Ai nói trẻ con vô cùng ngoan ngoãn? Thế nhưng Lý Thừa Nam thì hoàn toàn khác biệt, nó là một đứa trẻ thông minh, không phải là một đứa trẻ ngoan ngoãn, đương nhiên có rất nhiều trò phá phách, đặc biệt là chiêu trò trừng phạt kẻ dư thừa!
Nếu Tương Nhan là một tên giảo hoạt lại rất thích giả vờ yếu thế, thì Thừa Nam cũng không đơn giản là lương thiện.
Nó đã chuẩn bị rất kỹ, hơn nữa còn lừa được Tiểu Thúy giúp mình. Nói là lừa cũng không hẳn, nó chỉ nói giúp nó nấu một nồi canh thập toàn đại bổ, chỉ vậy thôi, còn lại cứ để nó tự lo liệu!
Sáng sớm tinh mơ, Thừa Nam đã cất công mang canh bổ đến Trường Dương cung, khuôn mặt của trẻ con đương nhiên không bao giờ để người khác suy diễn lung tung. Nhất là hai má phúng phính của Thừa Nam trông vô cùng đáng yêu, nếu nó mếu lên sẽ thu hút không ít ánh nhìn.
Trước cửa cung rộng mở, nó đặt chân bước vào, nhìn cánh cửa hé hé, nó liền nhìn trộm.
Tương Nhan bên trong chẳng biết đang làm gì, hắn quay lưng về phía nó.
Lúc này Thừa Nam ho nhẹ rồi gọi lớn: “Tương thúc ơi...”
Nghe thấy có ai đó đang gọi mình, Tương Nhan vội cất lọ dược vào trong, hắn sửa sang lại y phục rồi lập tức bước ra.
Cửa vừa hé mở, một thân ảnh nhỏ nhắn xuất hiện trước mắt hắn. Rõ ràng hôm qua chính hắn đã buông lời châm chọc, ấy vậy hôm nay nó lại xuất hiện ở đây?
“Tiểu thái tử tìm ta sao?” Tương Nhan mỉm cười, ôn hòa nhìn Thừa Nam.
Lúc này trong lòng Thừa Nam không khỏi có cảm giác ghê tởm, chán ghét, thế nhưng nét mặt vẫn giữ nguyên không đổi. Nó cúi đầu, cố gắng giả vờ thật đáng thương rồi nâng khay lên.
“Nghe nói Tương thúc mấy nay có nhiều phiền muộn, ta có nhờ nhà bếp nấu cho thúc một bát canh, rất bổ... thúc có muốn nhận không? Đây đều là tâm tư của ta...” Nói rồi nhìn hắn bằng ánh mắt mong đợi.
Thấy thế Tương Nhan hơi giật mình, hắn nhìn bộ dạng đáng yêu này của nó bỗng dưng lơ luôn phòng bị. Nhẹ nhàng nhấc bát canh lên, chuẩn bị uống cạn.
Thừa Nam luôn nhìn động tác nuốt xuống của Tương Nhan, phút chốc rất muốn nhảy lên reo hò.
Tương Nhan như vậy thật sự uống canh do nó “đặc biệt” chuẩn bị rồi! Còn gì vui hơn khi nhìn thấy con sói đang dần dần lọt vào cạm bẫy, bất cứ lúc nào cũng có thể đau đớn hét toáng lên!
Thừa Nam phì cười, trong lòng dâng lên vui sướng của kẻ chiến thắng.
Lại còn tưởng Tương Nhan này là yêu nghiệt phương nào, sao có thể khiến phụ hoàng của nó thay đổi tâm ý, nhưng bây giờ nó thật sự suy nghĩ kỹ rồi, tên này rõ ràng rất hấp tấp lại không biết đề phòng.
“Tương thúc thấy có ngon không?” Nó nhỏ giọng nhìn hắn, chỉ chỉ vào bát canh.
“Tiểu thái tử cất công chuẩn bị, đương nhiên rất ngon rồi!” Tương Nhan cười cười đáp lại, sau đó trả lại bát rỗng cho Thừa Nam.
“Nếu vậy ta không làm phiền Tương thúc nữa!”
Thừa Nam nói dứt câu lập tức xoay người, nó còn ở lại đây lâu một chút, lát nữa sẽ không nhịn được mà cười lớn, lúc đó tất cả đều bại lộ rồi.
...
Trở về An Hòa cung nó vui đến mức hô lớn gọi Tiểu Thúy.
“Thành công rồi, thành công rồi!”
Nàng đang bận tay, nhưng nghe Thừa Nam vui như vậy cuối cùng cũng dừng lại: “Sao thế, tiểu thái tử vừa làm chuyện gì xấu xa sao?”
Chỉ có Tiểu Thúy là hiểu rõ nó như vậy, rõ ràng nó không nói cho nàng biết, nhưng rồi cũng bị nàng đoán trúng.
“Giờ này có lẽ Tương gì đó đang khóc trong nhà xí nhỉ?”
Hoặc là đang chết lên chết xuống vì đau đớn cũng không chừng. Số lượng thuốc sổ mà nó bỏ vào gấp hai lần số lượng bình thường. Tuy nhiên sẽ không chết người đâu, cùng lắm là đi đến sáng mà thôi, tin chắc hắn ta có thể chịu nổi mà.
Hừ, ai bảo làm chuyện xấu xa, đương nhiên cái giá phải trả cũng không hề nhẹ!
...
Bấy giờ Mạc Thừa Quân đang ngắm hoa ở trước cửa phòng. Trên người chỉ khoác một bộ y phục mỏng manh, y giương mắt nhìn bầu trời đầy tuyết, những bông tuyết nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống an ổn ở trên vai y.
Bóng lưng phảng phất sự cô đơn...
Lý Thừa Húc vừa trở về, bất chợt nhìn thấy Mạc Thừa Quân đang đứng giữa nền tuyết lạnh. Hắn tiến lên một bước, cởi đi lớp áo choàng ra, nhẹ nhàng khoác lên người Mạc Thừa Quân.
“Đang đổ tuyết, ngươi đứng ở đây không sợ lạnh sao?” Hắn khàn giọng nói, hơi ấm phả vào tai y, hắn siết chặt Mạc Thừa Quân vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên má y.
Mạc Thừa Quân không cử động, chỉ đơn giản liếc mắt xuống nhìn tuyết dưới chân. Bỏ qua cái ấm của sự va chạm, y không cự tuyệt, cũng không phối hợp.
“Lạnh không?” Hắn lại nói, rồi xoay ngươi y lại.
“Nhìn trẫm xem, ngươi có thấy không, trẫm rất nhớ ngươi!”
Y có nhìn, nhưng lại không cảm nhận được một chút tình cảm nào, ngược lại còn cảm thấy khó chịu.
Mạc Thừa Quân im lặng, bỏ mặc mọi thứ y chẳng muốn nói gì.
Thấy y cứ như vậy, Lý Thừa Húc thật sự hết cách, vốn dĩ muốn hỏi ý y có muốn cùng hắn đến Tây Bắc hay không, nhưng bây giờ cho dù hắn hỏi cũng chưa chắc nhận được câu trả lời từ y.
Mạc Thừa Quân ngày càng vô cảm, y xa cách với mọi thứ cũng xa cách với hắn, mọi biện pháp mà hắn đặt ra cũng chưa từng khiến y chú tâm đến.
Ngay cả bản thân y còn không muốn quan tâm, dưới tiết trời giá lạnh như vậy, ấy thế chỉ mặc một bộ y phục mỏng manh, mỏng đến mức mơ hồ nhìn thấy làn da đang ê buốt vì giá rét.
Mạc Thừa Quân không thấy lạnh, nhưng hắn đã run lên từ nãy cho đến giờ, chỉ mới một cơn gió nhẹ ùa về đã khiến thân thể hắn lay động, còn y?
Mạc Thừa Quân đứng ở đó rất lâu rồi, liệu y có lạnh không?
“Vào trong đi, ở đây rất lạnh!” Lý Thừa Húc lại lên tiếng, hắn nắm tay Mạc Thừa Quân kéo y vào trong.
Vừa hay thoát khỏi giá rét, Mạc Thừa Quân bây giờ mới cảm thấy người thật lạnh lẽo, đột ngột thay đổi nhiệt độ đã khiến y hơi run.
Sắc mặt tái nhợt, Mạc Thừa Quân nắm vạt áo đến mức khiến đầu ngón tay đỏ ửng. Y xoay người lại chạm phải ánh mắt chăm chú của hắn.
“Biết lạnh rồi à?”
Mạc Thừa Quân cúi đầu, y vẫn không muốn nói...
Hết cách hắn chỉ có thể kéo y vào lòng, Lý Thừa Húc để Mạc Thừa Quân ngồi trên đùi mình, hắn ghì chặt y lại, đem đầu chôn vào hõm cổ y.
“Trẫm nói mãi mà ngươi không nghe, bên ngoài rất lạnh!” Dừng lại một lúc, hắn lại nói tiếp: “Lần sau nếu còn như vậy, trẫm sẽ cấm ngươi ra ngoài, có nghe rõ chưa?”
Mạc Thừa Quân cúi đầu, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ đơn giản cúi gằm mặt, cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không thấy, mặc kệ hắn đang nói chuyện y cũng không nguyện tiếp lời.
“Rốt cuộc ngươi muốn trẫm phải làm gì đây?”
...
Trấn Nải Hà.
Trời lạnh rồi, mấy khóm rau mà Sở Diên trồng hiện tại đã vùi trong nền tuyết dày đặc. Chúng không thể ngóc chồi lên mà chỉ có thể nằm bẹp xuống.
Sở Diên thở dài khoác áo lông đi tới, y nhổ một bụi lên nhìn xem, nhưng phía dưới cũng đã đóng thành băng rồi, từng mảng băng cứ thế rơi xuống, bộ rễ vẫn như cũ chẳng bám được sâu trong đất.
Lạnh như vậy xem ra không còn cứu được rồi, mấy ngày nay nhất định phải tận dụng số rau này.
Lý Thiên Thành uể oải ngáp dài ngáp ngắn, hắn vừa mới ngủ dậy cái gì cũng lười quản. Nhìn trái nhìn phải cái nào cũng lạnh đến mức đó, ngay cả cởi trần đi tắm hắn cũng lười.
“Nương tử sao không châm trà thế?” Hắn ủy khuất để bình trà xuống, bên trong không có lấy một giọt nước.
Lúc này Sở Diên bên ngoài vọng vào: “Tự châm đi ta đang bận việc!”
Lý Thiên Thành nghe vậy cũng không dám dị nghị, hắn ngáp nhẹ rồi đi vào nhà bếp đun nước.
Thình lình cơn buồn ngủ ập tới, hắn một tay chống cột, một tay chống nạnh đợi nước nóng lên.
Bình thường rất nhanh đã đun được nước, nhưng hiện tại đối với hắn như trải qua vài thập kỷ.
Lâu đến mức mơ hồ mộng thấy vài giấc!
...
Nước trà đã châm xong, hắn xoa vai ngồi xuống ghế đẩu, mắt liếc đến cánh cửa đang mở toang.
Sở Diên hái rau thôi có cần lâu đến thế không nhỉ?
“Nương tử đã xong chưa vậy?” Nhịn không được lại lên tiếng hối thúc.
“Mẹ nó ra đây phụ coi, ngươi ở đó hối cái gì?”
Lý Thiên Thành gãi đầu bước ra, nhìn Sở Diên đang chật vật ôm một đống rau đi tới hắn một giật thót mình nhém xíu té ngã.
“Làm... làm gì thế, ngươi... ngươi?” Bộ tính giết người đó sao?
Sở Diên đen mặt giao cho hắn nhiệm vụ bê vào trong, y thở dài mắng: “Còn hỏi, rõ ràng ngươi muốn ăn cái này, giờ ăn đi, ăn hết đi!”
Lý Thiên Thành nuốt nước mắt ôm vào trong, bao nhiêu đây tầm khoảng mười cân rau sống, bảo hắn ăn là ăn như thế nào đây?
Rõ ràng lúc hắn hỏi y có muốn trồng khoai không, Sở Diên đã bảo trồng cái gì cũng được, vì thế hắn mới trồng rau hết, vốn muốn mang bán, nhưng trời lạnh như vậy ai mà muốn ra đường chứ?
Hắn còn lười ra sân nữa là...
Nhìn số rau xanh đang yên nghỉ nằm trên bàn, trong lòng Lý Thiên Thành bỗng dâng một cỗ chua xót.
Những ngày còn lại hắn phải trả giá cho sự sai lầm của bản thân, nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay hắn đã trồng khoai rồi.
Thật thất bại mà...
...
Sở Diên vừa nhìn Lý Thiên Thành đã trưng ra khuôn mặt cực kỳ ghét bỏ.
Y ngồi xuống vỗ mạnh một cái xuống bàn.
Rầm một tiếng, chiếc bàn rung rinh như sắp đổ.
Lý Thiên Thành vội giữ lấy, cười cười nói với y: “Ta thấy ăn rau rất tốt nha, rất nhuận khí...”
“Nghe rất tốt nhỉ?“. Bạ