“Ngươi đang giấu gì ở phía sau?” Trong lúc Cố Thanh đang loay hoay giấu đồ, phút chốc đã bị Dương Xuân phát hiện.
Nhìn thấy Cố Thanh không có ý định phối hợp, Dương Xuân liền đến kéo tay người kia ra.
“Ngươi giấu gì mà không cho ta xem?” Dương Xuân tức giận bóp chặt tay Cố Thanh, rồi thô bạo giành lấy món đồ trong tay y.
Phút chốc một màu đỏ rực đập thẳng vào mắt khiến Dương Xuân há mồm kinh ngạc.
“Lừa ta... ngươi lại lừa ta?”
Lúc bấy giờ Cố Thanh thật không biết nên giải thích như thế nào, y đơ đi một nhịp, nhìn Dương Xuân dần kéo mở chiếc gương dưới giường.
Trong chốc lát, toàn bộ bí mật của y đều lộ rõ.
Trong gương vô số những chiếc khăn đã được nhuộm đỏ, tất cả đều được xếp chồng chất lên nhau, chẳng biết bắt đầu từ khi nào, số khăn đỏ đã vun đầy.
Dương Xuân hốt hoảng lùi về sau vài bước, không thể tin vào mắt mình, những thứ vừa mới hiện rõ phải chăng là do hắn tự ảo giác ra?
Cố Thanh sao có thể?
Y sao có thể lừa hắn như vậy?
“Lừa ta, ngươi chỉ biết lừa ta!” Dương Xuân điên rồi, hắn tức đến độ đem hết những vật trên bàn ném xuống, khiến chúng vỡ tan tành.
Cố Thanh bất lực nhìn mảnh vỡ rải rác trên nền đất, y biết ngày này rất nhanh liền tới, chỉ là không ngờ nó lại đến nhanh như vậy, y thậm chí còn chưa kịp nhìn xem.
“Ngươi nghe ta nói, chuyện này không phải như ngươi nghĩ đâu!”
“Từ bao giờ?” Dương Xuân thẫn thờ cắt lời Cố Thanh.
“Ngươi nói gì vậy... ta nghe không hiểu!”
Dương Xuân ngửa mặt cười lớn, chẳng trách mấy ngày qua Cố Thanh thật lạ, thì ra là che giấu chuyện này.
Lại một lần nữa khiến Dương Xuân nếm trải dối lừa, hắn tuyệt vọng đến mức khuỵu xuống đất, mặc kệ mảnh vỡ cắm sâu vào trong da thịt.
“Ta lúc trước không nghĩ ngươi lại giỏi nói dối như vậy!” Năm lần bảy lượt đều ra sức lừa dối hắn, rốt cuộc y đã nhận được những gì?
Có phải cho đến lúc chết cũng không muốn nói cho hắn nghe?
Nếu chẳng phải hắn đột ngột đến đây nhìn, thì có lẽ Cố Thanh lại vờ như chẳng có chuyện.
Dương Xuân tự trách đánh vào lòng ngực mình, thật sự không ngờ tới, loại chuyện tệ hại này lại giáng trúng hắn.
“Cố Thanh... ngươi nói xem... ta ngốc lắm phải không?”
Y nâng tay lau nhẹ khoé mắt ướt lệ của Dương Xuân, mỉm cười nói với hắn.
“Ngươi không ngốc, chỉ là quá hận ta đi!”
Dương Xuân đau đớn vô cùng, nếu không phải dạo trước từng xem qua một chút y dược, có lẽ sẽ không ngờ đến loại dược mà Cố Thanh dùng là An Hoa tán.
An Hoa tán vốn là độc dược nào phải thảo dược, nó có thể khiến người đang mang cơ thể yếu ớt trở nên khỏe mạnh, tuy vậy nội tạng đều sẽ bị bào mòn.
Người dùng nó quá nhiều sẽ không còn bao nhiêu thời gian!
“Nói cho ta biết... mau nói cho ta biết, ngươi đã dùng bao nhiêu rồi?” Dương Xuân lắc mạnh bả vai Cố Thanh, điên cuồng hét lớn.
Lập tức những người bên dưới đều hốt hoảng chạy lên, bọn họ nhìn vị lão đại tính khí cay nghiệt giờ đang khuỵu dưới nền nhà, hơn nữa xung quanh không ít mảnh vỡ.
“Lão đại, Dương đại ca, hai người...”
Lúc này Cố Thanh vội lắc đầu, y nhỏ giọng nói thầm vào tai Dương Xuân.
“Không kịp rồi...” Độc đã thấm vào xương tủy, rất nhanh liền vong mạng.
Tất cả đều chẳng còn kịp, ngay mai thôi sẽ không còn gặp lại.
Thế nhưng Dương Xuân nghe qua đã hiểu, hắn ôm đầu hét lớn.
“Không thể nào, không thể nào!” Sau đó gắt gao ghì chặt Cố Thanh, giống như muốn đem y hòa quyện, mãi mãi không xa rời.
Những người bên ngoài không hiểu hai người họ vừa trải qua chuyện gì, chỉ thấy tình hình không mấy khả quan cho lắm, suy cho cùng vẫn là không nên xen vào.
“Chúng ta ra ngoài thôi!” Nói rồi đám người bọn họ lập tức rời đi.
Trong tức khắc chỉ còn lại tiếng thét đau nhói của Dương Xuân.
Rõ ràng...
Rõ ràng gần trong gang tấc, thế nhưng chẳng thể giữ được...
Cả đời này của hắn chẳng khi nào đón nhận tình thương quá lâu...
Kể cả khi hắn đã cố gắng dùng mọi biện pháp chỉ muốn níu giữ...
Thế nhưng...
Tất cả đều cách xa hắn, trùng trùng, điệp điệp...
Thì ra...
Gần trong gang tấc, nhưng lại... xa tận chân trời...
Hóa ra...
Cảm giác tuyệt vọng nhất không phải bị người khác vứt bỏ!
Mà chính là...
Được đối xử thật hòa nhã, được trân quý như ngọc ngà!
Kết quả...
Vĩnh viễn lún sâu vào thứ gọi là bi oán tang thương!
Hôm nay trăng sáng lung linh, nhưng tình cảnh lại cực kỳ bế tắc, hắn lạc lõng, y thẫn thờ.
Hắn ngơ ngác mặc cho thời gian trôi qua vẫn không đứng dậy nổi, y thơ thẩn nhìn hắn thẫn thờ.
“Đừng trách, cũng đừng nuối tiếc, nếu đã biết rồi, vậy thì cùng ta vui vẻ mấy hôm... có thể không?” Cố Thanh lên tiếng đánh tan bầu không khí trầm lặng, vội kéo Dương Xuân đứng dậy.
Chẳng hiểu sao, lực tay y cũng không còn mạnh, dù đã ra sức, song vẫn không đỡ hắn nổi.
“Ngươi... chẳng lẽ cứ như vậy để ta chết sao? Không muốn cùng ta làm những chuyến trọng đại?”
Dương Xuân lúc này mới lau khóe mắt, hắn như mất đi linh hồn, hai mắt dại ra, vẫn không hé miệng.
Hắn nhận thấy, kết cục này thật không công bằng.
Tại sao lại là hắn, tại sao những thứ tốt đẹp của hắn đều không còn, tại sao cả hai lần đều không thể nắm được tay Cố Thanh!
Ông trời thật biết trêu người có lòng, cho y và hắn gặp lại để nối tiếp nghiệp duyên, sau đó bọn họ đã giải bày, lập tức ban cho một đòn chí mạng.
Thời khắc này bóng tối như bao trùm lấy Dương Xuân, hắn như một bức tượng sắp sửa đổ xuống, một khi đã đổ liền lập tức vỡ tan tành.
“Hóa ra ta lại thua rồi!” Hắn đã bại, là bại trong tay y.
“Hôm nay trăng sáng, chúng ta ngắm trăng đi!” Cố Thanh lập tức nói sang chuyện khác.
Dương Xuân trầm mặc nắm tay đến tím tái, hắn theo Cố Thanh ra ngoài, nhưng y lại ngỏ ý muốn một cái thang.
“Lấy thang để làm gì?” Dương Xuân ngốc nghếch nhìn y.
Cố Thanh đánh hắn một cái thật nhẹ, tựa như mèo cào.
“Đương nhiên là lên mái nhà! Ngắm trăng nếu từ ở dưới nhìn lên sẽ không đẹp!”
“Vì thế liền muốn lên trên?”
“Phải!” Cố Thanh tán thưởng gật đầu.
...
Lúc sau cả hai đều đã yên vị trên mái nhà, giữa thời tiết trời Xuân mát mẻ, bỗng chốc nhu hòa hơn.
Cố Thanh nằm trên đùi hắn, nhỏ giọng lầm bầm.
“Trăng tròn quá!”
Dương Xuân không nhìn trăng, ngược lại còn rất chăm chú nhìn Cố Thanh.
Trăng mặc dù có đẹp, nhưng thời khắc này trong mắt hắn chỉ có y mà thôi.
“Thanh nhi, Thanh nhi...” Dương Xuân nỉ non gọi.
Động tác mềm mại vuốt ve mặt y.
Gầy quá!
Hắn có thể nhận ra rất rõ, những ngày gần đây y đã sụt mấy cân, so với hắn, y bây giờ quả thật rất gầy.
“Phu quân... ta muốn...” Cố Thanh đỏ mặt nói nhỏ, song lại muốn chôn mặt đi.
Lần đầu gọi thân mật như vậy, khó tránh đỏ mặt, tía tai.
“Ngươi muốn gì?”
“Hôn ta đi, phải hôn thật tình cảm!”
Không phải thô bạo hôn xuống, mà là tình tứ một chút, ngọt ngào một chút, như vậy mới để lại những kí ức ngọt ngào.
Dương Xuân tất nhiên đáp ứng, hắn nhẹ nhàng cúi người xuống, hôn nhẹ lên môi y, Cố Thanh đương nhiên phối hợp, hai tay câu cổ hắn, nhoài người tiến đầu lưỡi vào bên trong, lần này... cứ để y làm chủ.
Giờ phút này đáy mắt Dương Xuân gần như không kìm nổi nữa, lệ không có dự báo liền lập tức ùa ra, từng giọt, từng giọt lăn dài trên má Cố Thanh.
“Ngốc! Đừng khóc!” Cố Thanh lắc đầu, nắm tay hắn đặt lên ngực mình.
Dương Xuân đã cố nhịn, song vẫn ùa ra, hắn như một đứa trẻ vừa mới nhận được quà, nhưng đến khi mở ra mới phát hiện, bên trong trống rỗng...
Không có gì cả, thậm chí hắn còn chưa kịp biết đến món quà đó!
Bọn họ nói hắn đừng cố làm giá, nếu như cứ mãi quan trọng giá cả, chờ đến một lúc nào đó khi thấy một món đồ có giá trị, cho dù đổi bằng cả Vạn An, cũng chưa chắc mua được.
Giờ thì hắn biết rồi, nhưng mà muộn rồi.
“Ta không khóc, ta... ta chỉ là... bụi bay vào mắt...”
Cố Thanh mỉm cười càng nép sát vào hắn.
“Chờ sao khi ta đi rồi, ngươi nhớ sống cho tốt vào!”
“Không, ta sống sẽ không tốt!” Hắn lắc đầu nhìn y.
Từ trước đến nay, kẻ ở lại mới là hình phạt khốc liệt nhất!
Tự mình chứng kiến người mình yêu dần trút ra hơi thở cuối cùng, trái tim như có hàng ngàn, hàng vạn con dao đâm vào vậy.
“Nếu như ngươi chết, ta liền bồi táng cùng ngươi, ở dưới hoàng tuyền... ngươi sẽ không thấy cô đơn!”
Thế nhưng Cố Thanh không đồng ý.
“Ngươi thật khốn kiếp, chẳng phải lấy ta rồi? Sau khi ta chết, ngươi chẳng lẽ không muốn lo liệu cho phụ mẫu ta? Ngươi làm con rể thật sự rất thất bại!”
“Thanh nhi... ngươi sẽ không chết!”
Nhưng Cố Thanh biết rõ, tính mạnh y hiện tại như đèn treo trước gió, chỉ một khắc nữa liền chẳng còn cháy sáng.
“Ta muốn cùng ngươi lên ngọn đồi kia, cùng ngắm mặt trời mọc, cùng ngắm hoa đào!”
Dương Xuân gật đầu mỉm cười nhưng nước mắt rơi.
“Được được, chờ khi ngươi hết bệnh chúng ta liền đi!”
Cố Thanh lắc đầu, thản nhiên nói.
“Chỉ sợ... ta không chờ được!”
“Ta sẽ tìm đại phu bật nhất chữa cho ngươi được không?”
...
“Chất độc đã ngấm vào xương tủy, cùng lắm chỉ ba ngày!”
An Hoa tán, một khi đã dùng... tức chỉ có chết!
Vốn dĩ, Cố Thanh không muốn dây dưa đến mức này, nhưng mọi chuyện quả xa tầm với, mặc dù đã tính rất kĩ, nhưng vẫn không tính đến Dương Xuân sẽ bắt y giam lại, giám sát chẳng cho rời.
...
“Ngày mai được không... ta muốn cùng ngươi lên quả đồi kia!”
Dương Xuân hít một hơi, gượng gạo mỉm cười.
“Được, ngày mai liền đến!”
...
Thời khắc bọn họ tìm ra được chân tâm của cuộc đời mình, cũng là lúc bi thương ập đến.
Một kẻ ngu si, một kẻ dại.
Thế gian vạn vật đều do trời định đoạt, hắn ngốc khó tránh làm tổn thương Cố Thanh.
Y dại vì tưởng chừng chỉ một cái liếc mắt sẽ không khiến hắn chìm vào ái tình.
Nào ngờ ông trời trêu đùa, kẻ hữu tình gặp người vô ý.
Người có tình lại vướng phải bi thương!