“Bẩm hoàng thượng, Sở phi may mắn không bị ảnh hưởng đến tim, cũng may mũi tên đó không trúng vào động mạch. Sau khi hạ thần băng bó cho Sở phi thì vết thương đã không còn rỉ máu, nhưng hiện tại Sở phi không thể lập tức tỉnh lại được...” Lưu thái y nói rồi thì cúi đầu, ông hơi e ngại không dám nói quá lời.
Mặc dù không thích chuyện này lắm, tình hình của Sở Diên hiện tại không được tốt mấy, chung quy đều do hắn.
Vết thương nơi tư mật không được xử lý kỹ càng, có lẽ lúc làm xong đã không được tẩy sạch, sau đó còn bị Lý Thiên Thành tiếp tục cuồng bạo, nhiều ngày như vậy, vết thương ngày càng đau nhức.
Không được bôi thuốc chu đáo có thể ảnh hưởng rất nghiêm trọng, Lưu thái y thật sự ái ngại khi nói về vấn đề này.
Kỳ thật rất khó xử, ai cũng có một chuyện hệ trọng cần làm, nhưng thời gian dần chỉ lo thỏa mãn dục vọng của bản thân mà quên mất người kia đau đớn biết nhường nào.
Lý Thiên Thành nghe Lưu thái y nói nửa chừng đã dừng lại thì hơi nhíu mày, khó chịu hỏi: “Vì sao không thể tỉnh dậy được?”
Lưu thái y thở dài, nhìn hắn chăm chú, nét mặt hơi buông thả...
“Hoàng thượng, thứ lỗi hạ thần nói thẳng, Sở phi nếu còn tiếp tục bị người cuồng bạo, hạ thần sợ sẽ không chống đỡ nổi. Hiện tại khí huyết khó lưu thông, thêm nữa Sở phi vốn có hàn khí trong người, hình thành về sau càng khó bình phục. Người nếu không tin có thể xem,... nơi kia, nếu người nhìn thấy mới hiểu rõ, đau đến nhường nào. Hơn nữa khi làm lại không được tẩy rửa sạch sẽ, vết thương bị nhiễm trùng,...” Nói đến đây Lưu thái y dừng lại, nếu nói nữa có lẽ sẽ phạm tội khi quân.1
Đâu ai không rõ hoàng thượng không thích nói lý, ông nói nhiều như vậy cũng đã hết lòng, hết dạ, chỉ mong sao hoàng thượng có thể hồi tâm, chuyển ý, tha cho Sở phi một mạng.
Cứu được lần đầu chưa chắc sẽ cứu được lần hai, lần ba,... nếu thêm vài lần như vậy nữa, mạng sống khó lòng bảo toàn.
Hắn nghe xong thì sững sờ tại chỗ, không hiểu được bản thân đã làm ra loại chuyện như thế này.
Tâm tình của hắn bây giờ rất loạn, hắn muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Nhìn đến người kia đang nằm trên giường, hơi thở yếu ớt, khuôn mặt trắng bệch, hắn lúc này mới hiểu rõ.
Từ lúc Sở Diên vào cung cho đến nay, hắn chưa một lần đối tốt với y, những lúc cùng y hoan ái hắn đã rời khỏi rất nhanh, thậm chí còn không nhìn y lấy một cái.
Mặc cho người kia có còn một chút sức lực nào hay không, hắn tàn nhẫn như vậy, bỏ mặc y phải chịu đau đớn từ hạ thể.
Nhiều ngày không được điều dưỡng kỹ càng, tư mật bị tổn thương nghiêm trọng. Y còn bị hàn khí bao lấy thân thể, quanh năm suốt tháng là bệnh tật quấn thân.
Thiết nghĩ, ngay lúc mũi tên đó sắp va vào tim hắn, nếu như y không đỡ giúp hắn, nhẽ ra người nằm ở đây có lẽ là hắn rồi.
Hoàng cung chắc chắn sẽ náo loạn một phen, những phản tặc có mưu đồ đảo chính sẽ thừa nước xông vào.
Lúc đó hắn sẽ bị bọn chúng được nước bẻ thuyền. Một nước không thể một ngày không vua. Hắn là vua một nước, tất nhiên sẽ có sức ép rất lớn.
Nhìn Sở Diên an ổn nằm đó, tức khắc trong lòng cồn cào, hắn khó chịu nắm chặt nắm đấm, có thể nghe thấy âm thanh rôm rốp của khớp xương, khuôn mặt hắn nhẹ nhàng giãn ra.
Hắn phất tay lắc đầu bảo: “Lưu thái y nếu không có việc gì thì đi đi!”
Nhận thấy hoàng thượng đang không vui, Lưu thái y cũng biết lượng sức mình, nhẹ nhàng bước ra bên ngoài, nhường lại không gian rộng lớn cho hắn và y.
Lý Thiên Thành ngồi cạnh mép giường, bàn tay to lớn chạm vào khuôn mặt y. Làn da trắng không tì vết, khóe mắt hơi đỏ, có lẽ nhiều ngày không được an giấc.
Y chắc chắn đã khóc rất nhiều, những lúc như vậy hắn không hề quan sát, hắn cho rằng y giống như bọn họ, đang dùng khổ nhục kế với hắn, hoàn toàn không nghĩ đến, y thật sự đang rất... tổn thương.
Hắn kéo nhẹ y phục y ra, nhẹ nhàng đỡ lấy Sở Diên nằm trên đùi hắn, chậm rãi nghiêng người y sang một bên, hắn dùng đầu ngón trỏ chạm nhẹ vào miệng vết thương vừa được băng bó.
Nhìn máu đã thấm ướt qua lớp vải, hắn xót xa không thôi, hắn tặc lưỡi một cái, nhẹ nhàng đặt y trở về tư thế ban đầu.
Hắn nhìn một lúc, nghĩ bụng không thể để y say giấc ở đây được, dù sao ở đây cũng là thái y viện.
Vội nhấc bổng Sở Diên lên, để đầu y tựa vào lòng ngực rắn chắc của hắn, không nhanh, không chậm trở về tẩm cung.
Dọc đường trở về, tình cờ những cung nữ và thái giám ngang qua, khuôn mặt sững sờ chốc lát, nhìn hoàng thượng ngày ngày nghiêm nghị đang ôm chặt nam nhân mới vào cung, phút chốc không thể tin được.
Đám người đó nhìn chằm chằm bóng lưng Lý Thiên Thành, hồi lâu không chớp mắt.
Một cung nữ thì thầm: “Ta là đang mơ sao?”
Thái giám kia cũng lắc đầu khó tin nói: “Mong sao là đang mơ!”
Chỉ có nằm mơ mới nhìn thấy bộ dạng hiếm lạ của hoàng thượng.
“Ta nghe nói Sở phi luôn bị hoàng thượng dày vò, cứ tưởng y đã không trụ nổi!” Cung nữ đó mở lớn mắt nói, miệng nhếch lên cười khẩy.
“Còn tưởng gì? Không phải chỉ là một nam sủng thôi sao? Hừ, chờ đến lúc hoàng thượng chán y rồi, thế nào cũng bỏ mặc cho xem, để xem y còn nghênh ngang đến khi nào!” Nàng ta không biết trời cao đất dày, hiên ngang nói những lời khó nghe, không chú ý đến ánh mắt như phát hỏa ở phía sau.1
Lập tức một tiếng quát tháo: “Câm miệng! Nô tài to gan sao lại dám diễu võ dương oai? Không xem trẫm ra gì sao?”
Lý Thiên Thành đã nghe hết những lời nói đó, tức khắc không nhịn nổi quát lớn. Là do hắn không chú ý, trong cung cư nhiên lại tồn tại thứ nô tài đáng chết vạn lần này, ngay cả hắn ở trước mặt cũng không biết kiệm lời.
Hiên ngang xàm ngôn loạn ngữ, không xem thánh thượng ra trò. Được lắm, ngay tại giờ phút này đây, cứ an dưỡng nơi âm ti lạnh giá đi.
Đám nô tài đó phút chốc nhận thấy ngày chết sắp đến, lập tức quỳ xuống, không ngừng van xin.
“Hoàng thượng tha mạng, nô tài đáng chết, muôn vạn lần xin người khai ân.”
Tuy nhiên, đâu phải hắn không nghe thấy, cũng vì hắn nghe thấy nên mới không muốn tha mạng, được nước lấn tới, thuận gió đẩy thuyền là những việc mà đám nô tài này làm ra. Ngày nào không thanh trừ hết, trong cung sẽ loạn hết cả lên.
“Người đâu, lôi đám nô tài ngày ra phạt năm mươi trượng!” Hắn nói xong thì đi mất, không muốn hao phí thì giờ với đám nô tài ngu xuẩn này.
Người trong lòng cả người lạnh băng, hắn phải nhanh chân để còn chăm sóc cho y.
Bỏ mặc tiếng kêu la kinh hãi, Lý Thiên Thành mỗi bước càng nhanh, phút chốc đã đến tẩm cung, hắn nhẹ nhàng để đầu y tựa vào hắn rồi thả nhẹ y xuống.
Xong việc mới đi đến bên bàn trà rót một tách, hưởng thụ hương vị thoang thoảng đắng, lập tức thần kinh như co rút. Hắn xoa xoa thái dương, nhìn người trên giường, thở dài một tiếng, tự nhẩm.
“Nếu biết trước như thế này, trẫm hà tất phải dày vò ngươi?”
Nhẽ ra hắn nên hiểu ý hơn, hắn nên quan tâm y một chút, nhủ lòng mà nhìn lại, người kia vốn không hề có mưu đồ toan tính, tranh đoạt. Tất thảy đều do tự thẩm một mình mà thôi.
Thời gian dần qua đi, kết quả cũng chỉ có một mình hắn, lặng yên ngồi ở đây, không biết đã qua bao lâu cũng không thấy hắn dao động. Có lẽ đang chờ người kia tỉnh dậy!