Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 100: Chương 100: Mất rồi, cốt nhục của ta mất rồi?




Lý Thiên Thành ở bên cạnh Sở Diên chẳng rời bước, Lưu thái y đã nói ngày hôm nay có lẽ Sở Diên sẽ tỉnh lại. Vì thế hắn luôn ở bên cạnh y mà không dám rời bước, sợ khi y tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy lại chẳng phải là hắn.

Lưu thái y nói khi Sở Diên tỉnh lại có thể sẽ có bất trắc nhưng đừng quá lo lắng, y nhất định sẽ không sao! Tuy vậy thần trí có lẽ sẽ không còn minh mẫn như lúc trước, Lưu thái đã đề cập đến tổn thương mà y đã phải chịu khi phát hiện đứa bé không thể giữ được.

Bây giờ nó đã thật sự mất đi, có lẽ sẽ để lại cho y một cú sốc rất lớn, khiến Sở Diên điên lên nếu như ai đó chạm vào thương tổn ấy!

“Diên nhi, ta sai rồi, ngươi mau tỉnh lại đi, còn không chịu tỉnh ta sẽ tìm người khác phong hậu!”

Hắn nắm tay y nhẹ nhàng hôn xuống một nụ hôn, ánh mắt hắn rưng rưng nước khi nhìn y đang nằm yên không động.

“Hôm qua ta đã trừng phạt Khắc Tư, cắt hết gân tay và gân chân của hắn, dùng roi gai đánh xuống từng cái một, ở mỗi nơi đều lưu lại vết gai nhọn hoắt đâm vào. Máu của hắn chảy rất nhiều, còn nhiều hơn máu của ngươi, hắn ta vậy mà cứng miệng chẳng la hét.

Ngươi biết không, hắn là kẻ đã bại trận trước đó hai lần, mục tiêu là muốn chiếm lấy giang sơn này, nhưng hắn ta không biết, hắn ta vốn là một kẻ dở hơi!

Nếu Dục Quốc có thể dễ dàng sụp đổ như vậy thì cấm vệ quân làm sao có ba vạn người? Còn chưa tính cả binh nhuệ ở biên cương trấn thủ, tất thảy nhiều vô kể, muốn đoạt Dục Quốc chỉ một vạn người là đủ sao?”

Lý Thiên Thành cười cười nắm chặt tay y.

“Ta sai rồi, nếu lúc đó ta nghe ngươi nói, rằng Diệp Vân Âm vốn tự mình giở trò thì ngươi đã không ấm ức ở lãnh cung suốt một năm!

Ta đã tra ra, không những phi tần trong cung bị nàng ta hại chết, ngay cả ta cũng bị nàng ta hạ độc.

Nàng ta nói nếu như ta điên cuồng như nàng ta thì tốt biết bao, nhưng kẻ phản bội như nàng ta thì sao có thể so?

Nàng ta nói, nàng ta thắng rồi, vừa khéo léo được cả ta và ngươi cùng nàng ta đau khổ!”

Hắn lần đầu tiên rơi lệ, hơn nữa là vì đã sai nên mới rơi lệ, hắn nhận thấy bản thân là cầm thú, hắn tàn nhẫn như vậy, bây giờ đã lãnh đủ trái đắng.

Hắn không biết Sở Diên đã chịu tổn thương và oan ức nhiều đến vậy, nhưng hắn rõ hơn ai hết, là tự hắn tạo ra cho y.

Chính hắn cũng đã nhúng tay vào tạo thêm nhiều biến cố, là hắn mù quáng không phân rõ trắng đen, những thứ mà hắn tạo ra đều là thị phi mãi không thể phân đảo.

Ngày đầu tiên gặp y là do hắn say đắm trước sắc đẹp của y.

Ngày y vào lãnh cung lòng hắn trống vắng khôn tả, cảm thấy rất lạc lõng.

Y luôn quan tâm hắn nhưng hắn đều làm ngược lại, hắn đáp lại sự tin tưởng của y là những tổn thương và đau khổ.

Y muốn gặp phụ thân và muội muội hắn không cho, ngược lại còn tìm đủ mọi cách không để cả nhà họ gặp nhau.

Hắn làm người bất nhân làm vua bất tính, trước giờ chỉ gieo thống khổ mà chưa từng chữa lành.

Hắn tính biết bao nhiêu kế chỉ để giữ vững giang sơn mà hắn đang có, nhưng lại quên mất xung quanh có rất nhiều người rất cần hắn.

Lúc nhỏ hắn cô đơn vì phụ hoàng hắn mãi lo nghĩ giang sơn, lo bách tính không đủ cơm no áo ấm.

Đến lúc hắn trưởng thành cũng lại giống y như Lý Dục, cũng vẫn lo nghĩ giang sơn mà bỏ mặc Sở Diên, bỏ luôn cả cốt nhục của hắn.

Lúc hắn vừa nghe y sảy thai, hắn thật sự chấn động, hắn đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, đến cả sinh mệnh bé nhỏ ấy hắn còn chưa kịp cùng y cảm nhận.

Chắc hẳn Sở Diên sẽ hận hắn đến tận xương tủy vì hắn đã vô tâm như thế, hắn làm vua không tốt, làm phu quân lại không tạo đủ chỗ dựa cho y, làm cha lại không giữ được con của mình.

Hắn là một kẻ thảm hại ở mọi mặt, luận về tình, về lý dù y có hận hắn như thế nào, hắn cũng không có tư cách để than vãn, bởi vì kẻ sai từ đầu đến cuối đều là hắn.

Một canh giờ sau.

Choang một tiếng thật lớn, âm thanh đồ vật rơi xuống làm Lý Thiên Thành hốt hoảng chạy vào.

Hắn nhìn khung cảnh trước mắt không khỏi kinh động, những mảnh vỡ vương vãi khắp nơi, hắn nhìn thấy y bó mình lại một góc tự lẩm nhẩm một mình.

“Không thấy... không tìm thấy...” Bả vai y run rẩy đến lợi hại, Sở Diên không chú ý đến sự xuất hiện của hắn.

“Diên nhi...” Hắn nhẹ giọng gọi tên y, nhưng dường như Sở Diên không hề xem hắn đang tồn tại.

Ánh mắt y rời rạc không có tiêu cự, không hề nhận ra luôn có người đang quan sát. Sở Diên thu mình lại ép bản thân trốn một góc, y không quan tâm có ai đang rình rập, chẳng sợ bị vồ lấy.

Lý Thiên Thành cúi xuống kéo y đứng dậy, nhưng Sở Diên lập tức hất hắn ra, sức y không quá mạnh nhưng động tác bất ngờ khiến hắn không kịp né tránh.

“Diên nhi, là ta!” Hắn vẫn như cũ giữ nguyên nét mặt nhu hòa, từ từ bước đến, giọng nói luôn trấn an y.

“Cút... cút đi, đừng tới đây...” Y lùi về sau, cố đem bản thân bảo bọc lại, không cho hắn kéo y đi khỏi hang ổ mà y đã tự tạo.

Sở Diên như con thỏ nhỏ cố gắng tránh khỏi sói lớn đang rình rập.

“Diên nhi, đừng như vậy, ngươi nhìn xem ta là Lý Thiên Thành!”

Hắn cố gắng trấn an y hết sức có thể, mặc cho người trước mặt vẫn luôn tìm biện pháp tránh né.

Y hoảng hốt đứng dậy, Sở Diên chạy một mạch thật nhanh, y hét lớn.

“Con ta đâu rồi, nó đâu rồi?”

“Sao ta không cảm nhận được hơi ấm... nó đâu rồi chứ, có phải đã chạy rồi không?”

Sở Diên chạy loạn khắp nơi, y muốn tìm kiếm đứa trẻ không ngoan ấy, rõ ràng đang ở trong bụng của y kia mà? Mới đó đã chạy đến nơi nào không hay biết, để y phải khổ nhọc tìm kiếm.

“Mau ra đây đi chứ... nếu như... nếu như con mà không ra, phụ thân sẽ tức giận đó!”

“Diên nhi, đừng chạy!”

Hắn chạy lên phía trước ngăn y lại, hai tay hắn ghì chặt thân thể yếu ớt của y, nhưng người trong lòng không ngừng giãy dụa, y cấu hắn, cào xuống từng đường rướm máu.

“Tránh ra... có phải... có phải ngươi mang nó đi rồi không? Ác ma nhà ngươi... ngươi mang nó đi đâu rồi?” Y thống khổ gào thét buộc hắn trả lại đứa bé cho y.

Khuôn mặt y trong phút chốc đã ướt lệ, y đánh vào lòng ngực hắn từng cái thật mạnh, đến nỗi khiến cả bàn tay trắng bệnh dần in hằn vết đỏ.

Hắn có đau không? Nhưng y thì rất đau, vết thương lòng lại càng lớn hơn, y vùng vẫy chỉ muốn thoát khỏi hắn, tìm đứa trẻ đã lạc mất từ lúc nào.

Giờ đây chắc nó đang quấy khóc vì không thể tìm được phụ thân, có lẽ nó rất cô đơn khi chẳng ai tìm gặp nó.

Nó đứng ở một nơi vắng người chờ đợi phụ thân đến tìm nó, nhưng chờ mãi không ai xuất hiện, nó bật khóc giữa đêm thanh vắng, tiếng khóc không ngừng quấy phá màn đêm.

Nó la hét gọi tên kẻ bỏ rơi nó, rồi gọi tên những kẻ khiến nó lạc mất phụ thân.

Nó đến nhân gian chưa lâu, vừa khéo chỉ mới ba tháng, nó chưa cảm nhận được hơi ấm của vạn vật, chưa cảm nhận được lòng người gian ác, cứ như vậy lại phải chôn mình ở xó xỉnh nào chẳng hay biết!

Sở Diên vùng vẫy khỏi người Lý Thiên Thành, y chạy ra ngoài sân, không ngừng tìm kiếm thân ảnh bé con đã khuất mất tựa bao giờ.

Mới nãy y vừa nhìn thấy bóng đen ngang qua, không ai khác chắc là bé con đang trốn vì giận dỗi phụ thân.

Y nhỏ giọng đi đến quét một lượt mấy bụi cây: “Hài tử của ta, đêm đã khuya rồi con đừng chạy, càng chạy phụ thân sẽ không thể theo kịp con... con chạy nhanh quá phụ thân theo tới kiệt sức, nếu con chạy mất rồi... phụ thân biết phải làm sao?”

Sương đêm rơi rớt thấm ướt vào lớp vải xuyên thủng qua y phục mỏng manh của y, gió đêm lạnh lắm, từng đợt gió ùa vào cơ thể như muốn kéo đi sức lực đã cạn kiệt.

Lý Thiên Thành ngấn nước nhìn Sở Diên điên loạn, y không phân rõ hay sao? Đứa bé vẫn chưa thành hình, thành dạng, nó chỉ mới ba tháng thôi, nó chưa thể chạy nhảy.

“Diên nhi, đừng tìm nữa chẳng phải con đang ở trong bụng sao?” Hắn nhẹ nhàng tiến gần về phía y.

Nhưng lúc này đáy mắt y đỏ lên, Sở Diên nghiến răng nói: “Mất rồi... bụng ta thật nhẹ, không có nặng nề nó nhẹ tênh... ta không thấy nó nháo, từ lúc ta mở mắt nó vẫn không to lên...”

Y vạch áo ra đưa phần bụng đã được khâu lại về hướng hắn, y nói: “Ai đó đã lấy đi rồi, một đường dài thế này chắc chắn đã mang đi rồi... sao có thể còn ở đây được? Nó rõ ràng bị mang đi rồi!”

Sở Diên vẫn nhận rõ, trong bụng không còn nặng nề, y đã mất đi thứ gì đó, mà thứ đã mất đi lại là con của y.

Y chạy đi tìm nó, vết thương cũng rỉ nhẹ máu, y khổ sở biết bao, khuôn mặt đã trắng bệnh, cơ thể đã lạnh ngắt.

Y không cho hắn đến gần, bởi vì hắn là người xấu, nhưng hắn đã thấy y tìm con vậy mà lại không chịu giao ra, còn lừa y con vẫn ở trong bụng.

“Ngươi có phải đã mang nó đi rồi không? Là do ngươi ghét ta nên mới đem nó đi có phải không?” Sở Diên túm lấy cổ áo hắn không ngừng lắc mạnh.

“Trả nó lại đây, ngươi là ác ma mau trả nó lại đây!”

Hắn nhắm mắt lại mặc cho y dùng sức lay manh, hắn nói: “Nó chết rồi... không thể trả lại...”

Sở Diên buông lỏng tay, ánh mắt rủ xuống ngẫm nghĩ lại câu nói.

“Phải ha? Chết... chết rồi, làm sao trả lại... là bị ngươi hại chết! Ngươi... lý nào lại trả lại cho ta?”

Sở Diên lần nữa chạy đi, thân thể không báo trước mà vô lực ngã xuống, hắn vội vàng đỡ y kéo mạnh vào lòng, hắn nghe y nói một câu: “Đều tại ngươi... hận ngươi...” Sau đó y liền ngất đi.

Hắn siết chặt người vào lòng, lần nữa lại nói: “Đều là lỗi của ta, tất cả đều là lỗi của ta!”

Màn đêm dần vây kín, Lý Thiên Thành đau khổ lê từng bước nặng nhọc đem người về phòng, Lưu thái y đã chờ sẵn bên trong, chỉ còn chờ hắn mang y trở vào.

Lý Thiên Thành ôm lấy đau đớn, những trách móc ghi nhớ từng chút một, ghi nhớ từng khoảnh khắc khiến người kia đau đớn tột cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.