Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 118: Chương 118: Hắn không nỡ để y chết thêm một lần nữa




Lúc bấy giờ Tuệ Lâm đã đi đến bên phòng của Sở Diên nhân lúc không có lý Thiên Thành ở đây nàng lập tức mở cửa bước vào.

Mấy tháng trước Lý Thiên thần đã ra lệnh Không cho nàng được đặt trên bước vào Từ Thanh cung, hắn không cho nàng gặp Sở Diên, hắn sợ nàng sẽ nói ra những chuyện cũ làm y đau lòng nên không cho Tuệ Lâm được ở gần Sở Diên, dù chỉ một chút!

Tuệ Lâm trong lòng đầy phẫn nộ nàng căm hận cái tên Lý Thiên Thành đó, hắn là một tên hoàng đế đáng ghét ngàn vạn lần vì sao không chết đi, cứ như thế hắn sống thật lâu thật lâu!

Tuệ Lâm thôi suy nghĩ, càng nghĩ lại càng tức giận, nàng bắt đầu tiến vào bên trong.

“Chủ tử!” Tuệ Lâm nhỏ giọng gọi.

Nhìn một chút phát hiện y đang ngủ say, nàng không gọi nữa, liền bước đến bên y, khẽ chạm vào tay Sở Diên buồn bã nói: “Chủ tử đã lâu rồi không gặp người, người có nhớ Tuệ Lâm không?”

Hoặc là nhớ, hoặc là không! Tuy nhiên điều đó không còn quan trọng, được gặp lại y là điều vui nhất mà Tuệ Lâm mong muốn!

Sở Diên an giấc trên giường không hề để tâm tới có người đang nắm lấy tay mình.

Tuệ Lâm ánh mắt buồn bã khó tả nhìn y, khóe mắt nàng cay cay, một giọt lệ nhẹ nhàng rơi trên tay y, nàng nói: “Chủ tử, ta thật hối hận hối hận vì đã khiến người trở thành bộ dạng như thế này...”

Tuệ Lâm đau lòng nói, lòng nàng vô cùng nhói,

vì đã khiến y trở nên như hiện tại, nàng thật sự hối hận khi đã bị lợi dụng y.

Bây giờ Diệp Vân Âm đã bị nhốt vào trong ngục tối rồi, bên cạnh nàng cũng không có bất kỳ ai gây trở ngại, nhưng Tuệ Lâm vẫn không thể nào thôi đi áy náy, chính nàng đã hại Sở Diên mãi mãi mất đi đứa con đầu lòng.

Hôm đó Diệp Vân Âm tìm đến Tuệ Lâm căn dặn nếu như không làm theo lời mà nàng ta thì cả nhà nàng sẽ không toàn mạng, Tuệ Lâm vì những lời đe dọa đó mà cắn răng chịu đựng hãm hại Sở Diên.

Thuốc độc đó nếu không phải bị Diệp Vân Âm đe dọa thì nàng sẽ không hạ nó vào canh của y rồi.

Ngày hôm đó Tuệ Lâm đã đổ thuốc độc vào trong canh của Sở Diên khiến cho y manh thai rồi lại càng thêm suy yếu vì không thể thích nghi.

Cơ thể của y rất yếu còn phải mang thai như thế mới khiến cho đứa trẻ rời xa dương thế, nếu như cơ thể của y không yếu ớt như vậy thì có lẽ đứa trẻ vẫn được giữ lại! Thế nhưng... đáng tiếc Sở Diên vốn ốm yếu hơn người thường, không thể nào đủ sức để chống lại bệnh tật quấn thân!

Quanh năm suốt tháng là đau ốm thì sao có thể giữ được cái thai hư nhược đó!

Cho đến hiện tại Tuệ Lâm vẫn không ngừng ăn năn cùng hối hận, khi nhớ đến cảnh tượng hôm đó máu me đầy sân, lúc đó nàng đã quỳ xuống khóc thật lớn bên chỗ mà Sở Diên đã ngã xuống, nàng chạm tay vào những giọt máu mà hạ thể của y chảy xuống, máu của đứa trẻ ba tháng tuổi, nước mắt nàng vẫn rơi tận sâu trong ruột, gan là đau nhói tột cùng!

Là do nàng ngu ngốc, đã vì những lời nói kia mà khiến y chịu nhiều tổn thương như vậy, chính nàng cũng giống như Tiểu Tình Nhi, đánh mất một vị chủ tử hết mực tin tưởng mình.

Chính nàng đã hứa với trời cao, bằng mọi giá sẽ bảo vệ Sở Diên an toàn, không những thế nàng còn hứa với Dương Xuân sẽ bảo vệ y thay hắn.

Nhưng cuối cùng chính nàng đã hại chử tử của mình, nàng đã không bảo vệ được y toàn vẹn còn hại y mất đi đứa con, mất đi tất cả những gì mà y nên có, ngay cả kí ức cũng không giữ lại được.

Tuệ Lâm buồn bã, nàng thống khổ biết bao nếu như Sở Diên phát hiện chính là đã hạ độc y thì Sở Diên có còn đối với nàng như trước kia nữa không?

Bọn họ có thể còn trở thành chủ tử nữa không?

Tuệ Lâm khóc thật lớn không bên cạnh y đến khi mơ hồ nhìn thấy cánh tay Sở Diên đang động đậy.

Y dương mắt nhìn nàng ánh mắt ấy có phần rời rạc, giống như khó hiểu: “Ngươi là ai, sao lại vào đây?”

Tuệ Lâm lau giọt nước mắt vẫn còn vương trên khóe mắt, nàng nói: “Chủ tử nô tỳ là Tuệ Lâm, là người trước đây từng hầu hạ người, chẳng lẽ người quên rồi?”

Sở Diên lắc đầu một chút cũng không nhớ, Tuệ Lâm này là ai?

“Trong trí nhớ của ta chưa từng có một người mang tên Tuệ Lâm, ta chỉ muốn biết vì sao ngươi lại vào được đây?”

Tuệ Lâm đau nhói khi Sở Diên không nhận ra mình, nàng buồn biết bao khi nhận được sự thờ ơ của y!

Phải! Là nàng đã hại chết con của y, nên hiện tại Sở Diên có nhớ hay không nhớ nàng cũng chẳng sao, như vậy y sẽ không làm nàng thêm cắn rứt mà buộc miệng nói ra chính nàng vẫn luôn phản bội y!

Ăn năn bao nhiêu thì lại hận Lý Thiên Thành bấy nhiêu, hắn là một kẻ tàn ác thế nhưng chính bản thân nàng cũng tàn bạo biết bao khi giáng lên đứa trẻ vô tội, khiến phụ tử họ chưa kịp gặp đã vội chia lìa!

Chính nàng mới là kẻ phản bội lớn nhất, nàng mới là người không đáng sống trên thế gian này, tuy nhiên Tuệ Lâm lại càng hận Lý Thiên Thành hơn, nếu không phải Lý Thiên Thành chăm chăm vào Sở Diên thì y đã không phải bị Diệp Vân Âm nhắm đến.

Nếu không phải thế thì nàng đã không bị Diệp Vân Âm uy hiếp, Sở Diên cũng không cùng nàng tranh cãi.

Nếu như hắn không khiến y yêu nhiều như vậy thì những lời khuyên của nàng đã thành công, vậy thì Sở Diên cũng không bị ép đến đường cùng.

“Chủ tử, Lý Thiên Thành là kẻ xấu, người bằng giá nào nhất định không được tin hắn, những lời hắn nói người không được tin là thật!”

Tuệ Lâm cố hết sức chỉ muốn chia rẽ bọn họ.

“Vì sao không thể tin? Ta và hắn vốn là phu thê, ta không tin hắn chẳng lẽ tin ngươi?”

Sở Diên ngây thơ nhìn Tuệ Lâm, dựa vào đâu bảo y nghe lời một kẻ lạ mặt tự ý xông vào cung của y?

“Chủ tử, những lời mà Tuệ Lâm nói đều vô cùng thật, hắn không hề yêu người, hắn chỉ tham luyến thân thể của người mà thôi!”

Tuệ Lâm khẳng định nói, nàng thừa biết rõ Lý Thiên Thành thích nhất chỉ có thân thể của y, nếu như sau này Sở Diên già nua trước hắn, có lẽ hắn sẽ lập tức xua đuổi y.

“Vậy thì ta nên làm thế nào đây?” Sở Diên cười nhẹ vỗ vai nàng.

“Chủ tử, ngươi nên né tránh hắn ra, tốt nhất không để hắn động chạm!”

Nghe Tuệ Lâm nói thế Sở Diên lập tức gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó. mới thở dài nói: “Nhưng hôm kia ta đã cùng hắn mây mưa rồi, ngươi đến trễ quá, ta không thể không có hắn!”

...

Lý Thiên Thành cảm nhận có gì đó rất lạ, hắn không ngồi yên được, lập tức khởi giá Từ Thanh cung.

Trong lòng hắn rất nóng, bằng mọi giá phải gặp y hắn mới an tâm.

Trong phút chốc đã đến Từ Thanh cung, hắn nhìn cửa phòng mở lớn liền thấy lạ, bình thường Sở Diên sẽ khép cửa lại mà lười biếng ngủ, hôm nay sao lại mở cửa lớn?

Hắn không nhịn được liền đi vào, Lý Thiên Thành co tay thành nắm đấm khi thấy một vị khách không mời mà tới.

“Tuệ Lâm, ai cho ngươi vào đây?”

Nghe giọng nói áp bức đó Tuệ Lâm liền kinh hãi, hắn đến rồi, nhanh như vậy đã đến rồi.

“Hoàng... hoàng thượng...” Tuệ Lâm run run quỳ xuống.

Nhưng Lý Thiên Thành không quan tâm, hắn nhanh chóng đến bên cạnh Sở Diên, dò xét một lượt.

“Diên nhi, ngươi đã nghe những gì rồi?”

Sở Diên cười đáp lời: “Không có, ban nãy nàng ta nói ta không được ở bên ngươi, nàng ta nói ngươi rất xấu tính, sẽ làm hại ta!”

Tuệ Lâm ngớ người ra nhìn Sở Diên, y cứ như thế khai ra hết, còn nói thêm những lời mà nàng chưa nói ra.

“Ngươi có tin nàng ta không?” Lý Thiên Thành lo lắng hỏi.

Sở Diên lập tức xua tay, ở trước mặt Tuệ Lâm y ôm hắn, cười vui vẻ nói: “Ta chỉ tin ngươi thôi, nàng ta không đáng tin!”

Tuệ Lâm hụt hẫng cười trừ: “Thật sự thay đổi rồi, người vốn không còn là chủ tử của ta nữa, vậy mà ta còn nghĩ lúc này vẫn tìm được một phần nào đó của trước đây!”

Sở Diên nhìn nàng ta bối rối, y nói: “Xin lỗi, nhưng ta không thể tin ngươi được, so với ngươi ta lại tin đại thúc hơn. Phụ thân đã dạy, nữ nhân và nam nhân không thể tùy tiện xông vào phòng khi chưa có sự cho phép của đối phương, hơn nữa... ngươi lại lén lút đến khi ta ngủ say mà xông vào, kỳ thật nếu ngươi giết ta, ta cũng không thể phản kháng!”

Y càng nói càng khiến Tuệ Lâm tuyệt vọng, đây có lẽ chính là quả báo mà nàng đáng phải nhận hay sao?

Chính nàng đã lừa dối y, cho nên có làm thế nào cũng không thể khiến Sở Diên tin tưởng!

“Chủ tử, nô tỳ rất ân hận, nhưng so với ân hận thì ta lại càng hận người hơn!”

Nói đến đây Lý Thiên Thành lập tức sai thị vệ áp giải nàng ta đi.

Hắn ôm y vào lòng vỗ về: “Làm ngươi hoảng sợ rồi, ba tháng trước ta đã đưa nàng ta đến khu vực giặt giũ, không biết vì cớ gì lại thoát khỏi thị vệ canh gác ở đó, lúc nãy những lời mà nàng ta nói, ngươi đừng nên để tâm!”

Sở Diên lắc đầu mỉm cười nói, y siết chặt hắn vùi đầu vào hõm cổ Lý Thiên Thành lí nhí đáp: “Không có, ta làm sao lại nghe nàng ta được, chẳng phải vẫn ở yên đây sao!”

Hắn xoa xoa lưng y lại dặn dò: “Bất luận ghét ta như thế nào, chỉ xin ngươi đừng làm bản thân tổn thương, lúc nãy khi nàng ta xông vào vì sao ngươi không hét lên để thị vệ bên ngoài nghe thấy? Nếu như nàng ta có mang theo đoản đao, hay một thứ gì đó sắt nhọn thì phải làm sao?”

Thấy hắn lo lắng như vậy y cũng không có gì để nói, y biết hắn sẽ không để y chết thêm một lần nữa!

Lý Thiên Thành hắn sẽ không nỡ để y đứng ở bờ vực của cái chết, hắn sẽ dùng bằng mọi cách chỉ để kéo y quay trở lại.

...

“Nếu như ta chết thì thế nào?” Sở Diên ôm chặt hắn thuận miệng hỏi.

Lý Thiên Thành liền lắc đầu hắn khẳng định nói: “Sẽ không chết, ngươi còn sống lâu hơn ta nữa là!”

“Vậy ta sẽ sống đến bao lâu?” Sở Diên cười cười vu vơ hỏi.

“Thật ra, cho đến khi ta chết thì ngươi chắc là vẫn còn sống đó!”

“Vậy ngươi sống đến bao lâu?”

“Tất nhiên là sống lâu trăm tuổi!”

“Vậy ta sẽ sống bao lâu?”

“Sẽ lâu hơn ta, có thể là một trăm lẻ ba tuổi hoặc là lẻ năm, lẻ sáu, thậm chí còn lâu hơn!”

“Vậy có phải rất giống quỷ không?”

“Có thể!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.