Mới thoáng đó đã qua tám tháng kể từ lúc Sở Diên mang thai rồi, lần trước hắn đã nói rõ với Sở Diên, tất cả những hiểu lầm mà trước đó bọn họ đã chưa kịp giải thích với nhau, cuối cùng
bỏ lỡ nhiều cơ hội.
Lý Thiên Thành cũng biết y yêu hắn sâu đậm biết nhường nào, ngược lại còn vô cùng tự trách, bọn họ đến với nhau không dễ dàng gì, cũng không phải tự dưng mà được lâu dài.
Dù gì cũng đã mang cốt nhục của nhau, có hiểu lầm gì mà không thể nói cho rõ, Lý Thiên Thành hoàn toàn nghe theo lời Lưu thái y, thành thật khai báo với y tất cả.
Ngày hôm đó mặc dù đã có một trận hỗn chiến kinh thiên, nhưng hắn quyết đứng một chỗ cho y đánh đập.
Sở Diên muốn làm gì hắn cũng nguyện nhắm mắt làm lơ, xem như không hề đau đớn.
Hôm đó cả y và hắn đều mang tâm trạng buồn bã, đặc biệt là Sở Diên, chính y cũng không hề hay biết hắn vốn bị hạ độc. Nhưng hôm đó nhờ có Lưu thái nói hộ vài lời, cùng với lớp da mặt dày vô hạn của hắn, cuối cùng cũng khiến Sở Diên nguôi ngoai.
Tuy vậy y vẫn đóng cửa ba ngày mới chịu mở ra, trong ba hôm đó Lý Thiên Thành đã trằn trọc mãi không ngủ, hắn sợ y không đồng ý tha thứ mà buông xuống đoạn tình này. Kỳ thật người sai là hắn, nhưng hắn vẫn ái ngại việc bị từ chối.
Ba ngày trôi qua vô cùng chậm, đến lúc gặp lại Sở Diên, hắn đã trở thành một bộ dạng trông cực kỳ khó coi, đến nỗi vừa nhìn là phát ngán.
Râu ria vẫn lún phún như cái ngày mà y đổ bệnh, hốc mắt cũng sâu hơn không ít, còn hiện lên nhiều nếp nhăn, quầng thâm ở dưới mắt cũng hiện rất rõ ràng.
Còn Sở Diên cũng không khác hắn là bao, chỉ có điều không thê thảm như hắn, y biết trong bụng đang mang thai nên không dám bỏ bê thân thể.
Sau ba ngày đóng cửa tự nhốt, cuối cùng y quyết định, cho hắn cơ hội làm lại từ đầu, tuy nhiên cũng đi đôi với điều kiện.
“Tha thứ cho ngươi không phải không thể, chỉ là ngươi có nguyện ý cùng ta hay không thôi!” Sở Diên nhẹ nhàng nói ra, lời nói của y khi vào tai hắn là vàng là bạc.
Lý Thiên Thành đương nhiên không màng đến chuyện gì lập tức gật đầu, hắn sống đến hiện tại, điều sợ nhất vẫn là mất đi người thân yêu!
“Được, chỉ cần là việc ngươi muốn làm, ta nguyện tuân theo, cả đời ta đều do ngươi định đoạt!” Lý Thiên Thành dùng ánh mắt toàn tâm phó thác vào Sở Diên, hắn nguyện ý vì y mà tử - sinh không than, không oán.
Chết cũng được, sống cũng được, y nói một câu, hắn liền nghe một câu, y bảo hắn làm một việc, hắn lập tức cố gắng hoàn thành việc đó.
Sở Diên gật đầu vui vẻ, sau đó nói ra điều kiện mà mình muốn: “Sau khi ta sinh hài tử, ngôi vị hoàng đế phải giao cho nó lúc mười lăm tuổi, để phụ thân ta giúp nó nhiếp chính, sau đó... ngươi cùng ta, rời khỏi nơi đây, cùng nhau quy ẩn... có được không?”
Lý Thiên Thành nhìn y chăm chăm, suy nghĩ của y cũng rất giống hắn, hắn vốn cũng dự định sẽ nói với y như vậy.
Hắn cũng muốn buông bỏ tất cả, cùng y đi đến một nơi xa thật xa, đến một nơi mà chẳng ai quen biết họ, cùng nhau sống hết đời người.
Cả đời người vỏn vẹn mấy mươi năm, việc gì phải hà khắc với bản thân.
“Diên Diên, ta nguyện ý! Dù là góc bể chân trời, chỉ cần có thể bên ngươi, việc gì ta cũng làm!”
Sở Diên yên lòng nhìn hắn, tuy vậy y vẫn khó hiểu: “Ngươi không yêu nó sao, sẽ không buồn?”
Lý Thiên Thành nắm tay y, áp lên má hắn: “Không buồn, ta nghĩ nó còn làm tốt hơn ta, trở thành một vị vua được thiên hạ kính nể, không giống như ta từ rài đến lúc chết vẫn mang danh hôn quân!”
Sở Diên lại nói: “Vậy ngươi đồng ý để phụ thân ta cùng nó nhiếp chính sao? Phụ thân của ta chỉ là một quan nhỏ nhoi, ngươi tin ông ấy sao?”
Nếu chỉ là một người quá đỗi bình thường thì hắn sẽ không tin, nhưng Sở Hoài là người có học thức uyên thâm, cũng là nhạc phụ đại nhân của hắn, tất nhiên hắn rất tin tưởng!
...
Trở lại hiện tại, hắn nhìn chiếc bụng đã được hơn tám tháng của Sở Diên mà lo lắng.
Mỗi bước đi của y đều cần hắn đỡ, dù là đi đứng hay nằm xuống đều không hề dễ dàng. Chiếc bụng to đến mức khiến y như muốn chúi đầu xuống, do y quá gầy, lại mang thai nên có chút khó khăn.
“Nóng quá A Thành!” Sở Diên đổ mồ hôi ngồi xuống, chỉ muốn đi lại để dễ sinh thôi, nào ngờ đi mới mấy bước đã muốn bốc hỏa.
Lý Thiên Thành vội quạt cho y, hắn chạy đằng trước rồi xuống đằng sau, cố gắng hết sức chỉ để giúp y mát mẻ.
“Có thấy đỡ hơn chút nào chưa? Hay là trở về nhé? Ta sợ Diên Diên không chịu nổi!”
Nhìn hoàng thượng, hoàng hậu mặn nồng, ai nấy đi ngang qua đều ngưỡng mộ vô cùng, hoàng thượng yêu thương hoàng hậu như vậy, sự hạnh phúc này không ai bì được mà.
“Các ngươi nhìn xem, là ai đã bảo hoàng hậu và hoàng thượng suốt ngày cãi vã chứ, rõ ràng mặn nồng như vậy, ngọt ngào như vậy, thật sự giết chết trái tim thiếu nữ mà!”
...
Dạo thêm một lúc hắn cảm thấy vô cùng khó nhọc, dẫu biết việc đi lại như thế này rất tốt cho người mang thai. Nhưng hắn vẫn không dám buông tay y dù chỉ một chút, suốt một quãng đường đều không hề lơ là.
“Lưu thái y bảo có thể sẽ sinh sớm, hoặc có thể sẽ đủ tháng, nhưng ta lo quá... hay là không cần sinh có được không? Ta sợ ngươi không chịu nổi!” Lý Thiên Thành tự dưng cảm thấy rất hối hận vì khiến y mang thai, nhưng giờ đây hắn hối hận rồi.
Cách dăm ba hôm là y lại co rút một lần, mỗi lần như thế hắn như sắp phát điên, mắt hắn nóng hổi vừa xoa bóp vừa thút thít như trẻ nhỏ.
Có những đêm trời đột nhiên thay đổi, nói mưa một cái liền dầm dề cả đêm, Sở Diên hít khí lạnh đến tê hết cả người, mặc dù đã được hắn gói kín trong chăn.
Hắn biết y khó chịu nên càng không thể ngừng luyên thuyên, hay là không cần sinh nữa?
Nhưng mà đâu phải hắn muốn là có thể đâu, Nào có ai giống như hắn, lúc người ta chưa mang thai thì nghĩ đủ mọi biện pháp làm người ta mang thai.
Bây giờ biết mang thai không hề dễ dàng thì đau khổ kêu đừng sinh nữa.
Tất nhiên Sở Diên sẽ mắng hắn một trận rồi, làm mất một đứa rồi, bây giờ lại bảo y không sinh? Y chắc chắn sẽ mắng hắn đến ba ngày ba đêm!
Ngu ngốc, không thể tha thứ!
...
Lần lượt đếm ngược từng ngày, cho đến lúc y hạ sinh, Lý Thiên Thành mỗi ngày đều lo lắng y sẽ chuyển dạ tức thì.
Đến lúc Sở Diên đi nhà xí hắn cũng phải theo sau cho bằng được, thiếu một bước chưa cùng y vào trong thôi.
Mà cho dù hắn có muốn vào cũng chưa chắc Sở Diên đồng ý, y là người có lòng tự tôn rất cao, không cho phép hắn làm y bẽ mặt.
Lý Thiên Thành có vô liêm sỉ đến mức nào cũng không thể tự tiện cùng y dùng chung nhà xí.
...
Đến giờ dùng thiện, hôm nay Sở Diên bảo y không muốn ăn gì, chỉ cần hầm cho y chút canh là được, y nuốt không trôi.
Mấy ngày nay đứa bé cứ đạp liên tục, báo hại y không nuốt nổi cơm. Sở Diên không còn chút sức lực nào, ngay cả đi cũng không đi nổi, chỉ có thể nằm trên giường chờ đau đớn vơi đi.
Y xoa cái đầu nhỏ vừa mới nhú lên trong bụng, sắc mặt trắng bệch mà mắng: “Hài tử đừng phá nữa, phụ thân của con rất đau, con cho ta thở một chút đi!”
Đừng đạp nữa, nếu còn đạp y sẽ ngất mất, đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện, lần nào đạp cũng khiến y chao đảo.
Nó lớn đến chừng này rồi còn không muốn chờ thêm vài ngày sao? Dăm đôi ba bữa là đủ tháng rồi, vậy mà cứ muốn phá kén chui ra.
...
Lý Thiên Thành mang canh tới, hắn vội ngồi xuống xoa bụng y một cái, rồi lấy ra chiếc khăn thêu hình long phụng giúp y lau trán.
Mồ hôi nhễ nhại hắn nhìn mà xót: “Nào để ta uy ngươi!”
Sở Diên ngoan ngoãn há miệng để hắn uy canh, đối với sức khỏe hiện tại chẳng thích hợp ăn những món khó tiêu.
“Ngươi có thấy ngon không?” Lý Thiên uy đến muỗng thứ năm thì hỏi y.
Sở Diên đương nhiên không thấy ngon miệng, vì y đang đau muốn chết đây này, hài tử hành hạ y cả ngày trời, nào có để Sở Diên yên ổn.
“Không muốn uống nữa, cảm thấy hơi mệt!” Ngoài mặt thì nói hơi mệt chỉ để hắn bớt lo một chút, bằng không lại đòi sống đòi chết.
Cho đến hiện tại Sở Diên vẫn chưa hiểu, rốt cuộc y mang thai hay hắn mang thai nữa, dù có bị hành hạ đau cỡ nào y cũng không khóc dù chỉ một.
Vậy mà cái người kia, cứ hễ y than đau là hắn lại khóc, cứ như hắn đang mang thai vậy, thật là không có tiền đồ.
Lúc trước hắn đâu làm mất thể diện như thế đâu?
Dần dà ngày một trẻ con, thật hết cách với hắn!
Sở Diên nghiêng người chừa một khoảng trống cho hắn chen vào, Lý Thiên Thành lại kéo y ôm chặt.
“Nếu đau thì cứ bấu vào tay ta đi!” Lý Thiên Thành nghiêm túc nói với y.
“Ta biết rồi, nếu đau sẽ cào nát mặt ngươi nha!”
Lý Thiên Thành lập tức thay đổi sắc mặt.
“Không được, không được, quân tử cào tay không cào mặt, ta không muốn đâu!”
Sở Diên hừ lạnh.
“Vậy còn bảo nguyện ý vì ta? Rõ ràng là lừa dối!”
Thấy Sở Diên giận dỗi hắn lập tức van xin.
“Thôi mà, ta biết ta sai rồi, đừng giận, đừng giận!”
Sở Diên không quan tâm y nói.
“Ta cứ giận đấy, ngươi có thể làm gì?”
Lý Thiên Thành lắc đầu bĩu môi.
“Nếu Diên Diên cứ giận dỗi như thế, lúc sinh hài tử ra mặt nó sẽ... hù... thế này nè!”
Nói rồi hắn liền làm bộ mặt vừa nhăn nhó vừa ủ dột, còn không quên kéo mắt hướng xuống, trông cực kỳ xấu xa.
Nhưng mà hiệu quả lại rất cao đấy! Sở Diên tất nhiên thà tin chứ không muốn để hài tử khi sinh ra đã mang khuôn mặt buồn bã.
Y cười một cái thật nhẹ, sau đó cho hắn ăn một nắm đấm rồi chùm chăn kín mít.