Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 204: Chương 204: Ngươi yêu hắn hay yêu ta?




“Hoàng thượng người làm sao vậy? Chẳng lẽ Tiểu Nhan hầu hạ người không chu toàn?” Tương Nhan ủ rũ xoa bóp vai giúp hắn, động tác không được mềm mại lại có phần cứng cỏi.

Lý Thừa Húc không thấy thoải mái liền chau mày, chẳng hiểu thế nào hắn lại không có cảm giác thích thú.

“Tay ngươi hơi cứng thì phải, xoa vào không tạo được cảm giác thoải mái!”

Tuy Tương Nhan mang khuôn mặt xinh đẹp động lòng, song bàn tay có phần thô kệch không giống với gương mặt y, mềm mại dịu dàng.

“Dạo trước gia cảnh khó khăn, Tiểu Nhan phải một mình chống đỡ, mới hai mươi tuổi nhưng lại tưởng rằng ba mươi rồi!” Tương Nhan bối rối cúi đầu, vội che đậy cánh tay rắn chắc.

“Ồ, là vậy sao? Trẫm còn tưởng ngươi vô cùng yếu ớt, lại không ngờ đã từng làm qua việc nặng?”

“Tiểu Nhan chỉ là muốn cho người nhà một cuộc sống tốt đẹp!”

Lý Thừa Húc nghe đến người nhà thì trầm ngâm.

Phải! Hắn cũng có một chấp niệm, nhưng trong tâm trí hắn không hề nhớ ra người đó rốt cuộc là ai. Hắn chỉ lờ mờ nhìn thấy bóng lưng phảng phất u buồn rồi biến mất trong màn sương, thật chất chưa hề nhìn rõ, rốt cuộc người trong mộng là ai.

Khi hắn tỉnh dậy người đầu tiên hắn nhìn thấy là Tương Nhan, người hỏi han hắn đầu tiên cũng là Tương Nhan, thậm chí người quan tâm hắn đầu tiên cũng là Tương Nhan.

Hắn nhớ, chính hắn đã mang Tương Nhan về đây.

Nhưng hắn thật sự khó hiểu, tốt cuộc Mạc Thừa Quân kia với hắn có gì liên can?

Sao hắn không tài nào nhớ nổi đã từng làm những việc gì với y!

...

Đêm đã muộn Mạc Thừa Quân không ngủ, y bắt một cái ghế ở dưới táng hoa đào chậm rãi khui vò rượu đã cất từ lâu.

Thái y nói ba ngày này y đừng đến thăm hắn, sau vài hôm nữa tinh thần ổn định hãy đến nói rõ.

Nhưng Mạc Thừa Quân vẫn mệt mỏi như vậy, y rất tủi thân.

Nhìn hắn ở bên cạnh kẻ kia, hai người cứ thế liếc mắt đưa tình trước mặt y, phút chốc trong lòng dâng lên đố kỵ.

Y rất muốn... rất muốn tiến đến đẩy Tương Nhan kia sang một bên rồi nói hắn rằng chính y mới là người cùng chung chăn gối với hắn suốt bao năm qua.

Nhưng y không đủ can đảm, y nhu nhược không dám vùng vẫy...

Mạc Thừa Quân là một kẻ ngốc, yếu mềm trước mọi thứ lại rất dễ lụy tình.

Nhìn vầng trăng sáng trong, rồi lại nhìn chung rượu nồng nồng trong tay, lòng lại dâng lên tư vị đau khổ, cuối cùng dứt khoát nuốt xuống ngụm rượu đắng.

Y nheo mắt cảm nhận đầu lưỡi như bị xé ra, y nhăn nhó tiếp tục rót thêm một chung.

Đây là lần đầu y uống rượu cũng lần đầu tiên trong suốt hai mươi mấy năm qua Mạc Thừa Quân được động đến rượu.

Ban đầu y cho rằng rượu sẽ làm người say, càng uống thì càng say, cho đến mức nói năng lộn xộn, điên điên khùng khùng không rõ thật hư.

Nhưng hôm nay y mới thực sự hiểu ra, không phải rượu làm người say, mà là do người muốn say.

Như vậy càng tốt, say rồi sẽ không phải ôm suy tư, say rồi cũng không còn băn khoăn suy nghĩ.

Hôm nay trăng thật đẹp, tiếc là không có quân.

Quân không nhớ đến y...

Quân lạnh lùng như vậy...

Quân vô tình, quên mất ước hẹn trước đây...

Rõ ràng y đã nói với hắn, hắn cũng đã hứa với y nếu sau này nếu hắn thật sự muốn đoạn tuyệt với xin hãy nói cho y biết, để y không phải hoài công đợi chờ.

Nhưng hắn không nói, cũng bởi vì không nói nên y mới phải cố gắng.

Y không muốn bỏ cuộc giữa chừng, không muốn đánh mất đi một đoạn tình đẹp.

Dù có ra sao, nếu như hắn không cho y một bức hưu thư thì lúc đó y vẫn để bám riết lấy hắn, theo sau hắn mãi mãi không rời.

...

Kỳ hẹn ba ngày đã đến, Mạc Thừa Quân không chờ nữa lập tức chạy đến tẩm cung của hắn. Y hớn hở mang theo một chút mong đợi, mong rằng lần này khi y đến hắn đã nhớ rõ về y.

Nhưng giây phút y vừa liếc mắt tình cảnh đã hoàn toàn vượt xa mong đợi, Lý Thừa Húc đã có Tương Nhan giúp hắn xoa bóp, lại còn giúp hắn uống thuốc, hai người bọn họ tay đan tay trước mặt y, cười nói vui vẻ, thân mật biết bao.

Mặc Thừa Quân chỉ biết đứng đó nhìn bọn họ, bỗng nhiên y lại tự trách, vì cớ gì lại đến sớm như vậy?

Y đến đây là để nhìn bọn họ thân mật sao?

Nhưng y vội lắc đầu, tại sao y phải sợ?

Rõ ràng y là người danh chính ngôn thuận được hắn rước về, vì sao phải nhẫn nhịn trước kẻ đó kia chứ?

“Hoàng thượng...”

Nghe thấy giọng nói của y, hắn lập tức nhìn lại.

Phát hiện mắt y hơi đỏ, đột nhiên hắn cảm thấy hơi khó chịu.

Tuy vậy vẫn không có ý định an ủi Mạc Thừa Quân.

“Ngươi đến đây làm gì?” Hắn lạnh lùng liếc y, sao đó nhìn về hướng Tương Nhan.

Mạc Thừa Quân bỗng chốc không biết vì sao lại đến đây, chỉ là bất giác lòng vui sướng nên mới mặt dày đến thăm hắn.

Y chỉ muốn nhìn hắn một chút, muốn xem vết thương của hắn đã ổn chưa.

Y cúi đầu nhìn y phục còn rướm máu, xem như y thua đi.

“Thái y có dặn cách sáu canh giờ nên thay thuốc một lần!” Nói rồi không đợi hắn phản ứng y lập tức đi đến kéo y phục hắn ra.

Trước mặt Tương Nhan giúp hắn băng bó, động tác của y vô cùng lưu loát, không giống Tương Nhan chậm chạp làm hắn đau.

Y chăm chú giúp hắn mặc lại y phục, cả một quá trình hắn cũng không có kháng cự.

Chẳng hiểu sao ngay lúc y động vào người hắn, Lý Thừa Húc lại không muốn cự tuyệt, thậm chí muốn hưởng thụ.

“Xong rồi, vậy ta không phiền hoàng thượng nữa, người nghỉ ngơi đi!” Mạc Thừa Quân đứng dậy muốn rời đi, nhưng tay lại được hắn giữ lại.

“Ngươi...”

“Hoàng thượng sao thế?”

Tương Nhan đứng một bên sắc mặt tái xanh lập tức lên tiếng.

“Hoàng thượng để Tiểu Nhan xoa bóp chưa người!”

Lý Thừa Húc im lặng không nói gì, mặc cho Tương Nhan sờ mó người hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.