Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 202: Chương 202: Mang về một kẻ xa lạ




Mạc Thừa Quân không muỗm trở về hoàng cung, cuối cùng quyết định cùng Thừa Nam ở lại An Giáp tự, mặc kệ ý chỉ của hắn như thế nào, quyết định của y chưa bao giờ thay đổi.

Nhìn hài tử mà bản thân hoài thai cực khổ hiện tại gầy như thế thật sự làm y đứt hết ruột gan.

Chẳng ngờ rằng lại có một ngày cùng hắn phân rõ ranh giới như vậy, cho đến hiện tại Mạc Thừa Quân đã thật sự không còn kỳ vọng gì ở hắn.

Những đại sư ở An Giáp tự biết y vì nhớ thương con nên mới tới đây, bọn họ là người tu đạo Phật đương nhiên sẽ không gây khó dễ cho y. Ngược lại là Lý Thừa Húc thì khác, hắn vẫn luôn gây khó dễ cho y.

Mặc khác Lý Thừa Húc ở hoàng cung hay tin Mạc Thừa Quân lén lút chạy đến An Giáp tự, gân xanh nổi lên hùng hùng khí thế, tức giận đến độ muốn giết hết những kẻ đã gác cổng thành ngày hôm đó.

Rõ là một người lớn ấy thế còn không ngăn nổi, chẳng ai nhìn ra hoàng hậu đã xuất cung. Mãi đến lúc hắn ngang qua An Hòa cung mới bất giác phát hiện có gì đó lạ thường.

Cửa cung ngày nào vẫn hay thường mở, hôm nay một mực yên lặng, không có bất kỳ một động tĩnh cho thấy có người ở lại.

Hắn mang trong lòng tò mò bước vào, nào ngờ bên trong lặng ngắt như tờ, một chút hơi ấm của y cũng không thấy.

Truy hỏi các cung nữ hầu hạ mới biết ngày hôm kia đã chạy đến An Giáp tự. Bỏ mặc những lời nói ngoài tai của hắn, y muốn làm thế nào thì làm thế nấy, một chút để tâm đến lời nói của hắn cũng không.

Lý Thừa Húc tức đến phát điên, lập tức cho người lôi cung nữ thân cận đánh mỗi người hai mươi trượng, lần sau nếu còn thông đồng với hoàng hậu che giấu, thì kết quả sẽ là đầu lìa khỏi cổ.

Những cung nữ đó thật sự biết bản thân đã chọc phải người không nên chọc, đối mặt trước cực hình mà hoàng thượng đưa ra, bọn họ đã hối hận khi đã che giấu giúp y.

...

“Hoàng hậu, hoàng thượng có lệnh người mau trở về hoàng cung!”

“Không về!”

“Hoàng hậu, xin người đừng làm khó thuộc hạ!”

Mạc Thừa Quân lạnh lùng nhìn thị vệ kia đang muốn đưa mình đi, lập tức rút ra một cây đoản đao chẳng biết đã giấu từ bao giờ đem nó kề vào cổ.

“Ngươi quay về nói với hoàng thượng, nếu như tiểu thái tử vẫn ở đây thì ta sẽ không quay trở về, phụ tử ta dù ở nơi nào cũng không thể tách rời!”

Y chưa bao giờ uy hiếp hắn, đặt biệt là dùng tính mạng để uy hiếp. Nhưng giờ phút này đây y vẫn không thể tiếp tục làm theo ý hắn, hoặc là cả phụ tử y trở về, hoặc là vĩnh viễn ở nơi đây.

Chỉ được chọn một, dù là như thế nào y cũng không hối tiếc.

Hắn là bậc cửu ngũ chí tôn, trong tay hắn có thể mang quyền hạn tước đi sinh mạng của bất kỳ ai, nhưng hắn lại không có năng lực khiến người chết sống lại.

Y không ngại vì hắn làm những chuyện hại thân, chỉ mong Thừa Nam sẽ không quá ấm ức.

Nếu một ngày nào đó Mạc Thừa Quân thật sự mệt rồi, y nhất định chặt hy vọng cuối cùng, không để nó biến y thành một kẻ ngu muội đến đáng thương.

Thị vệ kia chỉ muốn phụng mệnh hành sự, nào ngờ hoàng hậu thật sự không muốn phối hợp.

Chỉ đành nuối tiếc quay trở về hoàng cung cáo trạng.

“Bẩm hoàng thượng, thuộc hạ đã đến nhưng nương nương không muốn trở về, hơn nữa còn uy hiếp nếu thuộc hạ đến người sẽ lập tức tự vẫn...”

Lý Thừa Húc nghe xong chẳng rõ trong lòng là đang tồn tại tư vị gì.

Hắn cười cười rồi đập hết đồ đạc có bên cạnh.

“Phản rồi, phản cả rồi, còn muốn tự vẫn?”

“Hoàng thượng xin chớ nóng giận...” Thị vệ đó thấy hắn như vậy thì giật mình quỳ xuống.

Ngay lúc này đây Lý Thừa Húc cuối cùng cũng dừng lại, mày kiếm giãn ra, thăng trầm nói: “Xem như trẫm thua y đi! Rõ biết trẫm không nở bứt y đến đường cùng, ấy vẫn dùng cách này dọa trẫm!”

Hắn sẽ không nói gì nữa, về sau sẽ không nói gì đến y và nghịch tử đó.

Bọn họ muốn làm gì thì làm, hắn không quản, sau này cũng không quan tâm đến.1

“Truyền chỉ của trẫm, về sau việc trong cung không cần hoàng hậu quản, tiểu thái tử cũng không cần chép phạt, về sau cũng không cần đến vấn an trẫm!” Hắn tức giận truyền ra ý chỉ, giống như muốn cắt đứt tình nghĩa bấy lâu.

Đứa con đó hắn không nhận nữa, y hắn cũng không cần, một người suốt ngày chỉ biết gây rối, một người suốt ngày theo sau bảo vệ, hắn đã chán cái tình cảnh mệt mỏi này rồi, thôi thì cứ thế đi.1

...

Lúc Mạc Thừa Quân và Lý Thừa Nam trở về hoàng cung, ngay lập tức đã được Lý Thừa Húc tiếp đón bằng ánh mắt lạnh tanh.

Hắn đứng trên tòa thành nhìn xe ngựa phụ tử họ dừng chân trước cổng.

Lý Thừa Húc không nói gì chỉ lạnh lùng nhìn kẻ cứng đầu đang tiến vào trong, tầm mắt ngày càng rõ ràng, mặc cho hắn đã ở đây chờ đợi, y cũng không cho hắn lấy một lời xin lỗi.

Hắn cảm thấy bản thân đã nhượng bộ đến mức này, nhẽ ra y nên cho hắn một câu trả lời thích đáng, ấy vậy Mạc Thừa Quân vẫn lặng thinh không đáp, ngược lại còn tiếp tục hờn dỗi hắn.

Lần đầu tiên Lý Thừa Húc trải qua tình cảnh này, chẳng ngờ rằng lại có ngày được y ban cho ánh mắt lạnh nhạt.

Lúc trở về thư phòng, hắn luôn nhớ đến ánh mắt vừa nãy. Trong ánh mắt đó không hề chứa bóng hình hắn, ngược lại là vẻ thờ ơ cho qua

Hắn nghĩ hắn điên rồi, vì cớ gì lại suy nghĩ đến y?

Lý Thừa Húc không muốn nghĩ nữa, lập tức mở sách ra, hắn chuyển trọng tâm vào mặt chữ, không ngừng đánh lạc hướng nội tâm.

Ngày mai hắn vi phục xuất tuần, nhất định không được để tâm tư rối loạn, chuyện cần hắn ra tay nhiều vô kể, chẳng một phút nào là thừa thãi cho ai.

...

Sáng sớm Lý Thừa Húc cùng với Tả đại nhân và Trần tướng quân đã thu xếp đâu vào đó. Bọn họ quyết định xuất phát vào thời điểm gần nhất, để tiện cho việc thực thi công vụ.

Trên đường vi phục, bọn họ ghé qua Hà Châu, trước tình hình dân chúng đói khổ, Lý Thừa Húc đã lệnh phân phát lương thực cho bá tánh.

Những người cần được giúp hắn đều giúp hết chưa hề bỏ sót một ai. Thậm chí hắn còn nhận được niềm vui từ bọn họ, ngược lại so với tù túng ở trong cung, hắn dần cảm thấy những bá tánh này còn tốt hơn Mạc Thừa Quân.

Bọn họ vui mừng khi nhìn thấy hắn phân phát lương thực, cảm thấy biết ơn khi hắn đã không bỏ rơi bọn họ.

...

Phủ Tương vương.

“Nghe nói hoàng thượng đích thân khảo sát dân tình?” Khắc Tư Hy Lạp Na nghi hoặc nhìn Tương Dạ.

Dưới cái nắng nóng nực của bầu trời mơ hồ nhìn thấy sự mong đợi của hắn ta.

Tương Dạ đã chờ ngày này lâu lắm rồi, hắn đã thay một bộ y phục thật đẹp, một lát nữa sẽ tìm cách tiếp cận Lý Thừa Húc.

“Hoàng thượng đang ở Hà Châu!” Tương Dạ vui vẻ nói, khóe mắt cong cong trông thật quyến rũ.

Khắc Tư Hy Lạp Na nghe vậy thầm nghĩ thời cơ đã đến rồi, nàng ta lấy ra một lọ hương đưa cho Tương Dạ, khuôn mặt bất giác trở nên nhu hòa.

“Chỉ cần công tử thoa hương này lên người, Lạp Na bảo đảm hoàng thượng sẽ không thể rời mắt được ngươi!”

Nghe đến đây trong đầu Tương Dạ hiện rõ một tầng nghi vấn.

“Thần kỳ thế sao?”

“Đương nhiên, lọ hương này có tên Vĩ hương, một khi ngươi đã dùng, trong vòng mười bước chân nhất định thu hút không ít nam nhân. Người ngửi nhiều nhất sẽ không thể rời xa ngươi, chỉ cần nhân lúc hoàng thượng và ngươi ở cạnh, phải thật cẩn trọng khiến hoàng thượng ngửi nó. Bằng không nếu là người khác, hắn ta nhất định bám ngươi không buôn!”

Tương Dạ đã ngầm hiểu rõ, ánh mắt lại thêm vui sướng.

“Vậy hương này lưu được bao lâu?”

Khắc Tư Hy Lạp Na ngẫm lại vội nói: “Ba ngày, sau ba ngày lập tức mất hết tác dụng, vì thế ngươi phải thường xuyên sử dụng...”

Tương Dạ gật đầu tỏ ý đã hiểu, lọ này nhiều như vậy, hắn tin chắc sẽ không đến mức tiêu hao.

...

Trở lại Hà Châu, đoàn người của Lý Thừa Húc đã đến khách điếm nghỉ ngơi, dưới cái nóng gay gắt, đám người bọn họ đã mệt đến rã người...

“Hoàng thượng người có mệt không?” Tả đại nhân lo lắng nhìn Lý Thừa Húc, một ngày trải qua không hề đơn giản, cái nắng ở Hà Châu thật sự khiến lòng người rối rắm.

“Trẫm không sao, chỉ là có chút mệt!”

Trong lúc hắn đang nghĩ xem có nên uống rượu hay không, bỗng nhiên ở phía sau nghe một âm thanh lớn.

Thình lình một nam nhân đột ngột xuất hiện lại còn sà vào lòng hắn.

“Cứu... cứu mạng!” Người đó hốt hoảng nắm bả vai hắn, ở trong lòng run rẩy kịch liệt.

“Tiện nhân còn dám trốn?”

Trong lúc đám người bọn họ còn chưa kịp phản ứng, phía sau tiến đến mười tên to con đang cầm gậy lớn xông vào.

“Công tử... cứu nàng...”

Thấy vậy Lý Thừa Húc đành ra lệnh cho thuộc hạ xông lên, chẳng mấy chốc đã đánh gục những tên to xác đó.

“Nói, rốt cuộc các ngươi muốn gì?” Lý Thừa Húc lạnh giọng nhìn đám tiểu nhân ban ngày ban mặt lại dám diễu võ dương oai trước mặt hắn.

Trong lúc tình thế cấp bách người kia liền lên tiếng.

“Công tử, ta... ta thiếu nợ hắn...”

Lý Thừa Húc hơi cao giọng: “Bao nhiêu?”

“Hai... hai mươi lượng...” Người đó run run nói, nét mặt có hơi hoảng để lộ vẻ áy náy.

“Trả ngươi, sau này tốt nhất đừng động vào y!”

...

Sau khi giải quyết xong, lúc này Lý Thừa Húc mới nhìn rõ người bên cạnh.

Nét mặt này thật sự rất đẹp, đường nét lại rất thanh tú, đúng thật hiếm thấy!

“Ngươi tên là gì?” Hắn vẫn giữ nguyên nét mặt, chậm rãi hỏi ngươi kia.

“Tiểu nhân là Tương Nhan!”

“Ngươi có nhà không?”

“Tiểu nhân không có nhà!”

“Vậy được, vừa hay còn chỗ trống có thể theo ta!”

Tả đại nhân: “...”

Trần tướng quân: “...”

Hoàng thượng bị gì vậy?

Sao có thể tùy tiện để kẻ đó theo chứ?

Nếu để hoàng hậu biết được, chắc chắn sẽ mất ăn mất ngủ.

Thế nhưng bọn họ không dám hó hé, chỉ có thể gào thét trong tuyệt vọng.

Hoàng thượng trúng tà rồi sao? Cư nhiên cho một người lạ theo mình đi hết chặn đường, rõ ràng có vấn đề.

Nếu không phải mấy nay tâm tính hoàng thượng thay đổi, bọn họ còn nghĩ rằng người đang đứng ở đây là một kẻ mạo nhận.

Nhìn hoàng thượng như vậy, bọn họ cũng chẳng biết nên làm như thế nào, chỉ đành im lặng, âm thầm dùng khẩu hình miệng truyền tin cho nhau.

...

Ba ngày sau.

Hoàng cung lúc bấy giờ xuất hiện một nhân vật lạ, không những thế nhan sắc của người này thật sự câu động lòng người.

Bất cứ ai nhìn qua cũng phải cảm thán một câu: “Thật xinh đẹp!”

Hoàng thượng không lập phi, nhưng đã ban cho người kia một Trường Dương cung.

Còn tỉ mỉ cử thêm hai cung nữ đến đó hầu hạ Tương Nhan.

Lúc bấy giờ An Hòa cung lại càng thêm lạnh lẽo, chẳng còn xôn xao, nhộn nhịp.

Mạc Thừa Quân hay tin hoàng thượng vi phục xuất tuần trở về mang theo một nam nhân xinh đẹp, trong phút chốc tâm cũng chết lặng.

Quả thật đúng như dự đoán, hơn nữa còn sớm đến vậy!

“Nương nương, có lẽ hoàng thượng chỉ là nhất thời bồng bột, ngay mai nhất định đuổi người đó đi...”

“Phụ thân...”

Mạc Thừa Quân mỉm cười để lộ má lúm đồng tiền, y bình tĩnh nói: “Ta không sao, hôm qua canh gà thật rất ngon, bây giờ ta đói rồi, ngươi mau chuẩn bị đi!”

Thấy chủ tử như vậy Tiểu Thúy cũng không dám cãi lời.

“Vậy nô tỳ đi dặn dò Ngự Thiện phòng...”

“Được rồi, đi đi!”

Không để y tiếp tục nhắc nhở, Tiểu Thúy nhanh chóng đi khỏi.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại Mạc Thừa Quân và Lý Thừa Nam

“Phụ thân, người đừng như vậy!” Thấy y không vui nó vội trèo lên an ủi, Lý Thừa Nam dùng bàn tay nhỏ nhắn xoa xoa lên lưng y.

“Con xoa bóp cho ta đi, mấy hôm nay trời hơi lạnh, đau lưng quá!” Mạc Thừa Quân cúi người để nó giúp y xoa bóp.

“Nhưng con không có sức!” Tiểu yêu tinh nào đó bĩu môi nhìn cánh tay bé nhỏ của mình.

Bé xíu như này làm sao xoa được...

Còn không bằng một phần tư tay của y nữa...

“Con trèo lên đạp đạp vài cái đi!”

Tiểu yêu tinh bĩu môi đứng dậy, chân trái bước lên thử.

“Như này ạ?” Lưng phụ thân gầy quá nó không dám dùng hết lực vào đây.

“Con bước lên trên một tí đi!” Mạc Thừa Quân thở dài ra sức chỉ bảo.

Nhưng nó vẫn bước nhẹ nhẹ mà không dám dùng lực.

“Con ra sức rồi đó, đã đỡ hơn chưa ạ?”

Mạc Thừa Quân mất hết kiên nhẫn thở dài nói: “Thôi xuống luôn đi, tự nhiên hết mỏi rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.