Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 166: Chương 166: Lý Thiên Thành đã quên hắn già rồi!




Cố Vân mang tâm trạng bực dộc quay về Vạn An, càng tức hơn khi nhìn thấy Dương Xuân đang uống rượu ở trước sảnh.

Thời điểm trời đã sập tối, giờ này ai nấy đều đã vào giấc, chỉ riêng hắn một mình ở đây, từ từ nhâm nhi chung rượu trắng.

Ba vò, hết thảy từ lúc Cố Vân bỏ ra ngoài thì hắn đã uống thêm ba vò nữa.

Đỡ trán, Cố Vân chán nản muốn về phòng, tuy nhiên vừa mới ngang qua đã bị Dương Xuân gọi lại.

“Ngươi vừa từ nơi đó trở về sao?” Dương Xuân mỗi lần cùng Cố Vân có hiềm khích, y chắc chắn sẽ một mình lên ngọn đồi đó than thở với người kia.

Hắn biết Cố Vân chỉ là vì di ngôn của Cố Thanh cho nên mới nán lại, những lúc ấm ức chỉ có để chất vấn người đã nằm xuống kia.

...

Cố Vân không muốn nhiều lời, thậm chí còn không muốn cùng Dương Xuân tiếp chuyện.

Tính của y rất ít khi nổi giận, nhưng hết thảy đều bị cái lão già này làm cho ăn không ngon ngủ không yên.

Hà cớ gì cứ phải làm khổ y như thế?

Dương Xuân nghĩ Cố Vân cũng giống như thúc phụ sao?

Tùy ý để hắn sai khiến?

“Nực cười, ta đi đâu thì liên quan gì đến ông?”

Dương Xuân cười cười lại uống tiếp.

“Không liên can, phải rồi... ngươi cũng nên nghỉ sớm đi!”

Cố Vân cười khẩy nhanh chóng đi khuất.

“Giả vờ cái gì chứ, chẳng phải cũng không mong ta quản ông? Đừng nghĩ ta ngoan cố muốn nán lại, chỉ là muốn nhìn thấy ông gục ngã từ từ!”

...

Lúc lên lầu, Cố Vân tình cờ gặp được Lý Thiên Thành đang mang chăn gối trở ra, Cố Vân có chút tò mò liền đi đến.

“Lý thúc, có chuyện gì thế?” Khuôn mặt này, chắc là bị đá ra nhỉ?

Lý Thiên Thành phụng phịu nói: “Ta... ta bị đuổi ra!”

Có hơi tức, dù vậy vẫn không thể làm gì hơn ngoài ra ngoài, hắn kỳ thật rất khổ tâm đó!

“Chuyện là...”

Lý Thiên Thành buồn bã hồi tưởng lại.

“Một cái hôn vẫn chưa đủ, ta muốn thêm một cái nữa!” Lý Thiên Thành ra giá hai cái, ánh mắt có chút dâm tà nhìn Sở Diên.

Tất nhiên y sẽ không đồng ý, được một lại đòi mười, rõ ràng là muốn thách thức sự kiên nhẫn của y đây mà.

Nhìn xem, cái biểu cảm này, rõ ràng muốn bị đánh.

“Tránh ra, ta hôn rồi ngươi còn không muốn ngủ?”

Nhưng Lý Thiên Thành đây là không muốn ngủ, ngược lại rất muốn cùng Sở Diên dây dưa một chút.

“Diên Diên, cho ta thêm một cái, một cái nữa thôi!” Lý Thiên Thành cố gắng tiến thêm, dần áp sát người ta.

Trong tức khắc Sở Diên liền tránh né không để hắn có ý định muốn dí sát mình.

“Đã nói không hôn, ngươi mau tránh ra!”

Lý Thiên Thành vẫn chai mặt không muốn tránh, thậm chí còn gia tăng thêm lực đạo, mạnh mẽ đè y xuống.

“Diên Diên, mau cho ta đi, ta khó chịu quá!” Lý Thiên Thành cười cười vuốt ve khuôn mặt y, cả người cũng theo đó mà bốc hỏa.

Người này, rõ ràng là muốn chọc giận y đây mà.

Sở Diên cau mày nhìn hắn không chớp mắt, y muốn xem tiếp theo hắn sẽ làm chuyện gì đây.

Nào ngờ hắn thật sự có gan lớn như vậy, bàn tay kia ấy vậy chạm vào tiết khố của y.

Không những thế hắn còn bóp nhẹ nơi đó, tích tắc đã khiến mặt y đỏ đến tận mang tai.

Khốn kiếp, hắn như vậy lại muốn sàm sỡ y!

“Lý Thiên Thành ngươi mau dừng lại!”

Thế nhưng hắn giống như bị tà ma nhập, cứ như thế kéo toạc y phục ra, rồi đè lên Sở Diên, cả thân hình trần trụi cư nhiên nằm trên người y.

Đã vậy biểu cảm còn có phần khi dễ, khiến cho Sở Diên đen mặt.

Nhìn vật thể to lớn đã căng cứng đến độ đâm thẳng vào bụng y, cả người Sở Diên run rẩy, đôi vai gầy rũ xuống thật ấm ức.

“Diên Diên, ta muốn... muốn!” Lý Thiên Thành nỉ non lắng giọng, trong ánh mắt phảng phất hình bóng bé nhỏ của Sở Diên.

Y nâng ánh mắt mờ sương nhìn hắn, biểu tình là kinh hãi rồi.

Thế nhưng hắn đây rất muốn giải tỏa, vì thế quyết định không nhìn vào mắt y.

Hắn mạnh bạo xé rách tiết khố của y, rồi đem vật thể to to cho vào, để người ở dưới không ngừng rên rỉ.

Âm thanh cực kỳ đã tai, hắn cơ hồ nhìn y giống như một tiểu hồ ly đang bị lạc mất điểm tựa, nó nâng ánh mắt tròn xoe cầu khẩn thợ săn đừng bắt nó.

Trong phút chốc hắn thật sự tưởng rằng mình là thợ săn, còn y là con mồi bé nhỏ, thợ săn điên cuồng tìm kiếm con mồi, còn con mồi liên tục vùng vẫy muốn trốn thoát khỏi thợ săn.

Thế nhưng hắn không muốn con mồi này chạy thoát đâu, hắn cần được thỏa mãn ngọn lửa đang thiêu đốt bên trong.

Hắn cần y giúp hắn giải quyết ham muốn này.

“Đừng... đừng, rất đau!”

Lý Thiên Thành lại không quản, hắn nhỏ giọng nói.

“Một chút liền hết đau!”

Thế nhưng Sở Diên đây là đau muốn chết, cả người nóng ran, lửa tình không những thiêu cháy y.

“Rõ ràng không giống!” Y cúi đầu, cắn môi dưới đến mức trắng bệch.

...

Từng cú nhồi nhét thẳng vào quỹ đạo bên trong, Sở Diên hết sức kháng cự chỉ có thể để hắn tha hồ nhét vào.

Hang động đó bây giờ đã được lấp đầy, nó nhô lên như một quả đồi nhỏ, thẳng thừng phá bỏ rào chắn, ngày càng vươn xa, ngày một nhọn hoắt.

Sở Diên nhìn ngọn đồi đã dần xâm chiếm vào bên trong cơ thể, tầm mắt ngày càng mờ đục, cơ hồ đã bị nước mắt làm cho nhoè đi.

Y đưa tay thử đặt lên bụng, nhưng tiếp theo liền làm sững người.

Quả đồi đó nhú lên thật sâu, sâu đến mức sắp đến rốn y.

“Không được, mau rút nó ra...” Sở Diên ứ nghẹn phát ra âm thanh khàn khàn, nước mắt giàn giụa nhìn hắn.

Thế nhưng Lý Thiên Thành quả là cầm thú, chẳng mấy chốc hắn đã đen ngọn đồi đó ra, tuy nhiên chưa để Sở Diên vui mừng, lần nữa trả nó về vị trí cũ.

Hắn rõ ràng hiếp người quá đáng!

Lý Thiên Thành, Lý Thiên Thành ngươi là một tên bại hoại dám thừa nước đục thả câu.

Đáng tiếc Sở Diên đã không còn sức lực để thốt ra lời đó, y mệt mỏi nhắm mắt lại, để cơ thể ngả về sau.

Mệt mỏi, cứ như thế y sẽ ngất mất.

Nhìn thấy Sở Diên cơ hồ đã mệt, rất nhanh hắn liền thu lại ánh mắt rực lửa của mình.

Hắn cười cười vuốt ve tóc y.

“Có muốn thử một chút gia vị không?”

Hắn là muốn y húp cháo sao?

Sở Diên lập tức lắc đầu, y dùng toàn bộ sức lực bình sinh chỉ để lắc đầu.

“Không! Ta không muốn thử, ngươi tự mình mà thử đi!”

Sở Diên nhớ đến lần đầu tiên thử mùi vị đó, quả thật chướng hết cả họng, thậm chí còn không kịp hô hấp.

Y sợ nhất vẫn là cảm giác này.

...

Lý Thiên Thành nghe vậy cũng không do dự liền rút ra vật thể to to ra.

“Vậy để ta làm ngươi sướng nhé!” Hắn nói rồi lập tức cầm lên vật nhỏ lâu ngày chôn dưới làn da tái nhợt.

Không những làn da bên ngoài cực kỳ trắng mà ngay cả phần da ở bên dưới cũng thật mịn màng.

Đã ở tuổi này chẳng mấy ai giữ được làn da mịn màng, ấy vậy chẳng biết bằng cách gì mà y có thể bảo dưỡng nơi đó rất tốt.

“Diên Diên, bé con này thật mê người nha!” Hắn vừa chạm vào đã thấy thích, lâu rồi mới được tìm lại tuổi xuân phơi phới.

“Đừng như thế, ta không muốn!”

Hắn lại cười, mặc kệ y đang từ chối, lập tức đem bảo vật cho vào miệng.

Hắn đưa đầu lưỡi trượt qua một lượt, cảm nhận tư vị mỹ nhân run rẩy, thật tuyệt, lần đầu hắn được thử cảm giác này, tuy có chút không thích ứng kịp, nhưng ngay sau đó liền làm rất tốt.

Bảo vật này hắn rất muốn nuốt vào trong.

“Ưm... “ Sở Diên tay trái nắm tóc hắn, tay phải đặt trên cổ hắn, khuôn mặt ửng đỏ.

Lý Thiên Thành nhìn Sở Diên như vậy, ngọn lửa bên trong dần lớn hơn, triệt để lan rộng toàn thân.

Hắn ngậm lấy đầu vật nhỏ, không ngừng mút nó, thế nhưng dù đã cực kỳ kích thích, vậy mà Sở Diên vẫn không thể bắn ra.

“Khó chịu, A Thành ngươi mau tránh ra!”

Không những không có ý định buông ra, hắn càng muốn trêu chọc y hơn, hắn ra sức mút thật mạnh, lập tức khiến y phóng ra dịch thể...

Sở Diên há mồm thở dốc, y đỏ mặt muốn đem đầu chôn xuống gối.

Hắn vậy mà khiến y bắn... bắn ra rồi...

“Diên Diên, ngươi đang ngại ngùng sao?”

Rõ ràng hắn biết y đang ngượng đến chín mặt, vậy mà còn mở miệng hỏi.

Sở Diên rất tức, y nắm chặt gối không muốn ló mặt.

“Nhưng ngươi bắn lên người ta rồi, ngươi vậy mà muốn xem như không có gì sao?”

“Khốn kiếp đây không nơi để ngươi làm chuyện đồi bại!”

“Không, đây rõ là trọng đại, ta muốn ngươi sinh cho ta một nhi nữ...”

Lại còn muốn sinh nhi nữ?

“Cút đi!”

“Không cút, ngươi mau sinh nhi nữ cho ta đi!”

Đáng ghét mà!

Sở Diên trong lòng ôm phẫn nộ, cứ cách vài tháng là thú tính của hắn lại lên, chẳng mấy chốc đã trở thành một tên gian xảo.

Cuối cùng cũng lộ cái đuôi hồ ly ra rồi!

Chẳng trách lại muốn lên giường, hóa ra lại muốn sinh con.

Nhắc đến nhi nữ y mới nhớ tới, nhi tử mà y cực khổ hoài thai nay đã bị bỏ rơi rồi...

Nghĩ đến nó, y lại tức giận hơn mà quát.

“Cút ra ngoài đi!”

Lý Thiên Thành đương nhiên kháng cự.

“Còn chưa giúp ngươi tẩy rửa, ta sao có thể cút?”

Sở Diên lập tức đen mặt, một mực đứng dậy tự mình đi đến dục hồ phía sau bức bình phong.

“Ta tự tắm được, ngươi cút đi!”

Lý Thiên Thành gãi đầu biểu tình, có chết cũng không đi.

Nào ngờ giây sau.

Một cái thùng to bị y ném đến, trong lúc thẫn thờ đã bị ném chuẩn xác.

Lý Thiên Thành ôm đầu đau đớn rên nhẹ, muốn mắng rồi lại thôi.

“Cút đi tên khốn!”

Còn muốn ăn y không chừa cái gì, đến già rồi còn muốn hồi xuân?

Nực cười, y là không muốn vì hắn mang nặng đẻ đau.

...

Trở lại hiện tại, Lý Thiên Thành buồn bã ôm gối, hắn rốt cuộc không biết ngủ ở đâu nữa, đối diện với Cố Vân đang nín cười, phút chốc tim như tan vỡ.

“Không được cười ta!”

Cố Vân gật gật đầu, tuy vậy vẫn không nhịn được mà phát ra âm thanh.

“Khụ, chẳng trách Lý thúc lại bị đuổi, ở độ tuổi này mang thai chi bằng giết thúc ấy sướng hơn. Thúc mau nhìn lại xem, hai người không còn trẻ nữa rồi!”

Lúc này Lý Thiên Thành mới nhớ lại hắn và y, thật sự già rồi.

“Hèn gì y luôn kháng cự!”

Nhưng hắn không hiểu, vì cớ gì mấy ngày nay liền muốn cùng y lăn lộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.