Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 129: Chương 129: Nghe nói ăn vạ rất tốt




“Ngươi không được tùy ý động chạm như vậy, ngươi có biết bản thân quá đáng bao nhiêu không?” Sở Diên có chút tức giận, hắn vì sao lại tùy tiện như thế chứ.

Mặc dù biết hắn trước nay đều không hề đùa giỡn trong chuyện giường chiếu này. Nhưng kỳ thực Sở Diên không hề thích hắn động chạm như thế, cả người như tê dại làm y không chịu nổi mà sững người.

“Diên Diên có phải không tin ta? Nhưng ngươi đừng có nghĩ ta xấu xa như vậy, ta thật sự không hề gian dối, ngoài xoa bóp thì ta... đã làm gì đâu?” Lý Thiên Thành như vậy không biết ngại là gì, rõ ràng đã bị bắt quả tang, cứ thế luôn miệng chối không muốn nhận, quả là một tên biến thái không hơn không kém.

Biến thái! Biến thái! Biến, biến, biến thái, hết kiếp này và đến kiếp sau cũng không biết có phai mờ một chút đê tiện nào. Hắn làm người dâm tiện, làm ma dâm dục, suy cho cùng suốt cuộc đời này cũng không phai mờ được tiếng xấu mà!

Sở Diên hơi méo mó, y cố kéo cái tay vẫn y nguyên bất động, tức đến mức muốn chặt nó ra. Hừ, chặt luôn cho khỏi giở trò ngụy biện!

“Thả ra không?” Y nghiến răng nói.

“Không muốn đâu, ta còn chưa làm đủ bài mà? Tất cả đều là học thuộc hết đấy!” Lý Thiên Thành nghiêm túc vô cùng, nhìn sơ qua còn tưởng thật, nhưng có ai xoa bóp ở đấy? Thái y nào dạy hắn vậy, y mà biết ai nhất định sẽ đốt nhà hắn!

“Lần cuối thả không?”

Lý Thiên Thành vẫn như cũ lắc đầu.

Không nói gì y liền kéo trâm cái đầu xuống, thô bạo đâm xuống tay hắn, nhếch miệng: “Này thì xoa bóp!”

Nói một tiếng trả lời một tràng, cứ như vậy không chịu buông tay, nhìn là phát phiền, hắn không rõ sao? Khuôn mặt y ẩn hiện bao nhiêu chán ghét, muốn nhiều bao nhiêu đều có thể nhiều bấy nhiêu.

Lý Thiên Thành bị đâm một cách dứt khoát như vậy thì thống khổ hét lớn.

“A... A... A...” Mặt hắn trắng bệch vì đau đớn, ôi... cư nhiên làm thật à? Hắn... hắn cứ nghĩ y nói đùa thôi chứ!

Tiêu rồi, rước phải cực hình rồi, Lý Thiên Thành hét lên thảm thiết... mặc dù hắn vốn có thể nhịn được không phát ra thanh âm, nhưng vẫn làm như không chịu được mà hét lớn, rõ ràng rất muốn nằm vạ mà!

Chịu đấm ăn xôi, đây là câu nói cứ luyên thuyên trong đầu hắn, cứ nhịn nhục một chút, lát nữa không chừng sẽ được ôm ôm.1

Cứ như vậy hắn vẫn la hét thảm thiết, mà cánh tay vẫn còn rỉ rỉ máu.

Không những chảy ta, hình như do đâm mạnh quá mà máu cứ ồ ạt.

Lý Thiên Thành nhăn nhó.

Đau muốn chết ấy mà! Đâm một cái mạnh như vậy, nếu có là đại tướng dũng mãnh, thình lình bị ăn một nhát không kịp phòng bị, nói không chừng cũng đau đến điếng người như hắn.

...

Sở Diên vẫn im lặng nhìn hắn, y lại nhìn cây trâm trong tay, nhất thời có chút ngơ ngác... y vậy mà đâm thật rồi, còn là dùng hết sức lực.

Máu hắn chảy nhiều quá, y nhìn mà hoảng, vốn chỉ muốn mắng hắn vài tiếng, lại không ngờ động thủ mạnh đến vậy.

“Ta... ta không cố ý...” Y bất đắc dĩ thốt lên, âm giọng bé xíu như tự nhẩm một mình.

Lý Thiên Thành đáng thương giữ miệng máu, không ngừng bịt kín nơi bị tổn hại đó, chẳng ngừng trấn an, hắn đưa ánh mắt khẩn cầu về phía Sở Diên.

“Ngươi muốn phế tay của ta thật à? Tàn nhẫn quá... mau băng bó cho ta đi, nếu không người ta sẽ mất mạng đó!”

Lý Thiên Thành không tiếc liêm sỉ mà cầu khẩn nhìn Sở Diên, mong chờ, mong chờ, mau mau thương yêu ta đi, chảy máu nhiều thế rồi!

Một kẻ bị điên, một kẻ bị ngốc, vừa ngốc vừa chai mặt, dù đau đớn thế nào, máu chảy ra sao vẫn muốn để người kia băng bó.

Kết quả...

Một canh giờ sau.

Choáng váng thật, Lý Thiên Thành vì mất máu quá nhiều mà có chút chao đảo, hắn hơi khó chịu ôm tay đến run run, Sở Diên thì băng bó cho hắn, cả hai không nói lời nào, vẫn giữ tư thế đứng có chút không an toàn.

Mỗi người đều giữ im lặng, dần dần thời gian cũng trôi như nước chảy, không ngừng biến đổi.

Lúc này...

Lý Thiên Thành như đến giới hạn mà hoa mắt, hắn lắc đầu thầm niệm một tiếng A Di, rồi như cánh hoa sắp tàn mà ngã vào lòng Sở Diên.

Kịp thời được y giữ lại, Lý Thiên Thành thở dài rầu rĩ: “Rõ ràng có giường, còn có cả bàn ghế, việc gì phải đứng chứ? Choáng quá Diên Diên...”

Hắn ủy khuất nhăn nhó, cuối cùng bị lời của Sở Diên đánh gãy: “Tự ngươi la hết rồi tự đứng dậy rên la, ta có bắt ngươi phải đứng?”

Sở Diên cũng rất phối hợp rồi, ai bảo hắn không chịu suy tính! Đã tốn thời gian băng bó cho hắn rồi, hắn còn than vãn, cái tên này không mắng là không được mà.

Nhìn tay đã được quấn mấy lớp vải, Lý Thiên Thành có chút tiếc nuối.

“Rõ ràng vừa nãy tay vẫn còn ổn, bây giờ tê nhức ghê!”

Giọng nhựa nhựa, y như mấy tú nương đứng tuổi ở kỹ viện

“Còn than nữa ta bỏ mặc ngươi!” Sở Diên gáo gắt đáp lại.

Lý Thiên Thành giật khóe môi mấy cái, thôi thì chịu vậy, hắn cũng không thể tiếp tục than vãn, mất máu quá nhiều khiến hắn trắng bệch rồi.

“Diên Diên ta buồn ngủ...”

“Vậy ngươi còn không mau ngủ?”

Lý Thiên Thành vậy mà không tiếc chút sĩ diện còn lại tiếp tục ăn vạ.

“Ngươi hôn ta một cái ta liền an ổn ngủ ngon, nếu không sẽ đau đến tỉnh lại!”

Sở Diên rõ ràng bị hắn xoa bóp.. cái đó đến tỉnh giấc, y mới là người chịu thiệt thòi mà? Ngược lại còn phải dỗ hắn ngủ, có điên không đây?

Chưa kịp oán trách thì ở ngoài vang lên tiếng của Tàu công công.

“Hoàng thượng, hoàng hậu, vừa nãy nô tài nghe thấy tiếng hét, không biết hoàng thượng và hoàng hậu hiện tại có ổn không?”

Tiếng thét rất lớn còn rất thê thảm nữa, Tàu công công cách một khoảng rất xa nhưng vẫn nghe thấy, vì vậy mới chạy đến xem xét thử.

Ngay khoảnh khắc hầu như sắp thành công khiến Sở Diên hôn hắn lại bị phá hỏng. Lý Thiên Thành tức đến độ ho khan.

“Khụ... rất ổn không có việc gì, ngươi mau đi đi, đừng làm phiền trẫm cùng hoàng hậu an giấc!”

Sở Diên được thoát thì xoay lưng nhắm mắt lại, y chờ hắn buông tay mình ra rất lâu rồi, hiện tại có thể ngủ yên.

...

Lúc Lý Thiên Thành kết thúc cuộc trò chuyện cùng Tàu công công thì Sở Diên đã sớm ngủ rồi.

Hắn tiếc nuối ôm trái tim tan vỡ, vụt mất rồi, cơ hội ăn vạ của hắn vụt mất rồi, đau đến độ tê tâm phế liệt, ruột đứt cái phặc luôn.

Lý Thiên Thành cắn cái chăn như tưởng tượng đang cắn vai Sở Diên vậy, nhai nhai một cách ê chề, sau đó cũng ngủ thiếp đi.

...

Hôm sau.

Sở Diên đứng trước tán cây hoa đào, có lá không hoa, ánh mắt có rất nhiều tâm sự, cứ mãi nhìn về khoảng không vô định.

Bởi vì đang vào giữa Hạ sắp sang Thu, số hoa đều không còn bao nhiêu, chúng đều đã rụng xuống, chỉ còn lá là mãi tốt tươi.

Sở Diên đưa tay chạm vào nhành cây, những lá non vừa mới trồi lên trông thấy dồi dào sức sống, xanh mượt, còn mởn nước!

Sở Diên thở dài trút ra bầu tâm sự, đột nhiên rất muốn thoát khỏi đây, có chút tiếc khi đã bị ràng buộc.

Hoàng yến vừa sổng chuồng hôm qua, rõ ràng ngay cả một con chim cũng có thể dành được tự do, còn y sao cứ phải chen chúc ở đây?

“Sao con không lớn nhanh lên đi chứ?”

Từ phía sau Lý Thiên Thành nhanh chóng ôm lấy Sở Diên, hắn cười cười véo hông y, quan tâm.

“Ngươi muốn nó lớn nhanh để làm gì, để kế vị cho chúng ta đi du ngoạn à?” Hắn cười khoái chí nói.

Sở Diên không hiểu hắn nói gì nữa, y vẫn không động.

Lý Thiên Thành cụp xuống càm ràm: “Nhanh nhất là chín tháng mười ngày, nhiều nhất là chín tháng mười một ngày, ngươi muốn nhanh hay chậm?”

Cũng không rất mấy, Sở Diên suy tính rồi nói: “Trước giờ luôn nghĩ... “

Lý Thiên Thành vui vẻ hỏi: “Nghĩ gì thế? Có phải mỗi đêm đều nhớ tới khuôn mặt

anh tuấn của ta không?”

Sở Diên cười khẩy xoay người lại: “Tính xem đã bao lần ngươi tự khen mình đẹp rồi?”

Thấy vậy hắn cũng nghĩ bản thân được chú ý, cứ như vậy trả lời: “Vừa hay hai trăm tám mươi ba lần!”

Sở Diên híp mắt cười rồi sang nói khác.

Thấy vậy hắn có chút chột dạ, nhưng cũng không phải toàn bộ đều do hắn mà, đã không ít người bảo hắn khôi ngô tuấn tú đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.