Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 36: Chương 36: Lãnh cung




Sở Diên như chết lặng mà sững người nhìn về phía cửa phòng đã hé mở. Lý Thiên Thành đằng đằng sát khí đi tới, hai mắt đỏ rực tát một cái thật mạnh.

Một tiếng chát thanh thúy vang lên.

Sở Diên một tay ôm mặt nhìn hắn, nhìn con người hung hăng tát y thật mạnh, hắn tức giận như muốn xé xác y ra.1

“Rốt cuộc ngươi muốn trẫm phải làm sao? Phải làm sao hả?” Hắn nắm lấy bả vai Sở Diên, hất thật mạnh khiến y ngã xuống đất.

Từ từ bước tới hắn lại kéo y bật dậy, tiếp tục túm lấy cổ áo Sở Diên, kéo y thật sát vào người hắn.1

Lý Thiên Thành nghiến răng ken két, hắn quát: “Ngươi quả thật rất to gan, ngang nhiên hãm hại hoàng hậu, Sở Diên có phải trẫm đã đặt niềm tin cho ngươi quá lớn không hả?”

Bởi vì đã đặt niềm tin cho y nên mới tưởng rằng, tưởng rằng sẽ được trọn vẹn, vậy mà thật sự không thể cân xứng.

Sở Diên làm hắn quá thất vọng, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sinh mệnh nhỏ nhoi đang được cất giữ trong bụng Diệp Vân Âm. Nó mang dòng máu của hắn, chảy trong người một thứ thiêng liêng cao cả của dòng dõi hoàng tộc.

Vậy mà cứ như vậy mất đi!

Đáng hận thay! Người khiến sinh mệnh đó mất đi lại chính là Sở Diên, người hắn thương yêu nhất!

Hắn không hiểu, tại sao y lại thành như vậy? Không phải Sở Diên của hắn rất lương thiện hay sao? Y trước giờ chưa từng có ác ý, vậy sao không thể tiếp tục lương thiện?

Hắn đã nói chỉ cần chờ hắn thôi, chờ khi hài tử ra đời, hắn nhất định hết mực cưng chiều y, sủng hạnh y...

Cớ sao lại thành như thế này? Hắn tự hỏi bản thân không biết bao nhiêu lần, hắn phải hành xử như thế nào?

Tuy vậy, ngày hôm nay người y làm hại là hoàng hậu của Dục Quốc, là người nắm giữ hậu cung.

Nếu hôm nay không xử lý thích đáng về sau còn có bao nhiêu kẻ muốn làm càn?

“Sở Diên, tại sao chứ? Ngươi nói đi, tại sao lại hãm hại nàng ấy?” Hắn nhìn y không chớp mắt, mong chờ Sở Diên nói gì đó trấn an hắn.

Thế nhưng... Sở Diên luôn lắc đầu, y không nói, chính xác là không biết giải thích như thế nào, chẳng lẽ lại nói rằng, là hoàng hậu tự mình ngã sao?

“Nói! Ngươi câm rồi à?” Hắn bóp chặt khớp cằm Sở Diên, bắt y phải nhìn hắn trả lời.

Còn Sở Diên chỉ có thể cố gượng, ngăn không cho nước mắt rơi rớt. Y khó thở ho lên sặc sụa, tầm mắt cũng dần nhòe đi, y khó chịu ho từng tiếng, cổ họng cũng đau rát muôn.

“Hoàng thượng... ta không có... không có...” Y níu lấy cánh tay hắn, nới lỏng ra một chút, cố gắng vùng vẫy muốn thoát.

Thế nhưng Lý Thiên Thành không quan tâm y là thật hay là giả, mọi chuyện hôm nay xảy ra đều đã rành rành trước mắt.

Sở Diên độc ác hại chết hài tử của hắn, một sinh mệnh vẫn chưa kịp nhìn dương thế đã phải lặng lẽ rời khỏi. Hắn không thể tha thứ, không thể tha cho kẻ đã luôn chối bỏ sự việc tày trời này.

“Sở Diên, trẫm thật sự đã tin lầm ngươi rồi, vốn dĩ không nên tin tưởng ngươi!” Hắn nói xong thì tức giận đứng dậy, mặc kệ Sở Diên đang nằm đó.

Lý Thiên Thành một mạch đi vào trong, đứng trước giường mà Diệp Vân Âm đang nằm đó, hắn chỉ về phía nàng, rồi lại nhìn y.

“Vốn dĩ Vân Âm đã có thể an ổn dưỡng thai, nhưng ngươi nhìn xem?” Hắn cười khổ nhìn Sở Diên, đau đớn xoa lên chiếc bụng của nàng, bực dọc quát lớn.

“Người đâu! Mang Sở Diên nhốt vào lãnh cung cho trẫm! Không có lệnh tuyệt đối không ai được bén mảng tới thăm y!” Nói rồi xoay lưng về hướng Sở Diên, nhắm mắt lại không thèm lưu tâm tới người kia.

Sở Diên nghe những lời vừa rồi, phút chốc chỉ còn biết cười gượng trong hụt hẫng, mặc cho thị vệ đã đến mang y đi. Sở Diên không phản kháng, chính xác là không còn sức để phản kháng.

Y mệt mỏi để bọn họ mang y đi, trong vô thức không nén được mà rơi lệ, vốn dĩ y không muốn khóc, nhưng lại không nhịn được.

Trong phút chốc đã ướt nhòa hết khuôn mặt, Sở Diên cảm thấy lòng ngực rất đau đớn, y không thể thở nổi, khí lực mơ hồ đã bị cướp hết, chỉ còn lại một thân xác héo tàn.

Sở Diên nâng mắt luyến tiếc nhìn về phía bóng lưng sắp sửa lưu mờ của Lý Thiên Thành, nhìn hắn không quay đầu lại, chỉ vỏn vẹn cho y một cái bóng lưng nhạt nhòa.

Hắn chắc là rất hận y, hận Sở Diên đã ra tay hãm hại sinh mệnh bé nhỏ của hắn.

Hắn chắc là rất muốn giết chết y, thay sinh mệnh bé nhỏ đó trả thù!

Hắn chắc là rất đau khổ, hắn vui chưa được bao lâu đã phải nhìn sinh mệnh bé nhỏ đó chết đi!

Hắn ngàn vạn lần cũng không muốn gặp y, gặp lại một kẻ nhẫn tâm như y, dùng đủ mọi cách tàn nhẫn để giết chết sinh mạng đó.

Sở Diên chỉ biết cười khổ trong đau đớn, y không giải thích được càng không có cách nào khiến hắn tin y.

Niềm tin của hắn vốn chẳng thuộc về y, từ lúc nhập cung cho đến lúc được đưa vào lãnh cung, hắn chưa bao giờ nghe y giải thích.

Lần trước cũng vậy, lúc y chậm chạp trở về tẩm cung của hắn, lúc y chẳng biết hắn đã về từ sớm.

Lý Thiên Thành như mảnh long hung tàn cào xé thân xác y, đánh y gãy mấy bẹ sườn.

Y một câu cũng chưa được nói hắn đã bổ nhào đến tới tấp triệt đường sống của y. Vốn tưởng lúc đó y đã chết rồi ấy chứ!

Vậy mà vẫn không chết!

Nhưng bây giờ thì khác rồi, hắn không đánh y, nhưng lại dùng biện pháp tàn nhẫn hơn trừng phạt y.

Lãnh cung? Nơi đó còn đáng sợ hơn việc y bị hắn đánh gãy mấy bẹ sườn, trở vào thì có thể ra được không?

Từ trước đến giờ lãnh cung chỉ dành cho những phi tần đã thất sủng, hoặc có tội tày trời bị đem nhốt trong đó, trải qua những tháng ngày tù túng cùng mệt nhọc.

Những phi tần đó con thua nô bộc trong cung, đáng sợ nhất là ngay cả tư cách sống cũng không có, kẻ đã vào đó chắc chắn không thể toàn mạng thoát ra.

Có những phi tần khác vì không chịu nổi dằn vặt này, đã phải tự kết liễu đời mình, chỉ mong được thanh thản ra đi.

Còn Sở Diên với thân xác tàn tạ như thế này, y có thể chịu được bao lâu đây!

Những ngày tháng trong lãnh cung giá lạnh, không có Lý Thiên Thành, liệu y có thể chịu nổi hay không?

Sở Diên chẳng nghỉ được nhiều, hiện tại với y mà nói, chẳng có chuyện gì đau đớn hơn khi bị chính người y yêu nhốt vào lãnh cung.

Hắn thậm chí còn không đành lòng nhìn y lấy một cái, ngay cả một cái liếc mắt bình thường cũng không bằng lòng liếc nhìn y.

Kể từ đây, tháng ngày sau này của y sẽ chẳng có kết quả tốt.

...

“Hoàng thượng,... thần thiếp cảm thấy bụng rất đau!” Diệp Vân Âm níu lấy cánh tay hắn, nhăn nhó nói.

Sắc mặt nàng trở nên trắng bệch vì đau đớn, bàn tay thon dài cũng theo đó mà nhợt đi, để lộ mạch máu rõ rệt.

“Nàng mau nghỉ ngơi đi, đừng cử động sẽ tổn hại thân thể!” Lý Thiên Thành vội giữa nàng, ngăn không cho Diệp Vân Âm ngồi dậy.

“Hoàng thượng, có phải hài tử đã... mất rồi không?” Nàng rơi lệ nhìn hắn, khuôn mặt trở nên vặn vẹo, xoa lấy bụng.

Lý Thiên Thành không nỡ trả lời, hắn bảo: “Đừng kích động, thái y nói nàng nên nghỉ ngơi nhiều hơn!”

Diệp Vân Âm không những không nghe, nàng mếu máo nhìn hắn, bàn tay siết chặt vào da thịt, nức nở quở trách.

“Tại sao chứ? Tại sao lại mất chứ? Hôm nay,... hôm nay vừa tròn bốn tháng, chỉ còn năm tháng nữa thôi,... chỉ năm tháng nữa...” Diệp Vân Âm khổ sở nằm gọn trong lòng hắn thút thít, vẻ mặt bỗng chốc thay đổi...

Để xem y còn có thể an ổn sống hay không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.