Lý Thiên Thành cẩn thận lau khô người giúp Sở Diên rồi mặc y phục giúp y, mỗi ngày của hắn khi thức dậy là tận tay chăm sóc y, nâng niu Sở Diên như bảo vật trân quý.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng lướt qua hông y, nhẹ nhàng siết đai lưng. Nhìn Sở Diên rũ rượi nhìn hắn, ánh mắt càng thêm kích động.
“Chờ một chút ta liền mang ngươi đi dạo!”
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tắm cho y, Lý Thiên Thành mới nhẹ nhàng ôm Sở Diên vào phòng.
Hắn đặt y lên giường, nhẹ nhàng hôn trán.
“Diên nhi, ngươi lúc nào cũng đẹp như thế, kể cả bụng đã ẩn ẩn to!”
Lý Thiên Thành vuốt ve khuôn mặt tuyệt mỹ của y, bàn tay hắn chạm từ sườn mặt, đến cánh mũi, rồi lại di chuyển đến môi, hắn cúi người hôn lên mắt y một cái thật nhẹ.
Mắt phượng y khẽ khép, dưới mi mắt thoáng ẩn hiện chút nước, Sở Diên động nhẹ hàng mi, y ngước lên nhìn hắn, mắt phượng rũ xuống, miệng nhỏ mấp máy.
“Ta đẹp như thế sao?”
Lý Thiên Thành gật đầu khen nấy khen để: “Diên nhi của ta rất đẹp, nét đẹp thiên về phần mỹ mạo, đường nét thanh tú, có chút mị hoặc, không phải là đường nét hỗn loạn môi son má đỏ như các mỹ nhân khác, nét đẹp của ngươi toát lên vẻ thuần khiết thanh cao. Giống như bạch liên vậy, tuy không quá sắc sảo nhưng rất trong sáng!”
Sở Diên chính là một đóa bạch liên nở rộ trong một mùa hạ, một đóa hoa tuyệt sắc, mà không có đóa hoa nào có thể so sánh với y, một dung nhan tuyệt mỹ.
Loài hoa đẹp nhất chỉ có y, trong thế gian này hắn nhìn qua vô vàn loài hoa, gặp biết bao nhiêu mỹ nhân, cũng chẳng ai so với y sánh bằng một góc.
Bởi lẽ tất cả bọn họ đều tô trên người vô vàn loại phấn, điểm biết bao nhiêu màu son, dùng biết bao hương liệu, tất cả đều không chân thật.
Lý Thiên Thành ôm y vào lòng, hắn vuốt ve lọn tóc óng ánh màu mực, một mái tóc mềm mượt như dải lụa luôn tỏa ra mùi hương thu hút hắn.
Là mùi của tử đằng, một loài hoa tượng trưng cho sự vĩnh cửu của tình yêu.
Tử đằng bay trong gió, mùi hoa ngát hương trời, bỗng chốc lòng rụng rời, chỉ muốn chơi vơi.
Một tình yêu cần được vun đắp từ hai phía, không phải chỉ đơn giản một mình hắn là đủ. Lý Thiên Thành cố gắng làm một phu quân tốt, làm một phụ hoàng chuẩn mực, nhưng Sở Diên thì khác, y đơn giản chỉ lơ đễnh mà thôi!
“Diên Diên, ngươi đã uống canh chưa?”
Sở Diên lắc đầu y mệt mỏi xua tay: “Mùi vị rất khó ngửi, rõ ràng không phải món ngon!”
“Sao lại không ngon, đây là Tỳ Ô trăm tuổi đấy, là một loại dược quý không phải dễ dàng mà có, ta đã sai ảnh vệ thân cận nhất đi đến từng y quán để tìm nó, khó khăn lắm mới tìm được ở Đinh Sơn, ngươi không được lãng phí!”
Chẳng hiểu sao, lúc này Sở Diên cảm thấy lòng có chút nóng thế nhỉ? Hắn càng lúc càng đối tốt với y, hắn quan tâm y nhiều như vậy, Sở Diên chẳng biết có nên động lòng hay không.
Nhưng y tuyệt đối không thể để trái tim vì hắn loạn nhịp lần nữa. Đời này y trải qua bao nhiêu khổ ải, bao nhiêu kiếp nạn, bị sỉ nhục, bị chà đạp, bị tra tấn, bị hiểu lầm, bị giam vào lãnh cung, bị hắn xem như quân cờ. Nhưng tất cả cũng chưa đủ khiến Sở Diên gục ngã.
Nhưng chuyện mà y sợ hãi nhất không phải tiếp tục chịu khổ, mà là yêu hắn, duy nhất chuyện này khiến y không ngừng nhắc nhở bản thân, chỉ cần hắn mở lời nói yêu y, Sở Diên lập tức nhớ đến ký ức cũ, cứ như thế đánh tan những lời nói ngọt ngào của hắn, đem hắn bỏ ở một ngóc ngách cực bé trong trái tim.
Hai năm trước hắn không màng đến y có bao nhiêu khổ sở, hắn trực tiếp chối bỏ y làm cho tim y vỡ vụn, ngay cả việc y chưa hề làm hắn cũng ép y phải nhận tội, cũng chính hắn biết rõ y bị Lương Quốc nhắm đến, nhưng rồi cũng phất áo quay mặt đi, chẳng nhìn đến ánh mắt mong đợi của Sở Diên, bởi vì hắn vốn xem y là quân cờ!
Tuy hiện tại hắn đã có nhiều thay đổi, tuy nhiên vẫn chưa kịp thời cứu vãn được mọi việc, những việc mà hắn đã từng làm luôn để lại bóng ma trong lòng Sở Diên.
...
Đối với Lý Thiên Thành mà nói trên đời này ngay cả giang sơn hắn cũng không quan tâm đến, thứ quan trọng duy nhất của hắn chính là phụ tử y mà thôi, cả đời này hắn nguyện hầu hạ y suốt đời, nguyện trở thành nô bộc thấp hèn trước mặt Sở Diên.
Hắn nguyện vì buông bỏ tất cả, ngay cả khí thế cao ngạo của một bậc quân vương!
Hắn không cần tỏ ra oai phong lẫm liệt, càng không cần dùng bạc vàng châu báu để dụ dỗ Sở Diên.
Hắn muốn theo như ước nguyện của y, cùng trở thành một cặp phu phu bình thường, không cần tranh đoạt, chỉ cần an nhàn.
Thế nhưng hắn chỉ trông cậy vào người mà hắn tin, chỉ có người mà hắn chỉ điểm mới xứng ngồi trên ngai vàng của hắn.
Nhưng người mà hắn chỉ điểm vẫn còn chưa được sinh ra, hắn chỉ trông cậy vào hài tử trong bụng hoàng hậu của hắn.
Chờ sau khi đứa nhỏ chào đời, bằng mọi cách hắn sẽ cố gắng lấy lòng y, mặt dày mày dạn chỉ mong y tha thứ.
...
Sáng sớm.
Lý Thiên Thành là người tỉnh dậy trước, từ lúc nghe tin Sở Diên hoài thai không lúc nào hắn ngủ say như chết được, cứ hễ vừa nằm xuống say giấc chưa bao lâu lại giật mình tỉnh dậy xem y.
Cứ như thế một đêm của hắn là thức giấc không dưới ba lần. Những lúc thượng Triều hắn thường xuyên ngủ gật, vừa mất ngủ lại còn nghe mấy quần thần nói nhảm, tranh cãi những việc không đâu ở trên điện, không khỏi khiến hắn lười biếng mà lim dim mắt.
Lý Thiên Thành một tay gối đầu, hắn chớp chớp đôi mắt, nhìn qua người bên cạnh, tay còn lại tay nhẹ nhàng vuốt ve cái má phúng phính.
Sở Diên đang ngủ nhưng không thể nướng thêm một chút thì có chút quạu, y thấy mặt mình cứ nhột nhột, rất khó chịu liền tỉnh dậy.
“Ngươi không muốn để yên cho ta ngủ sao?” Sở Diên dùng giọng nói còn ngái ngủ trách mắng, theo đó là động tác nhéo tay hắn.
“Không được sờ nữa, tên khốn nhà ngươi!”
Hắn cười cười vội thu tay, sau đó áp sát mặt vào y nhìn chằm chằm.
Sở Diên ngớ ra một chút, đứng hình mất một nhịp.
Thuận thế hắn hôn y một cái, nụ hôn tuy không quá sâu nhưng lại dây triền miên, một hồi sau mới chịu nhả ra. Chuyên trang đọc truyện || Тгum TruуeИ.VN ||
Lý Thiên Thành vậy mà không biết liêm sỉ là thứ gì, cư nhiên biến thái nói: “Diên nhi đang câu dẫn ta bằng cách thức mới sao? Miệng sao vẫn không khép lại, có phải lại muốn cùng ta ăn cháo lưỡi?”
Sở Diên tức giận đánh hắn: “Ngươi đừng hòng nằm mơ giữa ban ngày, ta sao lại muốn cùng ngươi ăn cái gì đó chứ, ngươi... ngươi cái tên chết bầm này, đi chết đi!”
Nói dứt lời liền ném gối vào mặt hắn, chưa để Lý Thiên Thành kịp ngóc đầu lên, tiếp theo là chăn, đệm, và cả... bình hoa gần tay y.
Choang một tiếng thật lớn, bình hoa vỡ nát nằm sõng soài trên mặt đất, giống như cảnh cáo Lý Thiên Thành còn bén mảng đến gần, kết cục sẽ như bình hoa này vỡ nát nằm yên trên mặt đất.
“Diên nhi không được nổi hứng ném đồ như thế chứ, ngươi có biết bình hoa chạm ngọc mà ngươi ném vỡ có giá trị liên thành không?”
Sở Diên đương nhiên không quan tâm thứ đó có bao nhiêu đáng giá, nếu đã chọc giận y thì hắn nên biết, đây không phải lần đầu y giận dỗi ném đồ.
Tính khí của thai phụ trong kỳ rất là nóng, thường xuyên có cảm giác không được an toàn, huống hồ ác cảm mà Lý Thiên Thành để lại cho Sở Diên lại nhiều như vậy, chẳng biết liệu có một ngày y không thể tiếp tục giả điên nữa, liệu có phải sẽ điên thật rồi đâm hắn một nhát chí mạng không?
“Vật của ngươi có giá trị thế nào thì có liên quan gì đến ta, dẫu nó có tốt thế nào, chẳng phải lúc rơi xuống cũng biến thành một đống vỡ nát hay sao?”
“Diên nhi đừng nóng giận nữa, ngươi làm ta cũng nóng theo rồi... ở đây nó rất nhớ ngươi, nhớ đến sắp không chịu nổi mà căng cứng!”
Sở Diên đang rất nghiêm túc nhưng hắn thì không!
Y ghét bỏ không muốn đếm xỉa tới hắn, còn nói nữa y sẽ không nhịn được mà đâm hắn.
“Tránh ra đừng đến gần ta!” Sở Diên tức giận xua đuổi hắn.
Lý Thiên Thành long lanh mắt nhìn y, hắn không nói đùa để chọc tức y, những lời hắn nói đều là thật đó, tuy nhiên vì hắn quá huỵch toẹt ra nên mới khiến y giận dỗi, song không thể không thành thật, hắn thật sự rất muốn giải tỏa.
Thế mà vật cản kia không cho hắn được phép làm chuyện đó, thái y căn dặn không được phép động chạm tư mật.
Lý Thiên Thành ngậm ngùi cố nén bi thương trong lòng, tự thấy thật hẩm hiu.
Làm hôm trước hắn đào hết mấy vò rượu bồ đào của y lên hết, thầm nghĩ cứ cất nó ở trong phòng đi, mai này cứ tìm nhiều cớ vào, dụ dỗ y cùng hắn uống rượu.
Lúc đó hắn có thể tự tin sờ mó mà không ngại bị ăn tát.
Thế mà tính thế nào cũng không bằng ông trời giáng xuống một đòn chí mạng. Chưa kịp vội mừng đã bị căng đến không thở nổi rồi.
Hắn chán nản mỗi lúc như thế đều phải tắm nước lạnh. Những ngày mà trái gió trở trời, nếu tắm nước nóng sẽ càng tăng thêm ham muốn thể xác.
Nhiều lần như vậy cũng đã tập dần thói quen dậy sớm và tắm nước lạnh.
Tuy vậy chạy trời vẫn không thoát được nắng, những lần hắn giúp y tắm rửa là nổi hứng muốn đè y càn quấy.
Nhưng đến giây phút đó hắn liền nhận thức được cái tát sắp đến gần mà dịch chuyển sang hôn sâu.
Những lúc hôn sâu thì y rất phối hợp, không có đánh hắn cũng không có cắn hắn.
Hắn biết y rất ghét chuyện giường chiếu, song hắn rất tin tưởng lời của mấy đôi phu thê kia.
Họ nói: Đầu giường cãi cuối giường lành, thân mật nhất vẫn là lúc lăn lộn trên giường, cứ hễ trên mười lần vật lộn, thế nào cũng đồng lòng cho xem.
Tuy nhiên vẫn phải cam tâm tình nguyện, bằng không sẽ bị ăn tát vì tùy tiện chạm vào vảy ngược!