Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 147: Chương 147: Năm Dục Hiên thứ ba




Ngày mồng tám, tháng mười, năm Dục Hiên thứ ba.

Hoàng đế Lý Thiên Thành băng hà, thái tử Lý Thừa Húc đăng cơ làm hoàng đế ở tuổi mười sáu.1

Nam hậu Sở Diên vì không chịu nổi cú sốc trước cái chết của tiên hoàng đã quyết định tuẫn táng cùng.

Lúc bấy giờ hoàng đế Lý Thừa Húc là vị vua trẻ nhất, trước sự kề cận của Lý Thiên Hựu đã giúp hoàng đế thêm phần nào củng cố được địa vị, theo sau đó còn có ngoại tổ Sở Hoài phò trợ, đất nước ngày một đi lên.

Tô thuế được giảm, bá tánh không cần cống nạp năm phần cho triều đình, thay vào đó chỉ cần cống nạp một phần là đủ.

Ngày sắc phong Mạc Thừa Quân làm hoàng hậu, hoàng đế Lý Thừa Húc chiếu chỉ miễn thuế năm năm, bá tánh Dục Quốc hớn hở vì có vị vua tốt, từ đó về sau không còn ai nhắc đến tiên hoàng trước đó.

...

Hà Châu.

Sở Diên trên tay mang một túi vải lớn khó nhọc vác lên vai, y nhìn ngôi nhà đơn sơ phía trước, trong lòng có chút phấn khởi.

Xung quanh là những bụi hoa dại mọc lên xum xuê, chúng đua nhau nở ngát hương.

Phía bên trái là một bụi trúc lớn trổ tàn rũ xuống trông thật mát mẻ.

Nhà này bọn họ chỉ vừa mới mua lại, chủ nhà trước đó có lẽ rất thích thanh tịnh, nên mới dựng nên một nơi thoáng đãng như thế.

Phía bên phải còn có vài luống rau đang trong giai đoạn tươi tốt, màu xanh bắt mắt, chắc hẳn đã được chăm sóc rất tỉ mỉ.

Sở Diên thả túi vải xuống, mệt nhọc bóp bóp vai, y nắm góc áo Lý Thiên Thành, tươi cười nói.

“Ta thấy chỗ này không tệ đâu, vừa có phong cảnh, vừa có rau nha, sau này cứ ăn rau đi!”

Lý Thiên Thành cũng cảm thấy đây là một nơi ở tốt, như vậy cũng rất tiện sẽ không buồn chán.

Sáng sớm cũng có thể cùng y trồng rau, trưa mát lại cùng y thưởng trà, chiều tối sẽ đi chăn vịt.

“Vậy chúng ta sau này cứ ở đây nhé!” Lý Thiên Thành vui vẻ bóp vai giúp y, cả hai cứ đứng ở đó mãi cho đến khi hết mệt.

Sở Diên gật đầu, y rất thích chỗ này nghĩ đến mỗi ngày cũng hắn mập mờ ở đây cũng đã đủ khiến tinh thần sảng khoái, lúc trẻ lo nghĩ quá nhiều, đến lúc già nếu không tự mình làm những việc bổ ích, lúc chết đi sẽ rất hối tiếc.

Nơi mà bọn họ đang ở là một thảo nguyên rộng lớn, xung quanh ngoài cỏ dại và hoa dại ra thì chẳng có gì khác. Buổi chiều nếu đứng từ trên thảo nguyên nhìn xuống, có thể thấy cảnh vật huyền ảo bên dưới.

Có mấy hộ gia đình nuôi cừu ở gần đó, những con cừu mũm mĩm trông rất đáng yêu, nhưng Lý Thiên Thành rất ngại tiếp xúc với động vật nhiều lông, nên cừu đó không có nuôi.

So với cừu, hắn cảm thấy nếu nuôi gà và vịt thì sẽ dễ dàng hơn. Vả lại gà ăn rất ngon, còn có thể chế biến nhiều món, mặc dù tay nghề của Lý Thiên Thành không được ổn lắm, nhưng đối với những món đơn giản, tin chắc hắn có thể hoàn thành nó một cách dễ dàng.

Nghĩ tới bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến Lý Thiên Thành phấn khởi, lát sau vẫn mãi đứng yên một chỗ, còn Sở Diên thì đã vào trong tựa bao giờ.

Y đứng trước cửa khoanh tay nhìn hắn, ánh mắt giáng xuống từ trên xuống dưới, muốn xem thử hắn còn muốn đứng đó tới bao giờ.

Một lúc sau vì không thể nhịn nổi, cuối cùng Sở Diên đành đi tới véo tai hắn lôi vào trong, lúc đi vào không ngừng chửi bới.

“Ngươi bị gì vậy hả, muốn chết hay muốn sống đây?”

Nghe giọng nói hung dữ này Lý Thiên Thành biết ngay đã chọc phải hổ dữ, hắn cười cười vuốt tay y, nhỏ giọng thì thầm.

“Quên mất, đừng giận mà, nãy giờ ta cứ tưởng đã vào trong rồi chứ!”

Sở Diên nhăn nhó nhìn hắn.

“Ngươi nói xem, đến bao giờ ngươi mới chịu nghiêm túc vậy hả? Cứ như thế biết bao giờ mới làm được chuyện nên trò!”

Lý Thiên Thành gãi đầu cười trừ, hắn nha, muốn làm gì còn phải nghĩ suy hay sao, hắn muốn làm gì mà chẳng được, kể cả lúc rời khỏi hoàng cung cũng là do hắn âm thầm tính kế.

Ngay cả Lý Thừa Húc cũng không biết hắn và y vẫn còn sống.

Thật ra cũng không hẳn là kế sách của hắn, Sở Diên cũng có một phần trong đó, y nói hắn trước đó làm vua không tốt, thế nhân đều căm ghét hắn, ai ai cũng muốn hắn chết nhanh một chút, có vậy mới khiến bọn họ vui lòng.

Sở Diên muốn Lý Thừa Húc phải làm nên trò trống, không phải là ỷ lại cho hắn và y. Cũng vì thế mới giả chết để rời khỏi hoàng cung, ngôi vị nhường lại cho Lý Thừa Húc, phần đời còn lại muốn sống thảnh thơi một chút.

Cả đời người có bấy nhiêu năm hưởng lạc, dù sao thì lựa chọn ra đi cũng là tốt nhất!

...

Bảy tháng trước.

“Khụ... khụ...” Lý Thiên Thành ôm ngực ho khan, hắn nhìn hoàng nhi mà lòng nhói lên.

“Hoàng nhi ngốc của trẫm... khụ...”

Lý Thừa Húc đem đôi mắt ngấn lệ chậm rãi vỗ lưng giúp phụ hoàng, rồi nhẹ nhàng dịch người sát bên Lý Thiên Thành.

“Phụ hoàng... “ Giọng nói rất nhỏ, vì đã khóc quá nhiều nên dần tắt nghẽn.

“Ngốc quá, có gì phải khóc chứ? Trẫm trước đây là một tên hôn quân... làm những chuyện khiến dân chúng căm phẫn, cả đời ta... làm nhiều việc xấu, cũng đến lúc phải trả giá rồi!” Lý Thiên Thành yếu ớt nói.

Bên dưới là vô số quần thần đang quỳ xuống khóc thương.

“Hoàng thượng vạn phúc kim an, nhất định qua được bạo bệnh!”

“Phải đó, hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn làm sao có mệnh hệ gì được, cung chúc hoàng thượng nhanh chóng bình phục!” Chung thái phó thành khẩn chúc hắn, ánh mắt mong chờ nhìn vị hoàng đế thoi thóp.

Tuy vậy chẳng mấy ai nhìn thấy, ánh mắt hoàng đế luôn chăm chú hướng về hoàng hậu.

“Sau này không có trẫm... các ngươi cũng không cần nhớ mong, trẫm làm nhiều việc xấu... đáng ra nên quên trẫm đi mới phải!”

Chung thái phó chẳng nhịn nữa mà lên tiếng.

“Không! Hoàng thượng, xin người đừng tự trách, thế nhân mấy ai không biết lại trách người là hôn quân, nhưng thần hiểu rõ, nếu không có sự mưu trí của người, Dục Quốc đã sớm bị chiếm lĩnh, chính người đã đập tan âm mưu của bọn chúng! Hoàng thượng người mới xứng khiến người người kính nể!”

Bọn họ không biết gì có thể trách hắn, nhưng mấy ai đã rõ, hà cớ gì cứ phải dùng danh xưng kia phủ nhận hết công sức gìn giữ Dục Quốc của hắn?

*Hoàng đế tốt như vậy, bọn họ còn muốn đi đâu tìm? So với những vị vua trước đó đã ai có thể như hắn, nắm rõ ý đồ của giặc, giúp nước khỏi nguy nan.

Bọn họ chỉ nhìn về thứ trước mắt mà chưa từng nghĩ qua, Dục Quốc tồn tại cho đến bây giờ là do ai rắc tâm gìn giữ*!

Lý Thiên Thành không ngừng ho khan, phút chốc đã ho ra máu. Hắn khó nhọc bước xuống long sàng, ôm ngực phó thác.

“Sau khi trẫm đi rồi, các khanh phải tận trung với thái tử, không được có mưu đồ làm loạn, bằng không... trẫm có làm ma cũng không tha cho các ngươi!”

Bọn họ nghe vậy thì nuối tiếc đáp lại, chẳng ai ngờ đến vào một ngày trăng thanh gió mát lại là ngày hoàng đế quy tiên.

Trưa hôm đó vào ngày mồng một, hoàng đế Lý Thiên Thành băng hà, để lại trong lòng bá quan trong Triều là sự hối tiếc.

Hoàng hậu vì không chịu nổi cú sốc này ngày ngày nhốt mình trong cung, đến lúc đại tang đã quyết định tuẫn táng cùng hoàng thượng.

Lúc bấy giờ Dục Quốc hỗn loạn, thái tử Lý Thừa Húc không còn giữ vững được tinh thần, cùng một lúc mất đi hai người thân thương khiến hắn không thể trụ nổi.

Tuy vậy vì không muốn trái di thư, Lý Thừa Húc đã cố nén đau thương mà quyết định đứng dậy ra sức củng cố lại triều chính!

Nhờ có sự phò trợ của hoàng thúc Lý Thiên Hựu và ngoại tổ, chỉ trong vòng ba tháng Dục Quốc đã được củng cố toàn vẹn.

...

Sau hôm đó chẳng mấy ai thấy được những chuyện này đều đã nằm trong kế sách của Lý Thiên Thành và Sở Diên. Thành công khiến dân chúng quên đi tên hôn quân trước đó cũng chu toàn giúp hoàng nhi đăng cơ thuận lợi, được lòng bách tính.

...1

Lý Thiên Thành mỉm cười chờ Sở Diên pha trà, hắn vui mừng nói.

“Không khí ở đây thật thoáng nha!”

Sở Diên vừa mang trà ra y gật đầu tán thưởng.

“Đúng thế, không khí ở đây rất thoáng, bởi vì là thảo nguyên, ngoài hương thơm của cây cỏ ngoài ra chẳng nhuốm một chút tạp niệm nào như hoàng cung!”

Lý Thiên Thành không nói y, chỉ gật đầu đồng ý.

Trong cung ngày nào cũng ồn ào, khác với nơi này vô cùng tịch mịch.

“Được bên ngươi ta vui hơn nhặt được vàng, được bạc, kề bên ngươi là cảm giác sục sôi dâng trào!”

“Lớn tuổi rồi vẫn thích nghịch ngợm!”

Sở Diên kéo hắn ra bực mình quay đi.

“Ở đây không có trẻ con quấy rối, như thế này mới thật hoang dã!” Lý Thiên Thành nào có biết ngượng là gì, vẫn cứ manh động như cũ muốn áp đảo Sở Diên.

Nhưng chưa kịp làm gì lại bị người ta đuổi ra lần nữa.

“Vậy thì ngươi có thể thử cởi truồng rồi đi chăn vịt đi, như vậy còn hoang dã hơn, hoà mình vào tự nhiên mới thật kích thích!”

Lý Thiên Thành bĩu môi, ai đời lại cởi truồng chăn vịt, hắn có ngốc cũng sẽ biết thẹn mà không làm.

...

Đêm đầu tiên khi ở nhà mới, cảm giác vô cùng lâng lâng, ngủ thế nào cũng không ngủ được, vì là lần đầu đến nơi này, thoáng mát quá cũng rất dễ cảm lạnh.

Nếu giờ này mà có ai nguyện ý ôm hắn thật chặt thì sẽ không còn lạnh nữa, hoặc là để hắn ôm một chút thì sẽ ổn hơn.

Tiếc là Sở Diên không cho hắn ngủ cùng, y phạt hắn phải ngủ dưới sàng, còn y thì ngủ trên giường.

Nửa đêm rất lạnh, hắn trùm kín người rồi mà vẫn không thấy ấm hơn.

Có lẽ đã quen với cảm giác được y nằm cạnh nên hắn đã dần lệ thuộc rồi. Giờ đây ngủ chỗ này, cứ thấy trống trải.

Hắn ngẩn đầu lên thủ thỉ.

“Diên Diên...”

Không thật y trở mình lại hắn rất buồn.

“Ta lạnh quá...”

Không thấy y đáp lại hắn càng khổ tâm hơn.

Xem ra y thật sự muốn phạt hắn vì câu nói hoang dã kia rồi.

Đáng tiếc hoạ là từ miệng, không thể trách ai hết, có trách thì trách hắn không biết giữ mồm giữ miệng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.