Vạn An lầu cũng đã đóng cửa, hạ nhân cũng đã thôi việc, không còn Dương Xuân, Vạn An như thiếu đi sự sống.
Lý Thiên Thành chọn một con hắc mã, cùng Sở Diên rời khỏi Liêm Châu, bắt đầu một cuộc sống mới. Nơi mà không có thương đau vô số, cũng không có buồn bã miên man.
Ánh sáng chói lọi phía trước đang chờ hai người họ, xóa bỏ muộn phiền đi đến nơi xa.
Sở Diên ôm chặt Lý Thiên Thành, như sợ đánh mất điều gì, y nhỏ giọng lầm bầm.
“Chúng ta sẽ giống bọn họ không?”
Sẽ giống Cố Thanh và Dương Xuân?
Sẽ có một người ra đi một người ở lại?
Nhưng Lý Thiên Thành không để Sở Diên suy nghĩ lung tung, hắn mỉm cười để tay y siết chặt bụng hắn, nhìn về hướng mặt trời, trầm giọng đáp.
“Sẽ không có ngày đó xảy ra, ta và ngươi sẽ mãi mãi như thế này!”
Qua bao tháng ngày, trải qua biết bao nhiêu thăng trầm, nhìn thế sự đổi thay, nhưng lòng không đổi.
“Lỡ như ta chết trước ngươi thì như thế nào?”
Lý Thiên Thành vội cắt ngang: “Không có lỡ như, chúng ta hiện tại vô cùng tốt, ngươi đừng suy nghĩ những chuyện đó nữa!”
Chứng kiến biết bao nhiêu diễn cảnh tang thương, lần lượt nhìn cách cặp đôi yêu nhau chia rồi.
Thử hỏi lòng sao không đau?
Thử hỏi làm sao ngừng suy nghĩ?
Chính vì sợ sẽ có một ngày như thế, nên không ngăn được cảm giác mệt nhoài.
Mây trời xanh ngát, mặt biển nhu hòa, chỉ có vạn vật vẫn còn mãi, chỉ có tuổi thọ con người là ngắn ngủi.
Mới liếc mắt một cái đã qua mấy mươi năm.
Mới nhắm mắt một thoáng mộng liền tàn rồi!
Từ rài trở đi, chỉ có trân trọng hiện tại mới là biện pháp trường tồn, bởi lẽ những giây phút bên nhau đều là vô giá, trân trọng sẽ không mất đi, chỉ có buông lỏng mới khiến nó tan thành mây khói.
“Đời người ngắn ngủi, Lý Thiên Thành ta muốn cùng ngươi ngắm hết non sông, chỉ có như thế mỗi không nuối tiếc.”
Chỉ có trân trọng mới không hối tiếc, thời gian còn lại không quản thị phi, hết lòng vì nhau, vui sống bạc đầu!
...
Chiều hôm ấy Vạn An không còn rượu bồ đào, Sở Diên và Lý Thiên Thành đi rồi, Lý Thừa Húc chẳng kịp lấy được một vò rượu.
Hắn thẩn thờ khi nghe tin Vạn An đóng cửa, vậy là hy vọng của hắn lại biến tan rồi.
Vốn dĩ Mạc Thừa Quân đã mang long thai, hắn chỉ cần chờ đến lúc hài tử chào đời, lúc đó liên mang nó đến gặp nội tổ.
Nhưng cuối cùng vẫn là không thể!
Lý Thừa Húc buồn bã nắm tay Mạc Thừa Quân, lại một nỗi chua xót trào dâng đang xoay cuồng trong đáy lòng của hắn.
“Hai người bọn họ lại đi rồi!”
Mạc Thừa Quân nhìn thấy hắn buồn bã, lòng cũng trĩu nặng.
Tuy vậy vẫn hết lòng an ủi.
“Bọn họ đã già rồi, ngươi hãy để bọn họ được du ngoạn đi! Ta nhớ phụ thân từng nói, người thích nhất là ngắm cảnh đẹp trong thiên hạ, mong ước đường cùng phụ hoàng làm một cặp phu phu bình thường, nay đã làm được rồi, ngươi đừng khiến họ lại phiền lòng!”
Lý Thừa Húc gật đầu, hắn cũng biết rõ, tuu vậy vẫn không ngăn được nổi nhớ da diết.
...
Lý Thiên Thành mang Sở Diên đến một nơi gọi là trấn Nải Hà, nơi đây đặc biệt khác với những thành lân cận, có thể nói cách xa Liêm Châu và Tôn Châu tận mấy ngàn dặm.
Ở nơi này không ai biết đến Lý Thiên Thành cũng không ai biết đến Sở Diên, bọn họ chỉ là một bá tánh hết sức tầm thường đang tìm một nơi ở tốt.
Lý Thiên Thành được người dân bản địa tìm giúp một căn nhà đang bỏ hoang, bởi lẽ chủ nhà đã đi làm ăn nơi xa hơn hai mươi năm vẫn không thấy trở về.
Bởi vì là nhà bỏ hoang, nên việc tu sửa rất phiền phức, mái ngói đều đã bị mục nát, vách tường cũng bị thủng nhiều mảnh.
Vì là trấn nhỏ nên không có nhiều vật dụng thiết yếu, việc tu sửa hoàn toàn dựa vào bản thân.
Lý Thiên Thành thì lên núi tìm gỗ, còn Sở Diên sẽ ra sức quét dọn mọi thứ.
Cũng bởi vì không có kinh nghiệm thực chiến nên việc tu sửa càng thêm khó khăn.
Hắn không tìm được loại gỗ ưng ý, cái nào cũng không thuận mắt nên chẳng thể mang về.
Cho đến khi trưởng thôn ra tay giúp đỡ mới an ổn cứu rỗi được căn nhà.
Lý Thiên Thành đặc biệt biết ơn vị trưởng thôn này, không những là một lão nhân gia tốt bụng, lại còn là một người rất hiếu khách, thường xuyên mang đồ đến biếu tặng.
Sở Diên thật sự rất ngại, cái gì Lý Thiên Thành cũng nhận hết, chẳng mấy chốc nhà đã không còn chỗ chứa.
Tính tình của Lý Thiên Thành rất tốt, những người xung quanh thường hay mời hắn đánh cờ. Tuy vậy lần nào cũng thua Lý Thiên Thành.
Còn Sở Diên vì tinh thông cầm kỳ thi họa nên được người trong trần mời làm phu tử, hàng ngày dạy học, rèn luyện nhân tài.
Chẳng mấy chốc khắp trấn Nải Há điều yêu thích hai vị này.
...
Cũng như thường lệ hôm nay Sở Diên lại đi dạy học, tính của y rất nghiêm khắc đương nhiên sẽ khiến học trò sợ hãi.
Tuy vậy nếu không được dạy dỗ nghiêm chỉnh, sau này rất khó đổ đạt.
Triều đình đang tuyển chọn nhân tài, trong năm liền có tận hai cuộc thi cử, bởi vì tình trạng tham ô bị tước chức ngày một nhiều, số lượng quan trung liêm chẳng còn bao nhiêu.
Để đáp ứng nhu cầu tuyển chọn người tài, hoàng thượng lập tức ban chỉ mở rộng thi cử.
Chỉ cần là người có tài sẽ được coi trọng!
...
Lý Thiên Thành vô cùng mãn nguyện khi có một hoàng nhi tài giỏi như Lý Thừa Húc, thiên hạ ai nấy đều kính nể hoàng thượng anh minh.
Làm kẻ hèn này cũng vui sướng phần nào.
Tuy cách xa Tôn Châu, nhưng tin tức kỳ thật chưa bao giờ thôi lan truyền, bất kể là ở đâu nếu muốn biết chuyện đều có thể nghe được.
Những người bạn cờ của hắn, đa số đều có con đã đổ đạt, cứ cách vài ngày lại nghe được tin tức.
Lý Thiên Thành cảm thấy cũng thật may mắn, vừa hay cũng nghe được chuyện hắn muốn nghe nhất.
...
Lúc Sở Diên trở về được Lý Thiên Thành kéo vào lòng, hắn vui vẻ kể y nghe về chuyện con trai.
“Thừa Húc rất được lòng bách tính!”
Sở Diên mỉm cười ôm chặt hắn.
“Biết rồi!”
Lý Thiên Thành lại tham lam hôn xuống.
“Chúng ta có cháu rồi, là cháu trai!”
Sở Diên mỉm cười gật đầu.
“Nghe qua rồi, muốn gặp nó không?”
Lý Thiên Thành thở dài hỏi.
“Có thể sao?”
Sở Diên lại lắc đầu.
“Đương nhiên không thể!”
Sau đó đứng dậy muốn vào trong tắm rửa.
Lý Thiên Thành bị gạt thì có hơi ủy khuất, còn tưởng y lại muốn đến đó thăm cháu trai.
Lúc Sở Diên trở ra trên tay còn mang theo thao đồ lớn, hì hục xách nó ra ngoài.
“Đi... đi đâu vậy!”
Sở Diên cười gượng nhìn hắn.
“Nhìn không thấy sao? Là đi giặt đồ đó, ngươi thì hay rồi, suốt ngày đánh cờ với mấy lão già kia, đồ thì để cho ta giặt!”
Lý Thiên Thành ngại ngùng nín môi.
Ôi chao, hắn nào muốn.
Chỉ là... quên mất, không kịp giặt!
Sở Diên không nói nữa liền mang thao đồ lớn này ra suối giặt.
Kỳ thật cũng không quá nhìn, chỉ mới bảy ngày không giặt đồ lại chất đống, giờ mang đi lại thấy nặn nề vô cùng.
Chẳng biết như thế nào, giặt mãi cũng không xong.
Một lúc sau Sở Diên có ý định muốn nghỉ mệt thì Lý Thiên Thành đã chạy tới giúp y một tay.
“Diên Diên ta đến giúp ngươi!”
Sở Diên mỉm cười giống như không còn mệt mỏi.
Cứ tưởng hắn lại đi đánh cờ nữa chứ.
“Sao không đi đi, ra đây làm gì chứ!”
Lý Thiên Thành trong lòng cười thầm, rõ ràng vui muốn chết còn tỏ vẻ không cần tới. Hắn từ xa đã thấy y thở dài rồi, biết ngay không đủ sức, hắn liền chạy tới tiếp sức giúp y.
Cho dù chỉ là một việc nhỏ, nhưng hắn biết ai kia đã rạo rực trong lòng.
...
Ngày rầm tháng tám Nguyên Tiêu, người trong trấn Nải Hà đều đốt pháo đón Nguyên Tiêu.
Không khí nhộn nhịp giống như đang đón năm mới.
Sở Diên ở trong nhà làm bánh nếp, còn Lý Thiên Thành thì làm sủi cảo.
Cả hai nhìn nhau, đống lửa kế bên đang rực cháy, tựa như trái tim đỏ rực của hai người.
Vì đổ quá ít nước nên bột bị khô, Lý Thiên Thành nắn mãi vẫn không khiến bột dẻo mịn.
Bất quá lại khiến Sở Diên dừng tay giúp hắn.
“Thiếu nước thì phải cho nước vào chứ, xem ta nè!”
Lý Thiên Thành bên cạnh phụ họa, hắn giơ lên đầu ngón tay cái không ngừng khen Sở Diên.
“Diên Diên thật tuyệt!”
Bột đã dẻo, Lý Thiên Thành ra sức nhào nặn rồi cán ra từng miếng dẹp.
Cái đầu vẫn chưa thuận tay, vừa bỏ nhân thịt vào liền bị bở, hắn phải cẩn thận dữ lắm mới khiến cái thứ hai không giống cái đầu tiên.
Lần đầu làm sủi cảo vẫn chưa thể thích nghi, phải đến cái thứ hai mươi mới có cảm giác thành thục.
Cuối cùng cũng khiến nhân không bị tràn ra, thế nhưng nước thì đã cạn rồi.
Vì quá mất thời gian nên phải đun lại nước.
Phía bên Sở Diên thì đã cho ra lò món bánh nếp thơm ngon, chỉ có Lý Thiên Thành là vẫn còn phải vật lộn trong bếp.
Ngoài trời vang lên tiếng pháo, lũ trẻ trên tay còn mang theo đèn lồng, vui vẻ chạy loạn khắp nơi.
Chúng cười nói, la hét nắm tay nhau vui đùa.
Thời khắc này vô cúng ấm cúng.
...
Lúc Lý Thiên Thành nấu xong sủi cảo thì cũng đã gần tới canh ba.
Sở Diên sớm đã gục trên bàn, bên cạnh là một đĩa bánh nếp đã nguội tựa bao giờ.
Lý Thiên Thành thấy rất có lỗi, vốn dĩ đã có thể nhanh hơn, nhưng nào ngờ khi cho số sủi cảo ban đầu vào, lập tức khiến nó hòa quyện luôn vào nước.
Cuối cùng hắn đành phải làm lại mới kịp mang ra.
Ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, Sở Diên liền bừng tỉnh, nhìn khuôn mặt lấm lem bột của Lý Thiên Thành.
“Ta còn tưởng ngươi bỏ cuộc rồi!”
Sở Diên ngáp một cái nhìn hai bát sủi cảo trước mặt.
“Ăn đi cho nóng!”
Chẳng biết ăn được hay không, nhưng Sở Diên rất tin tưởng hắn, liền múc một miếng cho vào miệng.
Quả thật có tiến bộ, rất là vừa ăn.
Sở Diên không nhịn được cong khóe môi.
“Rất ngon đó, thưởng cho ngươi!”
Lý Thiên Thành chưa kịp phản ứng thì Sở Diên đã hôn hắn một cái chốc.
“Diên Diên là tốt nhất!”