Sở Diên cong mông ngồi dậy, thân thể cực kỳ nhức nhói. Y thở dài xoa xoa cái eo như bị gãy đôi, cảm xúc hiện tại vô cùng mệt nhọc.
Y nhíu mày nhìn thân thể trống trống, lại bần thần nghịch thân dưới một chút.
Xem ra không phải không còn cảm giác, vẫn còn có thể cử động được, chưa đến mức nằm liệt giường.
“Còn ngủ nữa, trời sáng rồi mau dậy làm việc đi!” Sở Diên cau mày véo lỗ tai hắn, thét lớn.
Lập tức đại não căng đến độ sắp sửa nổ tung, Lý Thiên Thành ai oán nhìn Sở Diên vẫn đang mặt ủ mày chau, hắn vội thu lại khuôn mặt tám năm không ngủ của mình, tươi cười nhìn y.
“Nương tử buổi sáng tốt lành!”
Sở Diên cười trừ trong lòng gào thét, tốt cái đầu ngươi, nếu tốt thì đã không phải kêu ngươi làm việc rồi.
Lý Thiên Thành ngươi đúng là một tên lưu manh không có tiền đồ.
“Ta không muốn xuống giường, vì thế ngươi nấu cơm đi!”
Biết rõ đêm qua bản thân đã làm rất mạnh vì vậy Lý Thiên Thành không có ý kiến gì, hắn gật đầu rất nhanh đã đi làm nhiệm vụ.
Nương tử của hắn rất tin cậy hắn, thế nên hắn nhất định không được để y thất vọng. Dù sao cũng chỉ là một bữa cơm, hắn tin chắc bản thân sẽ làm thật tốt!
Nghĩ như thế Lý Thiên Thành liền đi chợ, mua một chút đồ bồi bổ khí huyết trước đã, sau đó mua thêm một chút kẹo ngọt dỗ dành Sở Diên.
...
Đứng hình trong bếp hết một nén nhang, hắn phát ra một việc rất đau khổ...
Đi mua cá về nấu canh, nhưng hắn không nhờ người bán cá giúp hắn mổ xẻ, hiện tại nhìn con cá đang mở to đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, phút chốc tâm tình nhảy dựng.
Hắn nên làm gì đây?
Bỏ qua sự sợ hãi, hắn nghĩ chỉ cần dốc toàn lực sẽ khiến con cá này bại trận.
Lý Thiên Thành lấy ra một mảnh giấy, cẩn thận vẽ lại con cá sống này. Hắn phân chia tỉ lệ từ phần đầu cho đến mang cá, theo dọc là đuôi cá.
Ngay vị trí mang cẩn trọng đánh một điểm, sau đó suy nghĩ hình thức tháo bỏ lớp áo giáp phòng bị của con cá kia.
Sau khi vạch ra một sơ đồ chi tiết, hắn quyết định ra tay.
Đầu tiên, hắn vớt con cá ra trước, động tác không được lưu loát nên khiến con cá nhảy ra. Rất vất vả mới có thể bắt lại được, Lý Thiên Thành mang trong lòng lửa giận hừng hực, đem con cá hung hăng đánh vảy.
“Chết đi đồ khốn dám nhây với lão tử?”
Lý Thiên Thành lau trán tức giận cảm thán, thật phí công hắn cực khổ vẽ ra sơ đồ!
Đến giai đoạn nấu canh, hắn lại quên mất nên cho gì vào trước.
Bình thường hắn rất ít khi vào bếp, lúc này đây liền ngăn không được sự tuyệt vọng lấn át tâm trí.
“Bỏ gừng vào phải không nhỉ? Hay là cho cá vào trước?”
Hắn ngẫm đi ngẫm lại cuối cùng đánh liều cho cá vào trước rồi đi vo gạo nấu cơm.
Cứ như vậy đi, dù sao hắn cũng đã cố gắng hết sức.
...
Hai nén nhang trôi qua, cuối cùng Lý Thiên Thành cũng đã vật lộn xong xuôi.
Hắn mỉm cười nhìn thành quả đã phô bày trước mắt, vui vẻ đi gọi Sở Diên.
“Nương tử cơm chín rồi mau xuống ăn đi!”
...
Sở Diên thở dài vươn vai ngồi dậy, nghe giọng nói hớn hở này, có lẽ ngon nhỉ?
Cũng không phải lần đầu được Lý Thiên Thành nấu cơm cho ăn, nhưng mà vẫn hồi hộp như ngày nào. Trong lòng có chút mong đợi.
Đứng trước bàn ăn, Sở Diên lúc này rất muốn thu lại sự mong đợi trước đó, y cắn răng chôn chân một chỗ.
“Nương tử?” Lý Thiên Thành không thấy y di chuyển thì khó hiểu lên tiếng, hắn tiến đến huơ huơ trước mặt y.
“Sao thế không khỏe à?”
Sở Diên lúc này mới phát hiện hành động của mình có hơi bất thường, y vội cười cười đáp lại.
“Eo có chút đau!”
Biết được eo y đau hắn liền né sang một bên, kéo ghế ra cho y.
“Nương tử mau ngồi đi!”
Sở Diên do dự nửa muốn lại không, linh cảm cho y biết món này chắc chắn không thể ăn, nhưng khi nhìn khuôn mặt đầy mong chờ đó, lúc này chỉ biết cam chịu.
Nhìn bát canh được Lý Thiên Thành đẩy tới, Sở Diên bần thần nhìn mãi không thôi.
Ngơ ngác một lúc cho đến khi nghe được giọng nói trầm thấp của hắn.
“Không dám sao? Vậy để ta nấu món khác!” Lý Thiên Thành ủ rũ nói, muốn đứng dậy.
Thấy thế Sở Diên bèn lên tiếng: “Không cần đâu, ta chỉ là muốn nhìn một chút thôi, bây giờ liền thử, ngươi không cần đi nấu cái khác!”
Vừa dứt lời Sở Diên đã nâng bát canh lên uống một ngụm.
Vị tanh của cá khiến y nghẹn họng, khó khăn lắm mới nuốt được một nửa. Sở Diên nhíu mi rùng mình uống sạch, trạng thái đờ đẫn đặt bát rỗng xuống.
Y không nhìn thẳng ánh mắt của Lý Thiên Thành mà ngược lại luôn cúi đầu, trầm ngâm không lên tiếng.
Vị này có chút lạ, kỳ thật không giống canh cho lắm... nước dùng hơi nhạt, hình như không cho muối vào, cá thì hơi tanh, dường như không được xử lý hẳn hoi.
“Có ngon không?” Lý Thiên Thành mong chờ nhìn Sở Diên, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
Lúc bấy giờ y chỉ muốn tìm một cái hố nào đó trốn cho nhanh một chút, có như vậy mới không cần phải trả lời câu hỏi này.
“Ngon, rất ngon luôn!” Sở Diên bất đắc dĩ khen nấy khen để, còn không quên mỉm cười tỏ thái độ không chê bai.
Nhưng dẫu thế nào người rành Sở Diên nhất cũng chỉ có hắn, Lý Thiên Thành vừa nhìn sơ qua đã biết ngay y đang nói dối.
Lúc hắn đắn đo ở trong bếp cũng đã biết trước được kết quả rồi, chỉ là vẫn không ngăn được thất vọng.
“Vậy uống thêm một bát nữa thế nào?”
Nghe đến đây Sở Diên liền trợn mắt, không được y không muốn uống thêm đâu, đây rõ là độc dược chứ nào có phải canh?
“Đột nhiên ta thấy hơi choáng, hôm qua ngủ không đủ giấc nên bây giờ cứ lân lân!” Nói rồi y đứng dậy, loạng choạng muốn rời đi.
Ngay lập tức vòng eo bị siết chặt, Lý Thiên Thành mặt đối mặt nhìn y.
“Nếu không ngon cứ nói thẳng, việc gì phải gượng ép bản thân?”
“Cái gì cơ?” Sở Diên ngạc nhiên nhìn Lý Thiên Thành như nhìn một con người xa lạ.
Y hơi run, còn cảm thấy có chút dằn vặt vì không giấu được việc này.
Chỉ là không muốn hắn buồn thôi, y đã cố nói sao cho thật tối giản rồi.
“Ngươi quên cho muối vào rồi! Còn nữa, cá phải được trần qua nước gừng để giảm mùi hăng thì mới nấu được, không ai mang cả con nấu nhừ như thế này đâu!”
“Hiểu rồi, lần sau ta sẽ rút kinh nghiệm!”
“Ta thấy không cần đâu, ta có thể nấu... à... ừm... không phải ý này đâu, ý ta là ta nấu cho ngươi ăn!”
Lý Thiên Thành vội bịt kín miệng y bằng một nụ hôn, đầu lưỡi thăm dò muốn nếm thử vị canh lúc nãy.
“Quả thật thiếu muối!” Lý Thiên Thành buông Sở Diên ra dọn dẹp mâm cơm, sau đó đi vào bếp, bỏ lại một mình Sở Diên vẫn còn ngơ ngác.
Y đưa tay sờ lên khóe môi.
Còn có thể thử canh bằng cách môi chạm môi sao?
Nếm ra không nhỉ?
Sở Diên khó hiểu nhìn bóng lưng ai đó trong nhà bếp, nếu nếm như thế có thể nhận ra mặn hay nhạt, vậy lúc nấu sao không nếm thử chứ.
Cái tên ngu ngốc này, chẳng hiểu hắn suy nghĩ cái quái gì nữa!
...
Thanh Sơn.
Buổi sáng Đường Khuyết tỉnh dậy đã nằm trên giường Cố Vân, hắn hốt hoảng nhìn bên cạnh, phát hiện y đang ngồi ở phía bên trái cửa sổ.
“Dậy rồi à?” Nghe thấy tiếng động Cố Vân lập tức quay đầu, vừa hay nhìn thấy Đường Khuyết đang tiến tới.
“Hôm qua ta ngủ ở đây à? Vậy ngươi... ngươi có... nằm chung không?” Hắn lắp bắp nói, mong đợi nhất vẫn là một cái gật đầu của Cố Vân.
Thế nhưng cảm xúc lập tức nghẹn lại khi nghe y nói: “Không có, hôm qua ta không ngủ ở đây, ta ngủ ở tàng Hoa các!”
Đường Khuyết nửa tin nửa ngờ nhìn Cố Vân, hắn nghĩ y có lẽ đã ngủ ở đây. Nếu đêm qua y chạy sang nơi khác, Bạch Diễm nhất định nghi ngờ cho xem.
Đường Khuyết cố nén vui sướng, hắn trầm trọng nhìn Cố Vân.
“Ngươi chuẩn bị đi sao?” Nhìn thấy y phục trên người Cố Vân, Đường Khuyết biết ngay y đang chờ Bạch Diễm đến.
“Ta phải đi rồi, ngươi ở đây tốt nhất nên ngoan ngoãn, nếu sư phụ ta phát giác ngươi đày đọa các đệ tử ở đây, nhất định sẽ đuổi ngươi đi!”
Đường Khuyết gãi đầu cười thầm, hắn làm gì có lá gan đó kia chứ. Hắn muốn đi cùng y kia mà, làm gì có chuyện an phận ở Thanh Sơn.
“Liêm Châu ta cũng rất muốn đến, ngươi đi thì phải cho ta đi cùng, nhỡ may kẻ xấu xuất hiện, không có ta thì ai bảo vệ ngươi?”
Cùng lúc này Bạch Diễm hậm hực xuất hiện.
“Ngươi xem ta là vô hình sao? Với công lực của Vân nhi, đương nhiên có thể tự mình lo liệu, hơn nữa còn có ta ở đây kẻ nào dám động vào Vân nhi?”
Đường Khuyết chột dạ không dám nói nửa lời, hắn đứng sang một bên âm thầm mắng.
Cái bà già chết tiệt này, lần nào xuất hiện cũng là bộ mặt lạnh nhạt đó.
Luôn luôn nhìn hắn bằng ánh mắt ghét bỏ, lúc nào cũng phá đám chuyện tốt của hắn, cứ canh ngay lúc hắn và Cố Vân vun đắp tình cảm mà xen vào.
“Sư phụ, bây giờ chúng ta đi sao?”
Chúng ta? Bạch Diễm nghiêm mặt nhìn Cố Vân, miệng nhếch một vòng cung.
“Tại sao lại là chúng ta? Chỉ có con và ta thôi, hai sư đồ ta là đủ!”
Đường Khuyết vội lên tiếng: “Sư bá đừng như vậy mà, cho ta theo cùng đi mà, dù sao hai người cũng không có ý định về sớm, để ta ở lại không sợ cánh cửa tông môn này ngay cả chốt cũng không còn sao?”
Hắn càng nói càng thảm, khuôn mặt mếu máo nhìn Bạch Diễm.
“Sư bá...”
“Sư bá ơi...”
“Sư bá đừng như vậy mà!”
“Sư bá...”
Một tràn này thật sự làm Bạch Diễm cả kinh.
“Được rồi đừng rên nữa, đi thôi!” Bạch Diễm hết cách đành lên tiếng, nếu còn quyết định để hắn tự sinh tự diệt, chốc nữa cái lỗ tai này sẽ điếc mất.
Nhận được sự đồng ý từ Bạch Diễm, Đường Khuyết vui như nhặt mười lượng vàng, hắn vui đến mức kéo tay Cố Vân đi trước, mà quên rằng phía sau luôn có ánh sáng đỏ rực của Bạch tông sư.