Sau khi Đường Nguyệt Lam chết, Đường Khuyết không còn chịu sự cưỡng ép của sư phụ, hắn lại tiếp tục theo đuổi Cố Vân.
Thế nhưng muốn qua được ải của Bạch Diễm lại vô cùng khó. Mặc dù đã được tha thứ, nhưng hắn vẫn không thể đến gần Cố Vân.
Dạo trước làm chuyện lừa dối khiến Cố Vân không còn tin tưởng hắn, Đường Khuyết hiện tại vô cùng đáng thương.
Không thể đến bên cạnh Cố Vân nên hắn quyết định đến chỗ của Bạch Diễm, mỗi ngày đều bưng trà, nấu canh bổ chỉ mong qua được bức tường thành cứng cáp này.
“Sứ bá, có thể cho còn gặp Vân nhi không?”
Bạch Diễm đặt tách trà xuống, nhếch môi nhìn hắn.
“Không phải ngươi giỏi lắm sao? Bây giờ lại cầu xin ta?”
Đường Khuyết lập tức cứng họng, không dám nói gì hơn ngoài cúi đầu, kỳ thật hắn không dám làm chuyện khốn kiếp nữa, thành thật mà nói hắn vô cùng hối lỗi.
Bấy nhiêu sự cố gắng của hắn, cứ như thế không được ai coi trọng, hắn cũng rất thương tâm. Sớm biết như vậy hắn đã không làm những việc hổ thẹn như thế rồi!
“Sư bá tha cho con đi, xem như vãn bối xin người, người là tiền bối đừng chấp nhất vãn bối mà!”
Bạch Diễm nghe thế càng tức hơn.
“Ngươi còn biết ta là tiền bối hay sao? Nếu như thế vậy kẻ nào đã gọi ta là Bạch ma đầu?”
Rõ ràng hắn đã một mực gọi nàng là Bạch ma đầu, không những thế còn bày mưu tính kế nàng nữa.
Cái tên tiểu quỷ này, thật khiến nàng muốn tức điên.
Dẫu sao thì nàng vẫn không có ý định để hai đứa nó tác hợp đâu.
Bây giờ Cố Vân gần như chết tâm với nó rồi, nếu bây giờ nàng để nó tiếp cận, chẳng phải giao trứng cho ác.
Nhìn Đường Khuyết chẳng có chút nào chín chắn, đã vậy suốt ngày theo Cố Vân gọi tiểu mỹ nhân, như vậy còn ra thể thống gì nữa.
Đường đường là một nam nhân, suốt ngày bị người ta gọi tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân, thật chướng tai gai mắt.
Nói sao nàng cũng không có ý định tha cho đâu.
“Ngươi tốt nhất cách xa đồ đệ của ta ra, đừng dạy hư nó!”
“Sư bá!”
“Cút đi!”
“Sư bá!”
Im lặng, Bạch Diễm không rảnh ở đây chơi trò tiền bối, vãn bối tình thâm với nó đâu.
“Sư bá!”
Rốt cuộc Bạch Diễm cũng không chịu được liền tống cổ Đường Khuyết ra ngoài.
Rầm một phát, cửa đóng lại, Đường Khuyết ngớ người nhìn đại môn đóng chặt.
Xem ra chiêu này không dùng được!
Nếu như vậy hắn đành lén lút trèo tường đến chỗ Cố Vân vậy.
...
Vào thời điểm trời tối không có ai, Đường Khuyết rất nhanh đã đột nhập vào phòng Cố Vân.
Nhìn thấy căn phòng trống vắng không có một bóng người liền kích thích đại não của hắn.
Đường Khuyết tìm kiếm xung quanh, phát hiện phía sau bức bình phong có âm thanh nước chảy róc rách.
Hắn chậm rãi đến đó, dưới ánh nến mờ ảo, cơ hồ nhìn thấy một thân ảnh gầy gò đang vân ve mặt nước.
Cố Vân không mặc gì hết, cả người chôn dưới làn nước ấm nóng.
Y vô cùng xinh đẹp, tựa như cánh hoa tử đằng, khiến hắn đơn phương thầm luyến, chìm đắm trong ái tình.
Ực... Đường Khuyết nhanh chóng nuốt nước miếng, hắn đỏ mặt nhìn mãi không thôi.
Trong đầu hiện ra khung cảnh ái muội đó.
In.
“A Khuyết, đến đây...”
Cố Vân vẫy tay mời gọi hắn, không để ý đến con sói này đã không ăn mấy hôm.
“Tiểu mỹ nhân ta đến đây a...” Hắn chạy đến nhấc bổng Cố Vân lên, nước văng tung tóe khiến tình cảnh càng trở nên mị hoặc.
Nhìn Cố Vân e thẹn nép vào lòng ngực hắn, Đường Khuyết không khỏi nóng ran cả người.
“Tiểu mỹ nhân, để ta ca ca ăn ngươi!”
Cố Vân gật đầu phụ họa, hai tay câu lấy cổ hắn, hai chân dang ra siết chặt hông hắn.
“Ca ca, mau đến ăn ta đi...”
...
“Sao ngươi lại ở đây?”
Đường Khuyết cười tủm tỉm không ý thức được đâu là thực đâu là hư.
“Đương nhiên đến ăn ngươi rồi!”
Chát một tiếng rõ ràng, Cố Vân chau mày nhìn hắn, hai mắt không có lấy một tia cảm tình.
“Cút ra ngoài!”
Lúc bấy giờ hắn mới biết bản thân vừa gây họa gì rồi, hắn cuống cuồng lập tức giải thích.
“Không... không phải đâu, ta không phải có ý này!”
Cố Vân nhăn mặt nhìn hắn. Truyện Võng Du
“Vậy ý ngươi là gì?”
Đường Khuyết không thể nói vừa rồi hắn đang có ý nghĩ xấu xa biết nhường nào, nếu để Cố Vân biết được, hắn chắc chắn sẽ bị đá khỏi đây.
Vì thế...
“Người ta thật sự rất đáng thương đó, tiểu mỹ nhân, ngươi có thể cho ta ngủ nhờ một đêm không... Ta ta sợ ma lắm!”
Lừa gạt, hắn mà cũng biết sợ ma, Đường Khuyết nghĩ y ngốc hay sao mà không biết hắn đang muốn nói dối.
Tuy vậy, y vẫn không thể dễ dàng tha cho hắn.
“Được rồi, đến đây uống trà đi!”
Đường Khuyết cứ nghĩ Cố Vân đồng ý rồi, vì thế rất ngoan ngoãn mà ngồi xuống uống một ngụm trà.
...
Nửa canh giờ sau.
“Bụng... bụng ta, đau quá!”
Đường Khuyết cảm thấy sắp có chuyện không hay xảy ra rồi.
Nhìn đến ánh mắt lãnh đạm kia, hắn vẫn không biết, rốt cuộc mình đang xảy ra chuyện gì nữa.
“Không được rồi, ta phải đi nhà xí!”
Đường Khuyết cố lê cái thân nặng nề này, vội tìm nhà xí. Hắn là muốn nổ pháo rồi!
...
Phụt... Đường Khuyết vừa rời khỏi không lâu Cố Vân đã không thể nhịn được mà phun ra ngụm trà.
Là y cho thuốc nhuận tràng vào trà của hắn!
...
Trấn Nải Hà.
Hôm nay vừa hay đã tròn một năm ngày Lý Thiên Thành và Sở Diên đến đây.
Xung quanh vẫn là bầu không khí êm đềm như mọi ngày, không có ồn ào, lại càng không có náo nhiệt.
Đơn giản là thanh tĩnh rất thích hợp để mấy lão già gần đó ngủ trưa.
Lý Thiên Thành vừa gác tay lên trán, tay còn lại cầm cái quạt hình bầu dục, chân vắt chéo vừa quạt vừa lim dim mắt.
Tiết trời vào tháng này có hơi nóng, ngủ trưa phải có quạt thì mới ngủ được, nhưng lúc ngủ quên buông quạt xuống, cái nóng sẽ ùa đến rất nhanh.
Lý Thiên Thành là bộ dạng bán khỏa thân nằm vắt chéo trên giường, trên người chỉ vỏn vẹn một cái quần che chắn.
Thân trên trống trải...
Cót két, Sở Diên vừa hái rau trở về, bắt gặp hình ảnh này thì có chút giật giật khóe môi.
Tuy Lý Thiên Thành đã ngoài năm mươi, nhưng thân thể vẫn còn rất trán kiện, không có bị y nuôi đến béo như lợn!
Chung quy vẫn còn rất thu hút.
Sở Diên vừa tiến tới đã tiện tay sờ một chút, một năm qua chưa cùng nhau lăn giường, giờ đây có hơi nóng nực.
Lý Thiên Thành cảm thấy hơi nhột liền mở mắt, phát giác nhìn thấy tay của ai rất hư đang sờ mó hắn.
“Sao thế, muốn thử cảm giác mạnh sao?” Hắn vừa mới tỉnh ngủ, giọng có hơi khàn, nghe chút đê tiện.
“Ai mà muốn chứ, ta đi nấu cơm!”
Sở Diên bị nội trúng tim đen thì vội thoái lui.
Lập tức cánh tay bị kéo lại, Lý Thiên Thành kéo y ngồi trên đùi hắn, đem rổ rau đặt sang một bên.
“Đừng vội đi, chúng ta khởi động một lúc đi!”
Nói rồi bế Sở Diên vào trong phòng, đóng cửa lại, kéo thêm tấm rèm, bộ dạng cấm dục cả năm liền buông lỏng, thay vào đó là khuôn mặt gian tà.
“Đến đây để ta thượng ngươi!”
Thật không biết tiết chế, Sở Diên có chút ngại ngùng.
“Được rồi, chỉ một lát thôi đó!”
Giữa trưa còn muốn lăn giường, đùa kiểu gì đây, nóng như thế còn trần trụi trên giường.
...
Lý Thiên Thành được Sở Diên đồng ý thì cởi y phục của y ra.
Nếu là trước kia thì hắn sẽ xé cho nhanh, nhưng ở đây trấn Nải Hà, lúc đem y phục ra đốt sẽ bị nhiều người nhìn vào.
Hắn và y không còn trẻ, sẽ là tâm điểm cho những kẻ khác đàm tiếu.
Mà hình tượng của Lý Thiên Thành và Sở Diên ở trong trấn này là một người nho nhã, không phải là loại tình thú như này!
Chết tiệt, hắn chưa gì đã cứng rồi, vẫn cứ nhạy cảm như vậy, chỉ cần là Sở Diên đều rất nhanh khiến hắn động dục.
“Nương tử ta nóng a...”
Sở Diên bị hắn đè lên thì suýt không thở nổi.
Y đỏ mặt thở dốc, rõ ràng hắn không mập, nhưng sao nặng thế không biết.
Hoặc là... vì đã lâu không cùng hắn lăn giường, nên hiện tại mới không kịp thích ứng.
Nhưng Sở Diên vẫn là không cam tâm!
Đang nhíu mày vì nặng, tiếp theo lập tức khiến y khóc không ra nước mắt.
Lý Thiên Thành chưa nói gì mà đã đâm rồi!
Con dao nhọn hơn ba mươi phân cứ như thế đâm thẳng vào hang động.
Sở Diên giật bắn người trợn mắt nhìn hắn, nhưng nhận lại là vẻ mặt thỏa mãn của hắn.
Giết người rồi, con dao đó không chỉ đứng yên một chỗ mà liên tục nhích nhích trong bụng y. Chẳng mấy chốc đã lên đến rốn!
Nó trồi lên nhọn hoắc, căng cứng khiến Sở Diên bấu chặt đệm lót.
Y tuôn ra mồ hôi hột, cúi đầu nhìn cái gì ở đó!
Thình lình Lý Thiên Thành rút nó ra.
“Ưm?” Sở Diên ngơ ngác nhìn hắn đem nó nhét vào lần nữa không khỏi há mồm thở dốc.
Đùa y sao?
Lý Thiên Thành thỏa mãn liền vân vê cái mông căng tròn mềm mịn, hắn bóp nhẹ một cái, thích thú trượt tới, trượt lui.
Véo một cái thật mạnh, rất nhanh liền khiến làn da trắng mịn kia tím tái.
Lý Thiên Thành như đạt được thành tựu gì lớn lao, nhướng mày đá lông nheo với Sở Diên.
“Thấy không, thân thể của ngươi rõ ràng vẫn rất nhớ ta!”
Sở Diên trong lòng không khỏi khinh thường, y là của hắn, thân thể này không có cảm giác với hắn thì với ai đây hỏi thừa!
...
Qua một hồi giờ trưa đã qua.
Sở Diên vội thu lại y phục, nhanh chóng xuống giường.
“Tới đây thôi, cơm còn chưa nấu!”
Lý Thiên Thành bĩu môi cảm thấy rất trống trải, hắn vẫn chưa làm đủ mà!
Hắn luyến tiếc mặc lại y phục, đi đến nhà bếp nhìn Sở Diên bận rộn.
Hắn muốn phụ giúp, nhưng nhớ đến cái nồi sủi cảo phải nấu tận hai lần thì chùn bước.
Lý Thiên Thành thở dài, hắn không có năng lực làm bếp!
Chuyện hôm trước đã khiến hắn ám ảnh rồi, lúc hắn chuẩn bị là thân, vậy mà nấu đến canh ba mới xong.
Ngày hôm đó Sở Diên vừa ăn xong bát sủi cảo đã phải thức đến sáng chỉ để dọn dẹp.
Nhắc đến lại càng khiến hắn đau lòng!
Thay vì cứ làm mọi thứ trở thành xáo trộn, hắn quyết định thà ra ngoài ngồi đợi còn hơn!