Lý Thiên Thành cứng đờ ra, hắn khó khăn nói: “Trẫm cũng không rõ y bị gì, khi trẫm đến thì... thì đã nhìn thấy y một thân đầy máu!” Hắn gấp gáp cuống cả lên, người ở trong lòng lúc này vô cùng lạnh, hắn hốt hoảng mang y đặt lên giường.
Nhẹ nhàng đỡ y nằm xuống, hắn như sợ chạm mạnh vào vết thương của y.
Toàn thân Sở Diên, lúc này vừa nóng vừa lạnh, sắc mặt cũng nhợt nhạt vô cùng, môi khô khóc thật sự khiến hắn nhói từng cơn, lòng cũng thắt lại.
Mồ hôi thoáng chốc ướt đẫm hết y phục y đang mặc, khiến cho vết máu đã khô lại càng thêm loang lổ, trổ vệt.
Y phục trắng hiện tại vô cùng ghê rợn, thật khiến người khác tưởng rằng y đã sớm tắt thở.
Lý Thiên Thành cực kỳ sợ hãi, hắn nhìn Lưu thái y, gấp rút phó thác.
“Mau xem y đi, xem thử rốt cuộc là bị sao vậy... nhất định không được để y chết, trẫm tuyệt đối không tha thứ nếu như ông không thể cứu được y!” Hắn nhìn ông vội ra lệnh, sắc mặt cũng cứng đờ.
Lưu thái y nghe vậy liền lập tức xem mạch cho Sở Diên.
Khí huyết gần như suy nhược hoàn toàn, mạch đập lúc có lại không, ông còn cảm nhận được một chút lạ lẫm từ bụng y.
Nó giống như là mạch tượng của thai nhi chỉ vừa mới thụ thành, nhưng quái lạ thay, y lại là một nam nhân, chính xác là một nam nhân chính hiệu, nếu thực hư là như thế, vậy chuyện này lại là làm sao?
Như vậy rốt cuộc là như thế nào? Trong cuộc đời làm thái y bao năm, không thể nào bắt nhầm mạch được, chẳng lẽ ông đã xem nhầm rồi sao?
Lưu thái không tin, lập tức xem lại một lần, cuối cùng đành phải lắc đầu... thật sự khó tin...
Nhưng mà kỳ thật rất lạ, không hẳn là do suy nhược, bệnh cũ của y đã dưỡng từ lâu chẳng thể ngày một ngày hai liền có thể lập tức khỏi.
Có điều, mạch tượng này luôn làm Lưu thái y bàng hoàng, rốt cuộc có phải là như ông đang nghĩ hay không? Tuy nhiên Lưu thái y sẽ không dự định nói ra khi chưa nắm bắt được chắc chắn.
Bịa đặt là tội gì? Trước mặt thánh thượng nếu như nói sai một vài câu cũng có thể bị bêu đầu như chơi.
Quê nhà còn con thơ, phu nhân lại đang trong thời kỳ dưỡng sức do vừa mới sinh xong. Lưu thái y chỉ có thể cấp một đơn thuốc rồi sai cung nữ đi sắc. Ngoài ra chẳng dám hé lộ nửa lời!
Trước ánh mắt hoang mang của Lý Thiên Thành, cứ như thể hắn cứ chăm chú nhìn nhịp đập của y, từng hồi lên xuống, hắn chỉ sợ chỉ vừa chớp mắt đã lập tức ngừng đập.
Lúc nãy hắn đã khó chịu biết nhường nào khi nhìn y đau đớn như thế, bỗng dưng trong đầu hắn lại xuất hiện khung cảnh cũ.
Nhìn thấy những thứ không hề vui vẻ, phút chốc tâm trạng của hắn cũng sa sút không ngừng.
Y thế này, hắn lo lắm, vừa mong lung vừa mờ ảo, hàng loạt khung cảnh không ngừng chuyển động. Thoáng chốc đã làm hắn cuốn cuồng run rẩy.
“Sao rồi, có cứu được không?” Hắn thấy Lưu thái y đã dừng động tác, lập tức gọi ông ngay.
Lưu thái y giãn mày ra, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Bệnh cũ thôi, Sở phi sẽ không có chuyện gì, cùng lắm là ngày mai sẽ tỉnh!”
Lý Thiên Thành nghe vậy lập tức hớn hở, hắn vội đến cạnh y.
Trong giây phút bàn tay hắn sắp chạm vào người y, Lưu thái y liền ngăn cản.
“Hoàng thượng, thứ lỗi hạ thần nói thẳng, mấy ngày này, xin người đừng làm chuyện đó, vẫn mong hoàng thượng có thể suy xét, trước lúc tính mạng Sở phi như đèn treo trước gió!” Đến lúc đó cho dù thần tiên hạ phàm, Toạ Nữ giáng thế, cũng không thể cứu nổi tính mạng của y.
Ngay cả y thuật cao minh bao nhiêu cũng không thể cứu nổi một nam nhân đang mang thai, lại còn bị người kia hành hạ.
Sớm muộn gì cũng phải vong mạng, chỉ là chưa biết bao giờ mới vong thôi. Hoặc là bây giờ, hoặc là một tháng, cũng có thể chưa tới một năm.
Cái thai đó rất yếu, khó có thể phân biệt được nó so với những nữ nhân mang thai khác. Nhịp đập yếu ớt vô cùng, nó vốn không thuộc về thế gian này, sớm muộn gì cũng phải rời khỏi.
Thêm nữa, thân thể của Sở Diên không tốt, thường xuyên không chú tâm vào dưỡng bệnh, nên mới khiến cơ thể ngày càng suy nhược. Uống bao nhiêu thuốc bổ cũng không thể giúp được gì.
Chỉ là chưa thể dám chắc được bao nhiêu phần, nên Lưu thái y chẳng thể nói gì với hắn.
Vẫn dùng được bấy nhiêu lời đó mà thôi, phần còn lại phải đợi thời gian khẳng định mới được.
Đây có lẽ là trường hợp đầu tiên mà Lưu thái y chẩn đoán, và cũng không thể hé miệng mạnh dạn, nói thế nào mới không mang tội? Nói thế nào mới khiến Lý Thiên Thành tuyệt đối tin tưởng mà không phải là kinh hãi tột độ.
Vạn sự như thế nào một người tân thường không thể nào mạnh miệng nói hết trước mặt quân vương.
Liệu rằng khi sự thật vạch rõ, hắn có khi nào sẽ xem y là quái vật không?
Đến lúc đó y phải làm sao đây?