giọng nói ủy khuất này lại cảm thấy khinh thường vô cùng, cái tên lớn tuổi này đã già mà cứ như trẻ con vậy, còn biết buồn tủi?

Y cứ nghĩ người đáng thương nhất phải là y mới đúng, đang yên lành lại bị bắt vào cung, y còn chưa kịp từ biệt phụ thân đã không thể trở về.

Nói cách nào hắn cũng không cho y rời đi, Sở Diên đã cảm thấy không ưa hắn rồi.

Bảo sao mấy tỷ tỷ trong cung nghe y nhắc tên hắn đã co giò bỏ chạy, còn không muốn nghe y nói thêm vài lời.

“Khá khen cho ngươi, cư nhiên giam cầm ta ở đây, tốt nhất đừng để lão gia đây trốn thoát được, nếu không ta sẽ nguyền rủa cả nhà ngươi!” Sở Diên độc miệng nói.

...

Từ ngày có sự xuất hiện của Tiểu Miêu Miêu Lý Thiên Thành càng khó có cơ hội được tiếp cận Sở Diên, mỗi khi đến gần đều sẽ bị lông của Tiểu Miêu Miêu làm hắn hắt hơi liên tục.

Hắn đã cố gắng thở nhẹ để không phải hít lấy lông mèo, nhưng rồi vẫn không thể tránh được nó.

Hôm trước không đến được hắn lập tức nghĩ ra một cách, lấy khăn bịt mũi lại, như vậy đã có thể tiến vào bên trong.

Nhưng mà... có hơi quái dị, hắn thường xuyên nghe thấy có ai đó ngang qua nhìn hắn cười thầm, nhưng đến khi hắn tìm tới người đã chạy từ lâu.

Cứ như vậy hắn cũng ngày càng quen thuộc hơn, không có việc gì có thể cản trở hắn theo đuổi Sở Diên.

Nói đến cùng phải khen Lý Thiên Thành rồi, da mặt của hắn thật rất dày nha! Cho dù có đuổi thế nào cũng không được, hắn nhất định sẽ tìm đủ thứ mọi lý do để được đến Từ Thanh cung.

Tuy Tiểu Miên Miên đó luôn làm cho hắn ăn thật nhiều giấm, Lý Thiên Thành cũng không ngại dùng cái mặt dày này bám víu y.

Hắn sợ chắc? Cái con động vật nhiều lông chết tiệt, tốt nhất đừng để hắn có cơ hội ngắt trụi lông nó, bằng không sẽ bỏ nó vào nồi hấp chao!

Tính đến thời điểm hiện tại quan hệ của hắn cả Sở Diên, có thể nói đã tốt hơn rất nhiều, cùng lắm chỉ bị y gọi là đại thúc mà thôi!

Ai nha đại thúc cũng được không sao cả, quan trọng là vào trong được là tốt rồi, chịu thiệt một chút, đến chừng chinh phục được Diên Diên rồi hắn có thể vừa nắm vừa xoa.

...

Hôm nay cũng như thường lệ, Lý Thiên Thành đi đến Từ Thanh cung để ăn vạ, nhìn dáng vẻ của hắn giống như bị ai lấy hết sản nghiệp vậy, vừa thống khổ còn rất bi ai.

Mặt thì bịt kín chỉ chừa mỗi hai mắt, cứ giáo giác nhìn xung quanh. Mắt hắn híp lại nheo nheo nhìn con mèo nhỏ đang ưỡn người nằm ngủ.

Nghe có tiếng động nó liền tỉnh giấc, hai mắt tròn xoe nhìn hắn chăm chăm.

Lý Thiên Thành tức đến mức muốn móc hai con mắt của nó ra vậy.

Hắn nghiến răng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, có tin ta móc mắt của ngươi không? Con mèo chết tiệt!”

Hắn khinh thường nhìn con mèo xấu xa, dám dành Sở Diên của hắn lại còn nhìn hắn bằng ánh mắt ghét bỏ như thế, quả thực rất muốn bứt trụi lông!

“Còn nhìn nữa không những móc mắt ngươi, ta còn bứt hết lông của ngươi, xem Diên nhi còn thương ngươi nữa hay không! Ta không tin ngươi đã biến thành bộ dạng xấu xí, Diên nhi vẫn mê muội ngươi!”

Vừa dứt lời hắn đã cảm thấy có gì đó không ổn, phía sau lưng hắn đột nhiên lạnh vô cùng, lúc hắn nặng nề xoay lại đã nhìn thấy ánh mắt khủng khiếp của ai đó.

“Ngươi muốn... bứt trụi lông nó?” Sở Diên như phát điên mà gằn giọng, hôm nay hắn còn dám nói những lời như thế này trước mặt y, hắn xem y là gì kia chứ?

Lý Thiên Thành càng hận Tiểu Miêu Miêu hơn, nó đáng ghét đến mức không cho hắn ăn giấm thì cũng là ăn hành mà, lần nào cũng vậy mỗi khi hắn đến đều bị nó báo hại bị Sở Diên mắng.

Rốt cuộc nó đã được ai sai khiến, xúi giục đến nơi này vậy? Là ai đã cử nó xuống để khiến hắn thê lương như này?

Quá đáng... cả chủ nhân và cả mèo nhỏ đều quá đáng giống như nhau, để hắn ăn biết bao nhiêu trái khổ, hết lần này đến lần khác không được an lành.

Hắn sắp phát điên rồi, chính xác là bị chủ tớ này làm cho điên lên, hắn đã cố gắng hết sức rồi, chuyện đáng nhịn cũng đã nhịn, có cần cho hắn ăn giấm nhiều như vậy không?

“Diên nhi... xem như ta chưa nói gì đi...” Hắn cúi đầu bứt ngón tay, trong còn trẻ con hơn cả y.

Sở Diên bĩu môi hỏi: “Xem là xem như thế nào chứ, nghe thì cũng nghe rồi... sao có thể vờ như không nghe?”

“Thôi mà, Diên Diên... tha cho ta đi!” Hắn vẫn tiếp tục nài nỉ.

Hắn nhớ y rồi phải nói là rất nhớ, mỗi ngày của hắn nếu được chỉ muốn dán sát vào y không muốn tách rời.

Vì thế bằng mọi giá, bỏ hết cả sĩ diện chỉ muốn đeo bám y mà thôi!

Nhận thấy chủ nhân sắp tha thứ cho Lý Thiên Thành rồi, Tiểu Miêu Miêu lập tức vểnh tai lên, trong lòng thầm kêu la: Chủ nhân không được tha cho hắn, vừa nãy hắn còn có ý định muốn nhổ trụi lông của Miêu Miêu mà, không được dễ dàng tha như vậy, oa oa Miêu Miêu không chịu đâu.

“Meo, meo, meo, méo...” Tiểu Miêu Miêu không ngừng la lối, khiến cho Sở Diên nhăn mày.

Sở Diên mỉm cười nhìn nó rồi rồi ôm nhẹ nó vào lòng, bỏ qua ánh mắt chờ mong của Lý Thiên Thành, y nhỏ giọng nói với Tiểu Miêu Miêu: “Hắn rất đáng ghét có phải không?”

Tiểu Miêu Miêu lập tức vùng quằn: Hắn chính xác rất đáng ghét, mau đuổi hắn đi cái tên chết tiệt đó.

“Méo, méo, meo...”

Sở Diên vỗ nhẹ nó nói: “Không được mắng hắn như vậy nữa, tuy Lý Thiên Thành thật sự rất phiền, còn rất ngốc nữa, nhưng hắn dù gì cũng là hoàng thượng đó, cẩn thận hắn chém đầu ngươi!”

Tiểu Miêu Miêu vừa nghe đến hại chứ, chém đầu, nó lập tức giãy dụa la hét.

“Meo meo meo, meo... meo... meo...”

Sở Diên phì cười, y búng tay một cái thật nhẹ lên đầu nhỏ của Tiểu Miêu Miêu, sao mà có thể ngốc như vậy, chỉ mới hù dọa một chút thôi đã sợ hãi như vậy rồi, nếu sau này gặp đối thủ mạnh hơn thì phải làm sao đây!

“Được rồi có ta ở đây ta sẽ bảo vệ ngươi, Lý Thiên Thành đó không có cơ hội nhổ lông ngươi đâu!”

“Meo.”

“Ngoan nào.”

“Meo... meo.”

“Khụ... khụ, hình ta vẫn còn ở đây...” Lý Thiên Thành nhìn thấy một người một mèo vui vẻ nói chuyện với nhau như vậy, ngay cả một chút ngó tới hắn cũng không có, còn không để ý hắn đang đứng bên cạnh từ nãy đến giờ, nhìn cảnh tượng này Lý Thiên Thành thật sự khóc không ra nước mắt!

“Các ngươi có cần... nói xấu ta lớn như thế không?” Còn sợ hắn không nghe rõ sao? Nhưng hắn đã nghe rất rõ rồi đó, đừng đối với hắn vô tâm như thế chứ!

“Tiểu... Miêu... Miêu!” Hắn nghiến răng nhấn mạnh từng tiếng một.

Tiểu Miêu Miêu bị hắn gọi trúng đích danh thì hoảng sợ núp ở sau Sở Diên, nó sợ sẽ thật sự bị chém đầu mất, nó còn nhỏ như vậy, còn chưa tìm được bạn đời mà, cứ như vậy bị chém thì thật uổng phí!

Sở Diên mỉm cười nhìn hắn, y nhếch môi nói: “Bọn ta nào có nói xấu ngươi, cùng lắm chỉ nói ngươi hơi phiền thôi!”

“Phải ha? Chỉ nói ta... phiền... thôi sao?” Lý Thiên Thành kéo dài ra, nhìn y chăm chú.

Thế nhưng Sở Diên không né tránh, ngược lại còn gật đầu tán thưởng: “Phải đó, ngươi phiền khủng khiếp, ngày nào cũng đến, chán vô cùng luôn!”

“Ta... ta...”

“Lý Thiên Thành à! Sao ngươi lại rảnh rỗi đến mức mỗi ngày đều đến đây vậy? Không có việc gì làm à? Hay là ngươi lười đến mức trốn việc chạy tới đây!”

Lý Thiên Thành đơ người ra, hắn là hoàng thượng, là hoàng thượng thì sao gọi trốn việc? Hắn thích thì làm không thích thì cứ để đó thôi, sao có thể nói hắn trốn việc?

“Theo đuổi ngươi là việc duy nhất ta cần làm mỗi ngày!” Lý Thiên Thành cười cười nói.

“Hừ... mồm điêu, ta không thèm tin ngươi!” Sở Diên ghét bỏ quay mặt đi, còn lâu y mới tin lời hắn.

Lý Thiên Thành tiến sát ôm Sở Diên từ phía sau, hắn, vuốt nhẹ lọn tóc đã vướng trên trán y, nhẹ nhàng kéo nó rơi xuống.

Hắn nói: “Ta không gạt ngươi, những lời ta nói đều vô cùng thật!”

Toàn tâm toàn ý thật lòng với ngươi, chỉ đối với ngươi thật lòng thật dạ, hắn thầm nói trong lòng chứ chẳng nói dám nói ra.

“Vậy sao? Ngươi nói những lời này với thiếu niên mười ba tuổi sao? Là điều mà hoàng thượng nên nói sao?”

Hắn không trả lời chỉ rũ mắt nhìn y, nên nói sao? Chỉ sợ kiếp này đều không thể nói những lời sến súa như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.