Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 47: Chương 47: Mang người trở về




Hôm nay Lý Thiên Thành rất sớm đã thượng Triều xong, hắn nhanh chóng đi đến Từ Thanh cung, tham luyến nằm trên chiếc giường mà trước đã từng có hơi ấm của một người mà hắn yêu.

Lý Thiên Thành lần này thật sự cô đơn đến muốn phát hỏa, ngày ngày, nhớ nhớ, mong mong, cuối cùng lại phải tự mình kìm nén.

Hắn... thật sự chịu không nổi rồi, Lý Thiên Thành nghĩ bụng sẽ sớm mang y trở về bên cạnh, Sở Diên là liều thuốc an thần dành cho hắn, y là loại dược quý hiếm mà hắn cần tới, hắn rất muốn y.

Mới sáng nay đám quần thần đó còn nói mấy lời mà hắn không thích, rốt cuộc hắn cũng không chịu nổi mà bãi Triều. Bọn họ cứ muốn hắn xử tội y thật nặng, mặc dù chuyện đã qua được mấy tháng, hắn có điên sao mà không biết?

Nhưng tội cũng đã xử rồi, hoàng hậu và bọn họ cứ huyên náo không chịu thôi là sao chứ?

Hắn nhìn thấy Sở Diên ở đó sống không ổn chút nào, một người lương thiện như y chẳng thể nào hãm hại được ai, cho dù có người xúi giục ở phía sau, cũng chưa chắc y có thể làm theo chỉ định được.

Một người không giấu được nỗi lòng, buồn, vui đều hiện rõ không sót một chút, cho dù y có cố gắng giả vờ bao nhiêu, cũng không ngăn được, sắc mặt cam chịu đó.

...

Tàu công công mấy nay nhìn rõ được hoàng thượng đang rung động, những ngày qua nếu không phải là cả đêm không ngủ, thì cũng là cả đêm không thấy bóng dáng, đã vậy còn thường xuyên đến Từ Thanh cung.

Cho dù có ngốc đến mức nào cũng phải nhìn ra được tâm ý của hoàng thượng dành cho Sở Diên.

Lúc ban chỉ cũng không có nêu rõ là giam cầm y bao lâu, cũng không nói không thể thả ra, nếu lần này hắn có y định muốn mang Sở Diên trở ra cũng không có gì đáng ngại.

Tất cả cũng không thể làm gì ngoài một mực nghe theo, cho dù có bao nhiêu ý kiến khác cũng không ngăn được quyết định đó thôi.

Hắn là hoàng thượng kia mà, hơn nữa cũng không thể buộc hắn làm bất cứ gì dược.

Tàu công công lắc đầu, đành vậy thôi, nhìn Lý Thiên Thành như vậy, phận làm nô tài cũng không thể bỏ mặc không quan tâm.

“Hoàng thượng, nô tài có thể vào trong không?” Tàu công công mang theo một khay canh hầm bổ, đứng trước cửa chờ Lý Thiên Thành trả lời.

Vài canh giờ trước Tàu Dục Hàn đã căn dặn Ngự Thiện phòng làm một số canh để Lý Thiên Thành bồi dưỡng.

Dạo gần đây cứ thấy hắn thường xuyên thức trắng, cơ thể chắc cũng không còn chịu nổi.

“Vào đi, trẫm không khóa cửa!” Lý Thiên Thành nhẹ giọng nói, mí mắt hơi khép lại, hình như đã muốn an giấc.

Nằm ở đây hắn rất dễ chìm vào mộng đẹp, mùi hương ở đây luôn làm hắn có cảm giác thanh tĩnh hẳn ra.

“Hoàng thượng, người có muốn uống chút canh không?” Tàu công công nhẹ nhàng tiến vào, chậm rãi đặt khay canh xuống.

Nhìn khói vẫn còn nghi ngút, chứng tỏ chỉ vừa mới hầm xong thôi.

Lý Thiên Thành lại không có tâm trạng, hắn nhìn rồi lại thôi, hầu như không muốn động tới.

Thấy vậy Tàu công công lại sốt ruột, vội vàng lên tiếng.

“Mấy ngày nay nô tài không thấy người dùng bữa, hay là uống một chút canh nóng? Người đừng để long thể bị tổn hại...” Tàu Dục Hàn nhẹ giọng nói, mắt nhìn đến quầng thâm dưới mắt Lý Thiên Thành, lại không nhịn được thở dài nêu ra ý kiến.

“Vậy,... sao người không nghĩ đến việc đưa Sở phi trở lại?”

Lý Thiên Thành nhìn Tàu công công một hồi rồi đáp: “Trẫm đương nhiên có thể mang y trở lại!”

“Thế, cớ sao không làm vậy?” Tàu Dục Hàn khó hiểu hỏi, việc gì phải tự làm khổ mình chứ!

Vốn dĩ chỉ cần mang y trở về, đó là giải pháp tốt nhất cho cả hai, không phải sao?

Lý Thiên Thành không nói gì, hắn không dự định sẽ trả lời, cuối cùng nhắm mắt lại, từ từ chìm vào mộng ảo.

...

Lãnh cung.

Buổi chiều hôm nay không thấy hoàng hôn, bầu trời dần bị mây đen vây kín.

Khó có một ngày tiết trời êm đẹp, những ngày qua đều là mây mưa triền miên, ở độ tháng mười một luôn là tháng có mưa gió nhiều nhất.

Một lần đổ mưa lại dài đằng đẵng...

“Ai nha, không phải là Sở phi hay sao?”

Một thái giám được cử mang thức ăn đến cười khinh nhìn Sở Diên. Nhìn khuôn mặt ủ dột của y, thật sự rất muốn khinh thường, chẳng hiểu sao lại phải hầu hạ cơm nước cho một kẻ thất sủng kia chứ.

Quả thật không đáng mà!

“Sớm muộn gì cũng chết, ta thấy Sở phi nên chết nhanh hơn một chút, như vậy sẽ không phải chờ đợi trong vô ích!”

Càng nhìn Sở Diên lại càng muốn khi dễ y, nhìn ở góc độ nào cũng không đáng kính trọng.

Ngoài khuôn mặt như hồ yêu đó ra, chẳng có một điểm nào tốt, không hiểu sao lại không bị xử tử.

Hoàng thượng sao lại nhân từ với một kẻ phạm tội tàn ác như vậy? Giả vờ yếu đuối, đây quả thật là một cách thức lấy lòng mà!

“Không biết công công có thể nhường bước hay không?” Sở Diên chỉ muốn đi dạo chốc lát, không ngờ lại bị người này ngáng chân.

Nhìn đến mâm cơm trên tay hắn ta, Sở Diên chỉ biết lắc đầu cam chịu, nhanh chóng muốn lấy thức ăn, để hắn ta rời khỏi.

Tay vừa di chuyển đến, còn chưa kịp chạm vào đã bị thái giám đó dứt khoát buông ra.

Choang một tiếng thật lớn.

Từng mảnh vỡ rải rác khắp nơi, Sở Diên giương mắt nhìn đống sứ đã vỡ, lại nhìn khuôn mặt đắc ý của hắn ta.

Bàn tay xinh đẹp nắm chặt lại, cúi người nhặt từng mảnh vỡ.

“Sở phi này... khụ khụ... có phúc còn không biết hưởng, vậy mà lại làm đổ mâm cơm?” Thái giám đó liếc mắt nhìn Sở Diên đang chật vật nhặt từng mảnh vỡ, hào hứng đạp lên tay y.

Trong chốc lát một thứ chất lỏng màu đỏ chậm chạp rơi xuống, Sở Diên cố nén đau đớn rút tay về.

Mảnh sứ đã ghim vào tay, sâu đến mức khiến y cả kinh mà giật thót. Nhắm mắt lại rút nó ra, men theo đó là máu đang chảy xuôi theo chiều xuống, ồ ạt rơi rớt.

“Trời ạ, nô tài thật không phải muốn như vậy đâu, Sở phi đừng chấp nhất nô tài!”

Mặc cho tay vết thương không ngừng đổ máu, Sở Diên vẫn điềm tĩnh không hé răng.

Thu dọn xong mảnh vỡ, y lập tức đứng dậy muốn đi khỏi, nhưng chưa đi được bao xa lại bị tên thái giám kia gây sự.

Hắn ta xô y ngã xuống đất, không hề xem y ra gì, chỉ thấy y so với những kẻ hầu người hạ, còn không sánh bằng.

...

Lúc này toàn bộ khung cảnh đã va vào mắt Lý Thiên Thành, hắn vừa hay cũng đi đến nhìn y một chút. Chẳng ngờ đâu là cảnh tượng như này đây!

Hắn hốt hoảng chạy đến bên cạnh Sở Diên, vội vàng đỡ y dậy.

“Nô tài to gan, còn dám ngạo mạn?” Hắn tức giận quát lớn, sau đó bế Sở Diên lên, một phát đạp mạnh tên đó.

“Người đâu!” Hắn lớn tiếng quát.

Sau đó hơn mười thị vệ lập tức có mặt.

“Dạ có!” Bọn họ đều cung kín quỳ xuống, chờ đợi mệnh lệnh.

“Mang tên này đánh năm mươi trượng cho trẫm!” Hắn nghiến răng nói, lập tức mang Sở Diên đi khỏi.

Ôm chặt y vào lòng, hắn xót muốn chết, nhìn y vẫn ngẩn ngơ không lên tiếng, có lẽ đã bị dọa sợ rồi.

Sau lưng là tiếng thét thê lương của thái giám lúc này, ban đầu con ngang nhiên làm lớn, cuối cùng lại la hét xin tha.

“Hoàng thượng tha mạng, tha mạng...”

Năm mươi trượng đó nếu người có cơ thể cường tráng thì có thể chỉ nằm vài tháng là khỏi, còn tùy vào lực khi hạ xuống đòn.

Nếu xui thay từng hồi mạnh bạo, xem chừng chẳng thể toàn mạng.

Tiếng thét không ngừng vang lên, còn Lý Thiên Thành thì chẳng thèm bận tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.